- 🏠 Home
- Đô Thị
- Phương Tây
- Thủ Đô Sương Mù
- Chương 42: Báo thù (2)
Thủ Đô Sương Mù
Chương 42: Báo thù (2)
Lương Tập một tay vuốt mái tóc ướt, tay kia ấn điều khiển TV, xem qua một chút các trận bóng đá nổi bật, rồi xem hoạt hình chú bọt biển, sau đó bắt đầu nghiên cứu điều khiển TV. Khi liên tuc ấn chuyển kênh, anh chỉ dừng lại khi thanh âm yêu đương không phù hợp với trẻ em được phát ra. Lương Tập đắc ý: "Nhất định phải có chứ, haha, ta đúng là thần thám."
Hai kẻ đột nhập nhìn nhau, mặc dù đều đeo mặt nạ, nhưng có thể nhìn ra trong mắt đối phương sự suy sụp cùng tuyệt vọng, cả hai bắt đầu suy đoán. Karin cho rằng sát thủ đeo mặt nạ mèo không phải là vệ sĩ của Lương Tập, mà có lẽ là đến để ám sát Lương Tập, rồi tình cờ bị cô bắt gặp. Quartz cũng nghĩ như vậy, cô ấy nghĩ Karin, kẻ đeo mặt nạ tử thần, cũng đến để ám sát Lương Tập.
Mặc dù mục đích của Quartz lẻn vào là gϊếŧ Lương Tập, nhưng không thể gϊếŧ Lương Tập trước khi biết sự thật và cô không muốn Lương Tập bị người khác gϊếŧ.
Năm phút trôi qua, hai người dường như đã chịu đựng đủ thanh âm tình yêu phát ra từ TV. Chương trình 18+ cũng thôi đi, nhưng anh ta lại chọn những đoạn đặc sắc để xem. Đối với hai người phụ nữ, đó không khác gì sự sỉ nhục như chính mình đang khỏa thân. May mắn thay, điện thoại của Lương Tập rung lên, khiến Lương Tập tạm dừng TV: "Xin chào!"
Bobby đầu dây bên kia hỏi: "Tôi thực sự đã cứu ai đó, phải không?"
Lương Tập trả lời: "Đúng vậy, anh đã làm rất tốt."
Bobby thở dài: "Có vệ sĩ đã bán đứng tôi, quản gia đã đến truyền đạt ý kiến của cha tôi về chuyện này."
Lương Tập hỏi: "Ý kiến gì?"
Bobby: "Cha tôi nói, ngoài cho tôi năm mươi nghìn bảng tiêu vặt, sẽ để tôi quẹt thẻ thoải mái, tôi có thể ra ngoài uống rượu, miễn sao tôi không gây chuyện là được. Cha tôi còn khai trừ tên vệ sĩ bán đứng tôi ra khỏi hàng ngũ."
Lương Tập vỗ trán: "Mẹ kiếp, đầu thai thật sự là một kỹ năng."
Bobby hỏi: "Cậu nghĩ rằng tôi may mắn?"
Lương Tập: "Không, anh là người bất hạnh nhất thế giới. Hãy nhìn xem tôi may mắn như thế nào, tôi không cần phải đối mặt với những cô gái, hiện tại tôi thỏa mãn tâm sinh lý bằng các chương trình trên TV."
Bobby thở dài: "Cậu không hiểu."
Lương Tập: "Tôi không muốn hiểu, đi ngủ đi."
Bobby: "Không ngủ được."
Lương Tập sốt ruột nói: "Nếu anh không ngủ được, hãy gọi cho người bạn khác đi, tôi đang bận." Tình tiết tiếp theo của chương trình TV đã thành công khơi dậy trí tò mò của thám tử.
Bobby nói: "Một trăm bảng một giờ để trò chuyện với tôi."
Lương Tập nói: "Nếu anh đưa tiền, chúng ta không còn là bạn bè. Hiện tại anh là chủ nhân. Bây giờ là mười một giờ tối, tính tiền làm thêm giờ là hợp lý.. Nhân tiện! Anh đã gửi lời nhắn mà tôi nhờ chưa?"
Bobby hỏi: "Cái gì?"
Lương Tập: "Sinh nhật."
Bobby hét lên: "À.. tôi quên mất."
Lương Tập nổi điên, đứng dậy cầm điện thoại nói: "Tôi làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì sinh nhật, anh quên sao? Tôi không quan tâm họ sống chết thế nào, tôi cũng không quan tâm hiệp sĩ tóc vàng. Sinh nhật, sinh nhật của Wendy, đây là đạo đức thám tử. Tôi đã lấy tiền công hai mươi bảng."
