Chương 16: Ba tháng

Có được công việc đầu tiên khiến Lương Tập rất vui, sau khi rời sở cảnh sát, anh lập tức đến nhà John, định báo tin vui cho John càng sớm càng tốt, nhân tiện đến ăn ké bữa trưa.

Khi xe đến gần đó, Lương Tập nhìn thấy khói dày đặc bốc lên cách đó không xa. Xe cấp cứu bóp còi vượt một chiếc ô tô khác, Lương Tập tiếp tục lái xe vài trăm mét thì bị một chiếc xe tuần tra chặn lại, đoạn đường tạm thời bị chặn. Lương Tập không có thời gian để nói chuyện với cảnh sát, anh xuống xe và chạy về phía làn khói dày đặc.

Linh cảm của anh đã đúng, ngôi nhà của John bốc cháy dữ dội, một chiếc xe cứu hỏa đang phun nước vào ngôi nhà trong vô vọng. Lương Tập nhìn thấy Mary, được quấn trong một chiếc chăn nhúng nước, ngồi thất thần một bên, trong khi các nhân viên y tế đang kiểm tra cơ thể cô. Lương Tập lập tức bước tới: "Mary!"

Mary chậm rãi nhìn về phía Lương Tập, Lương Tập lo lắng hỏi: "John đâu?"

Mary: "Hả?"

Lương Tập vỗ nhẹ mặt Mary: "John đâu?"

Bác sĩ ngăn lại, nắm lấy tay Lương Tập nói: "Bà ấy bị chấn thương tâm lý, hiện tại không thể trả lời câu hỏi của anh."

Mary đột nhiên tỉnh lại, nhìn về phía ngôi nhà, đau lòng kêu lên: "John, John còn ở bên trong."

"Má nó!" Lương Tập chạy về phía ngôi nhà, lính cứu hỏa đã không ngăn cản được anh. Một lính cứu hỏa đuổi theo Lương Tập, hai lính cứu hỏa còn lại phun nước dập lửa. Ngay khi Lương Tập đến gần ngôi nhà, nó sụp đổ. Vì mặt đất đang trơn nên Lương Tập trượt chân ngã xuống đất. Lính cứu hỏa đã ôm eo của Lương Tập rồi kéo Lương Tập ra khỏi đám cháy.

Lương Tập thẫn thờ nhìn ngôi nhà đang cháy một lúc lâu, đẩy người lính cứu hỏa ra rồi đứng dậy, chạy đến bên Mary: "John không có ở trong nhà đúng không? Đúng không?" Từ 10: 00 sáng đến 11: 30 sáng, John thường không thể ngủ vào ban đêm sẽ ngủ bù vào ban ngày, giờ đã 10 giờ 10 sáng. Mặc dù vậy, Lương Tập vẫn không muốn tin rằng người thầy của cuộc đời anh đã ra đi như vậy, anh đã hỏi Mary với một tia hy vọng, hy vọng rằng John sẽ ra ngoài vào ngày hôm nay.

Đối mặt với chất vấn của Lương Tập, Mary không trả lời mà chỉ ôm lấy Lương Tập khóc nức nở không ngừng.

* * *

Trong ba ngày qua, Lương Tập rất chán nản và bận rộn. Anh một mặt phải chăm sóc Mary, mặt khác phải liên lạc với cảnh sát, có rất nhiều chuyện phải lo.

Ba ngày sau, cảnh sát Kent phụ trách vụ án và Lương Tập điện thoại hẹn gặp nhau tại khách sạn nơi Mary đang tạm trú.

Kent năm nay bốn mươi tuổi là một cảnh sát rất có kinh nghiệm chuyên điều tra những vụ cháy. Trong hai ngày qua, anh nhận được rất nhiều cuộc gọi từ Lương Tập, đồng thời cấp trên cũng gây áp lực rất lớn cho anh, nhóm của anh đã dồn hết sức điều tra vụ hỏa hoạn. Cuộc điều tra đã kết thúc vào ngày hôm nay, anh ta phải thông báo cho các thành viên trong gia đình về những phát hiện của mình và trả lời các câu hỏi của các thành viên.

Kent đưa báo cáo nhận dạng cho Lương Tập: "Bác sĩ pháp y đã tiến hành so sánh DNA thông qua tủy xương và xác nhận rằng người chết ở tầng hai là John. Nó đã được kiếm tra đối chiếu ba lần."

