Lời tựa:Thuở niên thiếu tràn đầy khí phách hiên ngang, không phụ tuổi trẻ, không phụ lòng em. Nhớ mùa hạ nồng nhiệt năm ấy, làn gió khẽ thổi làm bay vạt áo và mái tóc em, nhìn thấy vẻ mặt em hiện lên trong màn đêm đầy sao của mùa hạ. Em giống như bầu trời đầy sao kia, làm lòng người thổn thức. Tôi thẫn thờ đắm chìm vào tiếng huyên náo của ve kêu trong mùa hạ năm ấy. – Cận Du Bạch Cận Du Bạch khẽ mím môi nói: “Ông nội, buổi tối cháu có thể không về nhà không?”
Ông cụ Cận cau mày hỏi: “Vậy buổi tối cháu ở đâu?”
Hỏi xong, ông cụ Cận bỗng bật cười nói: “Con xem lão già hồ đồ này, có phải con mua nhà ở bên ngoài rồi đúng không?”
Cận Du Bạch không dám nhìn thẳng vào mắt ông, chỉ im lặng gật đầu.
Ông cụ Cận lại cười nói: “Cháu có bạn gái rồi đúng không? Nếu vậy thì dẫn về nhà cho ông xem mặt nào.”
Cận Du Bạch nghe ông cụ nói xong lập tức lắc đầu nói: “Ông nội, ông hiểu lầm rồi, cháu vẫn chưa có bạn gái mà.”
Nụ cười trên mặt ông cụ Cận bỗng cứng đờ lại, ông nhẹ nhàng nói: “Có những việc đừng quá cố chấp, nên buông thì cứ buông, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà cháu vẫn chưa học được cách buông bỏ sao?”
Nói rồi ông cụ Cận liếc nhìn Cận Du Bạch, xua tay nói: “Thôi bỏ đi, một ngày nào đó cháu sẽ hiểu.”
“Ngày mai chúng ta đến công ty báo cáo.” Ông cụ Cận nói.
”Vâng.” Cận Du Bạch gật đầu.
“Vết thương của cháu… không sao chứ?” Cuối cùng ông cụ Cận cũng hỏi đến vấn đề mà Cận Du Bạch muốn ông hỏi nhất.
“Không sao ạ.” Cận Du Bạch lắc đầu.
“Nghe Tinh Đàm nói vết thương này của cháu là do cứu nhân viên của công ty.”
Cận Du Bạch liếc nhìn Ôn Tinh Đàm, Ôn Tinh Đàm cũng nhìn sang nháy mắt với anh: “Vâng.” Cận Du Bạch trả lời.
Ông Cụ Cận đứng dậy vỗ vào vai Cận Du Bạch nói: “Không hổ là cháu trai của ta, làm rất tốt.”
Cận Du Bạch nhếch miệng cười.
“Gọi bác sĩ đến xem vết thương đi.” Ông cụ Cận nói xong định gọi bác sĩ đến nhà.
“Không sao rồi ông nội, ông không cần lo lắng.” Cận Du Bạch lập tức nói.
“Ông nội người cứ yên tâm, cháu đã kiểm tra rồi, anh Du Bạch không có vấn đề gì đâu ạ.” Ôn Tinh Đàm cũng nói.
Nếu để ông cụ Cận nhìn thấy vết thương kinh người của Cận Du Bạch thể nào ông cũng sẽ rất lo lắng.
“Không có việc gì thì con đi trước đây ông nội.” Cận Du Bạch nhìn đồng hồ rồi nói.
“Vừa mới trở về sao giờ lại đi nữa rồi.” Ông cụ Cận nhìn Cận Du Bạch rồi cau mày hỏi.
“Ông nội, hôm nay con có hẹn với một người bạn cùng ăn tối, ông không muốn con lỡ hẹn chứ?” Cận Du Bạch nhìn ông nói.
Ông cụ Cận cười rồi nói: “Được rồi, ông nội nói không lại cháu, cháu đi đi, lái xe chú ý an toàn.”
Cận Du Bạch liếc nhìn Ôn Tinh Đàm, lập tức nói: “Cháu biết rồi ông nội.”
“Vậy cháu cũng về trước đây ông nội, công ty còn có chút chuyện cần xử lý.” Ôn Tinh Đàm cũng nói.
Ông cụ Cận xua tay nói: “Đi đi, đi đi, nhớ về nhà thường xuyên.”
