Lương Tập ngồi trên ghế quầy bar, đặt tay lên trên quầy. Không có cách nào khác, không có phục vụ ở quầy bar, bạn phải tự rót rượu, người phục vụ và nhân viên pha chế đã đi xem trận bóng. Mũ lưỡi trai rót một ly rượu đặt vào tay Lương Tập, Lương Tập nhìn ly rượu nói: "Tôi mới uống kháng sinh nên không uống được."
Tiếng ồn lớn đến nỗi bản thân Lương Tập còn không thể nghe thấy những gì anh nói. Lương Tập vỗ nhẹ cánh tay anh ta, mũ lưỡi trai quay sang nhìn Lương Tập, Lương Tập giật mình, hóa ra là một cô gái. Tóc đỏ mắt đen, nước da trắng nõn dung mạo xinh đẹp, ngũ quan đều đặn, khóe miệng nhếch lên nụ cười ranh mãnh. Lương Tập gật đầu chào, chỉ vào rượu trong ly và giơ hai tay ra hiệu: "Tôi không uống."
Cô gái vươn tay nắm lấy cằm Lương Tập, nhìn xung quanh rồi buông tay ra, cầm lấy rượu trước mặt anh, uống một hơi cạn sạch rồi rót tiếp cho mình. Thật sự Lương Tập cảm thấy bị bắt nạt cũng không đến nỗi tệ. Anh muốn bắt chuyện với cô gái nhưng không may, cô một tay ôm đầu quay lưng về phía anh, tay còn lại nghịch điện thoại. Quá ồn không thể nói chuyện được, nên Lương Tập không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Lương Tập nhìn vào quán bar và thấy nước tăng lực. Mặc dù Baker đã giải thích về hình thức kinh doanh của quán Bar này, nhưng anh vẫn xấu hổ khi trực tiếp đến quầy bar để lấy nó. Anh muốn nhờ Baker giúp đỡ, nhưng Baker hiện đang giống một con khỉ đột vỗ ngực và hét vào mặt các cổ động viên Chelsea. Thôi quên đi.
Lúc này, cô gái chạm vào sau đầu của Lương Tập và quay đầu của anh lại. Cô gái cầm màn hình điện thoại di động bằng tay trái đặt trước mặt Lương Tập, Lương Tập nhìn thông tin đặt phòng khách sạn, là một khách sạn nằm đối diện với Happy Bar. Lương Tập không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn em gái này, nhưng cô ấy đã kéo Lương Tập lại gần rồi tặng anh một nụ hôn sâu. Vài giây sau, cô ấy đẩy anh ra, đặt một tờ tiền lên bàn, lắc đầu và rời đi.
Là một thanh niên độc thân đã lâu, Lương Tập bị người phụ nữ này làm nhiệt huyết sôi trào, hô hấp khó khăn. Như một tên trộm, Lương Tập lặng lẽ tránh đám đông đang cổ vũ, lẻn ra khỏi quán bar.
* * *
Lương Tập đi tới đi lui trước cửa phòng khách sạn, luyện tập lời thoại và kìm nén cảm xúc, sau năm phút mới dám gõ cửa. Cánh cửa mở ra, Lương Tập đang định nói lời thoại của mình thì cô gái đã túm lấy cổ áo anh kéo vào.
Một giờ sau, Lương Tập đẩy cửa vào phòng tắm, khi bước ra, căn phòng trống rỗng. Nếu không phải ga trải giường lộn xộn cùng qυầи ɭóŧ rơi trên mặt đất, Lương Tập còn tưởng rằng vừa rồi mình nằm mơ.
Không có giao tiếp bằng lời nói giữa hai người. Lương Tập đã cố nói điều gì đó, tìm cách giao tiếp, nhưng cô gái hoàn toàn phớt lờ những gì anh nói. Lương Tập rất khó chịu vì anh chưa xin số điện thoại của cô gái, và thậm chí còn không biết tên của cô. Nhưng là một thám tử, anh có cách của mình, anh liên lạc với người phục vụ và nói bạn anh đã để quên điện thoại. Người phục vụ hỏi Lương Tập tại sao anh không biết thông tin liên lạc hoặc danh tính của bạn mình? Lương Tập ra hiệu cho người phục vụ nhìn vào căn phòng lộn xộn, và boa cho anh ta 20 bảng.
Vài phút sau, người phục vụ viết thông tin của khách vào một tờ giấy và đưa cho Lương Tập. Lương Tập liếc nhìn nó với cảm xúc muốn khóc, đây không phải là thông tin của anh sao? Làm thế nào để cô gái biết anh tên Lương Tập? Làm thế nào cô ấy biết thông tin cá nhân của anh.
Lương Tập mở điện thoại di động liên lạc với Baker, Baker rất không hài lòng với sự biến mất của Lương Tập, nghe tin Lương Tập đang ở khách sạn, lại còn hỏi thông tin về một cô gái. Baker liền nở một nụ cười 'đểu' như kiểu tôi hiểu mà. Tuy nhiên, Baker không để ý đến cô gái đội mũ lưỡi trai và mặc áo khoác denim, anh chắc chắn cô gái đó không phải người trong bộ phận của mình, nên nói sẽ giúp Lương Tập tìm thông tin.
Lưu Chân lấy điện thoại của Baker và hỏi Lương Tập tại sao anh không bắt máy? Nghe Lương Tập đang ở khách sạn đối diện cô liền hiểu. Lưu Chân nói với Lương Tập, theo quan điểm của cô ấy, cậu vẫn còn là một cậu bé: Đừng quan tâm đến chuyện này, và đừng hỏi thông tin về người kia.