Lương Tập gật đầu, Mary lại không kìm được nước mắt. Bà cố gắng để kiểm soát cảm xúc của mình rồi đứng lên đi vào Toilet.

Kent lấy ra một văn kiện khác, đặt nó lên bàn: "Anh Lương, chúng tôi cho rằng đám cháy là do có người gây ra."

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Lương Tập vì ngọn lửa lan quá nhanh. Sau khi John ngủ say, Mary đến một cửa hàng tiện lợi cách đó 30 mét để mua baking soda. Khi vừa đến cửa hàng tiện lợi, ngọn lửa bùng lên thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh. Ngọn lửa bắt đầu sáu phút trước khi Lương Tập đến. Nhưng chỉ ngay sau khi Lương Tập đến, ngôi nhà đã bị thiêu rụi.

Kent nói tiếp: "Tôi không tìm thấy điểm bắt lửa và tôi chắc chắn chất gây cháy là xăng. Tôi đã theo dõi diễn biến của đám cháy trên màn hình. Dựa trên kinh nghiệm xử lý các vụ án nhiều năm của tôi, ít nhất phải có 3 người đổ một lượng lớn xăng mới có thể gây ra hỏa hoạn trong thời gian ngắn như vậy. Anh Lương, anh cũng là thám tử, dựa theo miêu tả của tôi, anh có nghĩ ai sẽ phóng hỏa để gϊếŧ John không?"

Lương Tập hỏi, "Ý anh là gì?"

Kent phát một đoạn video giám sát và phát đi phát lại hơn mười giây, anh ta chỉ vào một vị trí trên màn hình rồi hỏi: "Từ điều tra hiện trường và suy đoán của tôi, bọn chúng tập trung đốt chỗ này và sử dụng tác nhân nhiệt. Tác nhân nhiệt này được sử dụng trong các cuộc chiến tranh nhiều thập kỷ trước để phá hủy các tài liệu bí mật như giấy, radio và thiết bị trong trường hợp khẩn cấp. Bạn có thể cho tôi biết có gì ở trong này được không?"

Lương Tập trả lời: "Đây là một căn phòng bí mật ở tầng một, gần sân sau. Nó rộng khoảng hai mươi mét vuông. Là nơi dành cho buổi tiếp khách bí mật của John. Ba năm trước, John đã bỏ ra hàng chục nghìn bảng Anh để lắp đặt những bộ thiết bị tiên tiến. Những thiết bị chống gỉ, Thiết bị nghe lén. Thực ra tôi chưa bao giờ thấy ông ấy sử dụng nó. Nói nó là căn phòng bí mật, nhưng thực chất giống một thư viện hơn, bốn bức tường đều lắp giá sách, chứa đầy sách. Tôi đã từng nghi ngờ rằng căn phòng bí mật là nơi John trốn Mary."

Kent hỏi, "Có gì quan trọng trong đó không?"

Lương Tập nhớ lại một lúc lâu, rồi nói: "Một ngày vào hai năm trước, Mary đến bệnh viện để thăm một người bạn. Tôi nhận được cuộc gọi từ John, nhưng bên kia không có tiếng nói. Tôi vội vã đến nhà John, từ chuông điện thoại, tôi mở căn phòng bí mật, thấy John đã bất tỉnh trong đó. Đến bệnh viện John được bác sĩ chẩn đoán lượng đường trong máu quá cao đã gây ra hôn mê do tăng áp lực thẩm thấu, Tôi nhìn thấy một cuốn sách, một tấm bản đồ và kính lục phân trên bàn. Tấm bản đồ trông giống như một bản đồ kho báu, có vẽ các dấu hiệu của cướp biển kèm một dấu X màu đỏ. Sau đó, tôi đã hỏi John và John khẳng định rằng tôi đã nhìn lầm, trong phòng không có bản đồ hay kính lục phân nào cả."

Kent gật đầu, kho báu cướp biển thật vớ vẩn, Luân Đôn thậm chí còn không gần biển.

Lương Tập nói: "Cảnh sát Kent, anh đã tìm được người chưa?"

Kent: "Ai?"