“Vâng.” Cận Du Bạch gật đầu.
Cận Du Bạch và Ôn Tinh Đàm ra khỏi biệt thự.
“Hẹn ai ăn tối đấy?” Ôn Tinh Đàm sung sướиɠ cười hỏi.
Cận Du Bạch nhìn thời gian rồi nói: “Tô Nhan Chi”
Ôn Tinh Đàm lại được một trận cười, lúc này Cận Du Bạch không ngừng thúc giục: “Cậu nhanh lên, không kịp giờ mất.”
“Biết rồi.” Ôn Tinh Đàm lái xe đi ra ngoài.
“Tòa nhà kia hình như là tài sản của nhà họ Cận đúng không?”
Cận Du Bạch gật đầu.
“Vậy anh cần gì phải bỏ tiền ra mua?” Ôn Tinh Đàm khó hiểu hỏi, Cận Du Bạch lúc này bắt đầu bướng bỉnh chẳng nghe lọt câu nào.
“Của ông nội, không phải của tôi.” Cận Du Bạch thản nhiên nói, giọng nói không chút cảm xúc.
Ôn Tinh Đàm nhún vai nói: “Sớm muộn gì cũng thuộc về anh thôi.”
“Đừng nói nữa, nghiêm túc lái xe đi, lái nhanh chút.” Cận Du Bạch nhìn về phía trước, chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
“Biết rồi, cậu chủ nhỏ.” Ôn Tinh Đàm vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Thật sự không hiểu nổi Cận Du Bạch, rõ ràng là đang nhờ người ta giúp đỡ, vậy mà lại dám phát cáu.
Ôn Tinh Đàm và Cận Du Bạch cùng đến trước cửa quán cà phê, Cận Du Bạch liếc mắt ngang dọc như thể đang tìm kiếm cái gì đó, Ôn Tinh Đàm thấy vậy liền bước tới vỗ vai anh: “Anh nhìn gì vậy”
“Không có gì”. Cận Du Bạch nói rồi điềm tĩnh bước vào quán.
Ông chủ Khưu nhìn thấy Ôn Tinh Đàm đi cùng Cận Du Bạch thì vội vàng chạy tới chào.
“Giám đốc Ôn, anh tới có việc gì sao?” Ông chủ Khưu vừa cúi đầu chào vừa lau tay.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là giám đốc Tiểu Cận.” Ôn Tinh Đàm chỉ vào Cận Du Bạch nói.
Đồng tử trong mắt ông chủ Khưu bỗng run lên, ông ấy mở to mắt : “Giám… giám đốc Tiểu Cận… chào cậu.” Ông chủ Khưu ngập ngừng chào hỏi, trong lòng âm thầm cảm tạ trời đất, may mắn là ông ấy đối xử với cấp dưới của mình khá tốt, nếu không hôm nay nhất định sẽ bị sa thải.
“Không sao, đừng căng thẳng vậy chứ, sau này cứ gọi tôi là Tiểu Cận” Cận Du Bạch tùy ý nói.
Ông chủ Khưu lập tức lắc đầu xua tay: “Thế này… thế này không được.”
“Nói chung ông không được tiết lộ thân phận của tôi, còn muốn gọi như thế nào tùy ông quyết định.” Cận Du Bạch nói.
“Ồ… tôi hiểu rồi, cậu muốn che giấu thân phận hoàng đế để hòa lẫn với nhân dân nhỉ.” Ông chủ Khưu cười nói.
Cận Du Bạch nhíu mày, trong lòng anh tự hỏi, ý mình là như thế này sao?
Ôn Tinh Đàm nhìn Cận Du Bạch không khỏi bật cười, quay sang nói với ông chủ Khưu: “Vị giám đốc Tiểu Cận này của chúng ta rất coi trọng ông đó, điều ông tới làm ông chủ của quán cà phê này cũng chính là ý của giám đốc Tiểu Cận.”
Ông chủ Khưu nhìn sang Cận Du Bạch, hai tay chắp trước ngực rồi cúi đầu nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm của giám đốc Cận, tôi nhất định sẽ không phụ sự tin cậy của cậu.”
“Ừm” Cận Du Bạch gật đầu nói tiếp: “Sau này ở quán, ông vẫn là ông chủ, tôi vẫn là nhân viên.”
“Chuyện này…” Ông chủ Khưu lộ vẻ mặt khó xử, có chút thẹn thùng.