Cuối cùng Lưu Chân nói với Lương Tập, nửa giờ trước Bobby gọi cho anh mà không được. Chị gái Bobby đột nhiên ngất xỉu, đã được đưa đến bệnh viện. Anh ta phải đến bệnh viện ngay. Nghe tin Bobby ở bệnh viện, Lương Tập không gọi lại điện thoại cho Bobby mà gửi một tin nhắn cho anh ta, trong đó gửi lời hỏi thăm đến chị gái Bobby, hẹn gặp lại nhau khi rảnh rỗi.
Mặc dù Lương Tập hiếm khi đến quán bar, nhưng trong một thế giới có Internet phát triển như vậy, anh vẫn hiểu các quy tắc. Nhưng biết các quy tắc không có nghĩa là anh có thể mất trí nhớ. Lương Tập vò đầu bứt tai suốt năm ngày, nghĩ ra đủ loại lý do để đến Happy Bar uống trà. Thật đáng tiếc khi không gặp lại cô gái đội mũ lưỡi trai lần nào cả, thay vào đó, với tư cách là nhân viên làm theo giờ của sở cảnh sát, anh đã được làm luôn thẻ hội viên quán bar. Lưu Chân đã đi cửa sau để giúp anh làm thẻ. Cô cũng không có lựa chọn nào khác, cô phải đi làm, và Lương Tập dường như đặc biệt mê trà ở Happy Bar, nếu không thích thì sao cứ rảnh rỗi lại mời cô và Baker đi uống trà ở đó.
Sau khi trở thành hội viên, Lương Tập ngồi xổm ở đó thêm năm ngày nữa, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô gái đội mũ lưỡi trai xuất hiện. Vô cùng chán nản, cân nhắc đến sinh hoạt phí tháng sau, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ. Dù không có việc gì để làm nhưng không cần tốn tiền để đọc sách trong văn phòng thám tử. Đi quán bar chưa kể tiền trà, mười ngày qua anh đã đốt nửa thùng xăng, không ăn cơm với Mary suốt một tuần. Hoặc nói trên đầu chữ sắc có cây đao, khiến anh trễ nãi quá nhiều chuyện. Một người đàn ông nên có khả năng buông bỏ, nếu thực sự không thể buông bỏ, chỉ cần mở điện thoại và kiểm tra số dư trong thẻ, cuộc sống có thể thúc đẩy bạn buông bỏ mọi thứ.
* * *
Với một tách trà và một cuốn sách, Lương Tập đang tận hưởng một cuộc sống thoải mái thì chuông cửa của văn phòng thám tử vang lên.
Sinh ý tới rồi? Lương Tập đặt cuốn sách xuống đi mở cửa, sau cánh cửa là vị khách quen thuộc. Đúng vậy, chính là Wendy, vẫn còn thiếu hai chiếc răng cửa, đang ôm Gấu Pooh, trông rất tủi thân, tội nghiệp. Anh và Wendy nhìn nhau trong vài giây, sau đó anh liền nhẹ nhàng đóng cửa lại trước khi Wendy nói gì đó, trở lại lò sưởi, cầm cuốn sách lên, đeo tai nghe và ngồi trên ghế dựa để đọc tiếp cuốn sách.
Dù có chết cũng không nhận đơn hàng của cô bé nữa, chỉ vì 20 bảng của cô bé đã gây ra quá nhiều rắc rối. Tự bỏ tiền là chuyện nhỏ, nhưng nó khiến một tên trộm bị bắn và một người vào tù. Vì lợi ích của xã hội, anh quyết tâm không nhận đơn đặt hàng từ các cô bé.
Cô gái kia anh còn có thể buông tay, vì cái gì không thể bỏ được một cô bé? Lương Tập nhanh chóng quên mất Wendy và đắm mình trong biển sách. Đột nhiên cánh cửa bay lên, nó giống như một con quay bay vào phòng, xoay vài vòng trước khi dựa vào tấm kính ở lối đi, bất động. Văn phòng thám tử của Lương Tập có hình quả tạ, hai bên trái phải có phòng lớn, ở giữa có một lối đi, cái cửa trực tiếp chắn hơn một nửa lối đi.
Mẹ kiếp! Ai mà lớn lối thế? Có thể nói ngồi nhà mà tiền từ trên trời rơi xuống, nếu nhìn vấn đề ở một góc độ khác thì cơ hội tống tiền đã đến. Lương Tập tháo tai nghe ra, vươn đầu quan sát, sau đó thấy Bobby bước vào.
Hóa ra là anh chàng keo kiệt này, thật xui xẻo! Bobby rất có lý, nói: "Tôi đã nhờ vệ sĩ xử lý cái cửa và sẽ thay bằng loại cửa tốt nhất trên thị trường cho cậu."
Lương Tập hỏi: "Còn việc anh làm trì hoãn công việc kinh doanh của văn phòng thì sao?"
"Vậy thì phải có việc trước đã." Đúng là nhát dao đâm trúng tim Lương Tập. Bobby quay ra sau gọi: "Wendy."
Wendy từ sau lưng Bobby chui ra, nhìn Lương Tập: "Thám tử xấu xa."
Bobby: "Cháu không thể nói như vậy, hắn thỉnh thoảng rất tốt."
Bobby nhìn Lương Tập: "Chi phí tôi trả."
Lương Tập ngồi thẳng dậy nói: "Hai vị mời đến bên này."