Bobby áy náy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi hỏi cậu một câu, nếu như kẻ bắt cóc chịu cho cậu vào để nói lời nhắn với chị họ Wendy, cậu sẽ bỏ qua chuyện này sao?" "
Lương Tập trả lời:" Không thể, tôi nhất định sẽ gọi cảnh sát, đây là hành vi đạo đức cơ bản của một công dân tốt. "
Bobby nói:" Chính cậu đã nói rồi, nếu gọi cảnh sát, con tin rất có thể sẽ chết. "
Lương Tập trả lời:" Chẳng lẽ vì tôi đánh rắm bây giờ mà loài người sẽ tuyệt chủng trong tương lai sao? "
Bobby:" Khi con tin chết, cậu không thể truyền đạt lời nói của Wendy. "
Lương Tập:" Coi như tôi đã truyền đạt lời của Wendy, con tin có chết hay không, không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không có nghĩa vụ, trách nhiệm hay năng lực giải cứu con tin khỏi nòng súng. Hiểu chưa? "
" Đừng kích động, ngày mai tôi sẽ nghĩ biện pháp đem tin truyền đạt cho cô ấy. "Bobby chuyển chủ đề:" Ngày mai anh họ tôi tổ chức tiệc trên du thuyền, có rất nhiều cô gái, cậu có tới không? "
Lương Tập ngồi trở lại chiếc ghế sô pha đơn trả lời:" Lý do các cô gái đến bữa tiệc du thuyền là vì bữa tiệc có những người giàu có, chứ không phải vì bữa tiệc có Lương Tập. "
Bobby nói:" Tôi biết một vài cô gái, điều kiện gia đình của họ rất tốt.. "
Lương Tập ngắt lời:" Anh thực sự không có gì để nói phải không, đi ngủ đi. "
Bobby phớt lờ:" Tại sao cậu lại độc thân? "
Lương Tập trả lời:" Tôi không thích ai cả, vì vậy tôi vẫn độc thân, anh có hài lòng với câu trả lời đó không? "
Bobby:" Có từng động tâm với ai không? "
Lương Tập:" Anh thật nhàm chán. "
Bobby:" Đó không phải là điều bạn bè hay nói với nhau sao? "
Lương Tập:" Đúng. Nhưng không phải nói chuyện qua điện thoại lúc nửa đêm thế này. "
Bobby nói:" Tôi không thể ngủ được. "Hiệp sĩ tóc vàng lần đầu tiên ra mắt, nên hiện tại anh đang rất phấn khích.
Lương Tập bất lực nói:" Anh bạn, dựa vào tầng lớp giai cấp của tôi, không phải là tôi có thích các cô gái hay không, mà là có cô gái nào thích tôi hay không. Quan trọng hơn nữa, nếu có cô gái thích tôi, liệu chúng tôi có thể bắt đầu tình yêu hay không. Với điều kiện kinh tế hiện tại, tôi đoán mình sẽ độc thân trong khoảng một năm nữa. "
Bobby cười lớn:" Hãy nói cho tôi về kiểu con gái khiến cậu rung động đi. "
Lương Tập nói:" Hôm nay anh có thấy tôi nói chuyện với một cô gái tóc đen ở bàn trực y tá trong bệnh viện không? "
Bobby:" Hình như là có. "
Lương Tập nói:" Tôi thực sự thích cô ấy. "
Bobby tò mò hỏi:" Sao anh không nói với cô ấy? "
Lương Tập:" Chủ đề cũ đã quay trở lại. Tôi không đủ tư cách để thích người khác. Công ty thám tử đã hoạt động được vài tháng và hôm nay nó đã kiếm được hai mươi bảng đầu tiên từ một cô bé tám tuổi. Vì đơn hàng này, Tôi thậm chí đã lỗ ba trăm ba mươi bảng anh. Tôi đã làm phiên dịch viên cho đội chống ma tuý, để kiếm được tiền sinh hoạt tháng này trong mưa đạn ".
Bobby không nhịn được cười nói:" Tôi rất ngại ngùng, đưa tiền cho cậu, tình bạn chúng ta sẽ xấu đi. "
Lương Tập tức giận hỏi:" Ồ, anh đang ngại sao? Lúc anh giảm lương của tôi sao anh không sợ tình bạn chúng ta xấu đi. "
Bobby:" Tôi có thể chuyển một trăm nghìn bảng vào tài khoản của cậu ngay lập tức, cậu có muốn không? "
Lương Tập trả lời:" Tôi không quan tâm đến tình bạn của anh, và một trăm nghìn bảng của anh cũng vậy. Tôi có quan điểm của riêng mình về tiền bạc. Đừng tự cho mình tốt đẹp, được chứ? "
Bobby xin lỗi:" Được rồi, tôi xin lỗi. Theo những gì tôi hiểu, cậu không quan tâm lắm đến cô gái đã đi vào tâm trí của cậu. "
Lương Tập bất đắc dĩ nói:" Tôi là thám tử, thoạt nhìn tôi đã biết cô gái này xem tôi như một người qua đường, cô ấy lễ phép với tôi hoàn toàn là do tôi biết anh trai cô ấy. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, đó là do tôi. Ăn mặc, học vấn, bằng cấp, giáo dục bản thân, giáo dục gia đình, v. V, tôi không thể sánh được. Hơn nữa, thường có rất nhiều cô gái cũng khiến trái tim tôi rung động. Rốt cuộc, Tôi đã độc thân nhiều năm như vậy, giờ đến heo mẹ tôi còn cảm thấy có những nét đẹp.. hử? "
Bobby hỏi:" Có chuyện gì vậy? Tôi vẫn chưa cười. "
Lương Tập:" Tôi cảm thấy có ai đó trong phòng. "
Bobby hỏi:" Cậu không bật đèn sao? "
Lương Tập:" Tôi không thể tìm thấy công tắc ở đâu."Một ngôi nhà cao cấp cũng giống như một chiếc xe hơi cao cấp, và ngay cả những người lái xe có kinh nghiệm cũng có thể không tìm thấy phanh tay. Lương Tập, người chưa bao giờ sống trong một khu nhà cao cấp, đã tìm kiếm một lúc lâu trên tường nhưng không tìm thấy công tắc, vì vậy anh chỉ có thể tạm bật cây đèn đứng trong góc phòng.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Phương Tây
- Thủ Đô Sương Mù
- Chương 42: Báo thù (2)