Bỗng nhiên, Tô Nhan Chi tay xách hộp cơm tiến vào quán.
“Giám đốc Ôn, sao anh lại ở đây?” Tô Nhan Chi cảm thấy có chút kì lạ bèn hỏi.
“Cái đó… tôi… à, không phải Tiểu Bạch là đang bị thương sao? Tôi đến thăm cậu ta.” Ôn Tinh Đàm lập tức nói,
“Vậy giám đốc Ôn, anh ở lại cùng ăn cơm đi.” Tô Nhan Chi chỉ vào hộp cơm trên tay mình rồi nói.
Ánh mắt Cận Du Bạch sắc bén liếc nhìn Ôn Tinh Đàm.
“Không cần đâu, bên phía đoàn phim có chút việc, tôi đi trước đây.” Ôn Tinh Đàm vội vội vàng vàng nhanh chóng ra khỏi quán. Ánh mắt sắc bén kia của Cận Du Bạch dính chặt trên người anh, anh nào dám ở lại nữa chứ, lại còn ăn cơm, Cận Du Bạch kia chắc chắn sẽ gϊếŧ anh bằng cái ánh mắt kia.
Ôn Tinh Đàm đi rồi, quán cà phê chỉ còn lại ba người họ, Tô Nhan Chi cười nói rồi chào hỏi với ông chủ.
“Đúng rồi ông chủ, anh ấy bị thương như thế liệu có ảnh hưởng đến công việc không? Ông sẽ không trừ lương của anh ấy đâu nhỉ?” Tô Nhan Chi đột nhiên hỏi khiến Cận Du Bạch và ông chủ Khưu không trở tay kịp.
“Không… đương nhiên là không rồi, Tiểu Bạch vẫn còn có thể làm mà.” Ông chủ Khưu lập tức nói.
Bây giờ có cho ông một trăm cái gan ông cũng không dám trừ lương của Cận Du Bạch.
“Ồ, vậy thì tốt rồi” Tô Nhan Chi gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Ông chủ Khưu, ở lại ăn cơm đi.” Tô Nhan Chi cười nói.
Nghe vậy, mặt của ông chủ Khưu biến thành trắng xanh, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn sang Cận Du Bạch liền lập tức từ chối: “Không cần đâu, hai người ăn đi tôi đi trước đây.”
Ông chủ Khưu vừa vội ra khỏi quán, Tô Nhan Chi đã cau mày nói: “Ông chủ Khưu hôm nay cứ kỳ quái thế nào ấy, nói chuyện cũng ấp a ấp úng.”
“Có thể là do hồi hộp đấy.” Cận Du Bạch ngoài miệng thì trả lời nhưng ánh mắt lại dính chặt vào hộp cơm trên tay Tô Nhan Chi.
“Không phải chứ, ông ấy là ông chủ thì hồi hộp cái gì.” Tô Nhan Chi khó hiểu nói.
“Quán cà phê này là của công ty Cận Ngôn nhỉ, hôm nay giám đốc Ôn lại tự mình đến, cô nói xem có hồi hộp không?” Cận Du Bạch nghiêm túc trả lời.
“Công ty Cận Ngôn đứng tên sao” Tô Nhan Chi tỏ vẻ kinh ngạc.
Quái lạ, cô làm tác giả dưới trướng công ty đến bảy, tám năm nay, sao lại chưa từng nghe thấy dưới trướng công ty còn quản lý một quán cà phê như thế này?
Cận Du Bạch đột nhiên nghiêm túc nhìn Tô Nhan Chi rồi nói: “Tôi nghe nói dưới danh nghĩa của công ty Cận Ngôn muốn mở cà phê và cả đoàn phim, muốn bồi dưỡng các diễn viên đó mà. Nghe đâu công ty mở cà phê là vì khi ký hợp đồng với tác giả muốn cho họ một không gian để sáng tác, mở thêm đoàn phim là bởi công ty hi vọng các tác giả ưu tú có thể cải biên tác phẩm thành phim truyền hình.”
Nói một tràng dài, Cận Du Bạch rơi vào im lặng.
Tô Nhan Chi lúc này cũng ngẩn người, không biết là chủ ý của ai mà lại vừa hay giống với cách nghĩ của cô như thế này.
Tô Nhan Chi trước đây đã từng nói rằng cô hy vọng sau này ký hợp đồng công ty có thể mở một quán cà phê, cô sẽ tìm một vị trí cạnh cửa sổ để sáng tác, chắc chắn sẽ cực kì có cảm hứng.
Cô còn hi vọng rằng về sau tác phẩm của mình có thể ký hợp đồng, có thể cải biên thành phim truyền hình. Có điều cô vẫn mong rằng trong đó vẫn bao hàm dự tính ban đầu của mình, có thể hoàn toàn dựa trên ý tưởng của cô để cải biên.
Tô Nhan Chi nở một nụ cười, cô cảm thấy bản thân thật may mắn, thế mà lại thực sự ký hợp đồng với một công ty giống trong mơ ước của mình.
“Được rồi, ăn cơm đi” Tô Nhan Chi quơ tay trước mặt Cận Du Bạch rồi nói.
Cận Du Bạch lấy lại tâm trạng, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Tô Nhan Chi kéo chiếc ghế đối diện Cận Du Bạch rồi ngồi xuống và đưa muỗng đũa sang cho anh.
Cận Du Bạch giơ tay trái nhận lấy đũa, thế nhưng gắp hai, ba lần vẫn không gắp được thức ăn.
“Dùng tay trái có chút không tiện, xí nữa vẫn phải làm việc sao?”
Cận Du Bạch điềm nhiên như không mà nói, nhìn như không nhìn về phía Tô Nhan Chi.
Tô Nhan chi nhìn thời gian, trong lòng cảm khái thời gian trôi nhanh thật, một cái nhắm mắt lại là hết một ngày.
Cả ngày nấu cơm rửa bát, tiểu thuyết chỉ có thể viết vào buổi tối. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)
Tô Nhan Chi bĩu môi, lúc này Cận Du Bạch vừa nói vừa đưa đũa và muỗng sang cho cô: “Làm người tốt thì làm cho đến cùng đi.”
Tô Nhan Chi đắn đo một lúc rồi cầm lấy đũa muỗng, như thế này có lẽ sẽ tiết kiệm thời gian hơn.
Tô Nhan Chi gắp cho Cận Du Bạch một miếng sườn.
“Tôi muốn uống một bát canh trước.” Cận Du Bạch nhàn nhạt nói.
Tô Nhan Chi bất lực thả đũa, lấy muỗng múc canh.
“Lần này cô nấu canh gì đấy?” Cận Du Bạch nhìn vào bát canh hỏi.
“Canh gà không xương.” Tô Nhan Chi vẻ mặt ngây thơ đáp.
Cận Du Bạch nhếch miệng cười, cái này chính là ăn gì bổ nấy đây mà.
Cận Du Bạch đoán rằng chiều này nhất định sẽ là canh chân vịt.
“Muốn ăn khoai tây.” Cận Du Bạch nhìn thức ăn trên bàn nói.
“Được.” Tô Nhan Chi lập tức gắp một lát cho anh.
Tô Nhan Chi trong lòng cảm thấy ủy khuất, trước đây cô chưa từng chăm sóc ai như thế này, thật quá là tỉ mỉ đi mà.
Trong lòng Tô Nhan Chi cảm khái một phen, thời đại này mà còn gặp được người như mình, thật khó tìm quá đi.
“Nhìn xem bên kia kìa, người ta trông hạnh phúc thật nha.”
“Đây mới là tình yêu ngọt ngào chứ.”
“Yêu đương ấy mà, nhìn người ta yêu mới có ý nghĩa”
“Tôi muốn có một tình yêu như thế này.”
Bàn bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện của các cô gái, lại còn trưng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn sang phía Cận Du Bạch và Tô Nhan Chi.
“Chúng tôi không phải là người yêu, mọi người hiểu lầm rồi.” Tô Nhan Chi lập tức giải thích.
“Người chị em à, đã tiến triển đến thế này rồi lại còn không phải là người yêu sao? Cô nói thế cẩu độc thân như chúng tôi biết phải làm sao hả?” Mấy cô gái nói rồi cười.
Tô Nhan Chi đang chuẩn bị nói gì đó thì lúc này bị Cận Du Bạch thanh giọng nói: “Có những chuyện càng giải thích càng loạn, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tô Nhan Chi cau mày nhìn Cận Du Bạch, anh bày vẻ mặt như không có gì, làm như chuyện này bản thân chỉ là người đứng xem.
Tô Nhan Chi thở dài một hơi, chỉ có một mình cô giải thích thì cũng chẳng thể rõ ràng được, thôi thì bản thân tự biết không phải là được rồi.