Lương Tập: "Trong vài tháng qua, John thường xuyên ra ngoài, gần như hai hoặc ba ngày một lần để gặp một người bạn cũ. Mỗi cuộc gặp kéo dài hơn ba giờ, có lần thậm chí vượt quá mười giờ. Mary nói rằng tên của người kia là Mathew, một người bạn thân của John khi ông ấy còn trẻ. Nhưng bản thân Mary chưa bao giờ gặp người đàn ông tên Matthew này,"

Nghĩ đến sự ủy thác của John giống như có ý định ly hôn, Lương Tập nghĩ rằng John đã cảm thấy có nguy hiểm. Nguy hiểm đến mức John không muốn tiết lộ một lời nào với Lương Tập.

Kent lắc đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi không tìm được người Matthew này. John là bạn của sở trưởng sở cảnh sát, bên trên rất coi trọng vụ án này. Tôi sẽ phản hồi thông tin lại cho Sở cảnh sát. Hy vọng sẽ tiếp tục điều tra thông qua sức mạnh của sở cảnh sát."

Lương Tập tự trách mình: "Tôi lúc ấy nên hỏi nhiều hơn mới phải."

Kent an ủi: "Anh Lương, chuyện này không liên quan gì đến anh, có manh mối mới nhất định tôi sẽ thông báo cho anh. Nhưng hiện tại John trông hơi.."

Lương Tập hiểu ý của Kent nói: "Tôi sẽ cầm đơn uỷ thác của Mary tới."

Ken gật đầu: "Phòng giám định pháp y ở gần sở cảnh sát."

Lương Tập: "Được, buổi chiều tôi sẽ đi xử lý."

Kent đứng dậy bắt tay với Lương Tập: "Anh Lương, nếu anh có bất kỳ manh mối nào, anh phải thông báo cho tôi và đừng tự hành động. Theo phán đoán của tôi, bọn chúng không phải là người tốt."

Lương Tập hứa: "Tôi sẽ liên lạc với anh nếu tôi có bất kỳ manh mối nào."

Kent liếc nhìn Toilet: "Phiền anh chăm sóc bà Mary."

Lương Tập: "Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sẽ."

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

* * *

Khi đến phòng pháp y nhận dạng thi thể, Lương Tập không nhận ra đó là John hay thậm chí là một con người. Lương Tập liếc nhìn một cái, anh không thể nhìn tiếp nữa, lặng lẽ kéo tấm vải trắng lên.

Đám tang được tổ chức hai ngày sau đó và có đủ mọi kiểu người tham dự. Có những cảnh sát trưởng đang đương chức, đã nghỉ hưu, ngư dân đến từ Bắc Ireland, đặc vụ FBI từ Hoa Kỳ, những người nghiện rượu từ Bỉ. Có hơn một trăm người. Mary chỉ nhận ra một số ít trong số họ.

Sau đám tang, Lương Tập lần đầu tiên nhận được bảo hiểm hỏa hoạn, bảo hiểm tai nạn và bảo hiểm tài sản từ công ty bảo hiểm. Vì Mary đã quen với cuộc sống sinh hoạt hiện giờ nên Lương Tập đã thuê một biệt thự cách xa ngôi nhà ban đầu để Mary sống. Sau khi tham khảo ý kiến của Mary, anh liên hệ với công ty xây dựng để xây dựng lại ngôi nhà trên địa điểm ban đầu, theo hình dáng ban đầu của ngôi nhà cũ.

Hai tháng sau, ngôi nhà được hoàn thành, theo trí nhớ của anh và mô tả của Mary, Lương Tập đã đặt mua những đồ nội thất giống nhất có thể.

Ba tháng sau, Mary chuyển về ngôi nhà mới, giống như ngôi nhà trước đây của bà.

Với sự giúp đỡ của giáo hội, Mary cuối cùng đã buông bỏ quá khứ, thay đổi một số thói quen sinh hoạt và bắt đầu tham gia các hoạt động khác nhau do nhà thờ tổ chức. Nhìn thấy Mary nói cười với mọi người, Lương Tập biết rằng không có gì có thể lấp đầy sự tiếc nuối của Mary khi mất John.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, Lương Tập gửi số tiền bảo hiểm còn lại vào tài khoản của Mary. Khi Mary trở lạị cuộc sống thường ngày, cuộc sống của Lương Tập ngày càng buồn hơn. Sau khi thanh toán chi phí tang lễ và trừ đi chi phí sinh hoạt trong ba tháng qua, năm nghìn bảng không còn lại bao nhiêu. Công việc phiên dịch với mức lương tám mươi bảng một giờ mà Lương Tập coi như cọng rơm cứu mạng, thậm chí đến giờ chưa có một cuộc điện thoại.

Sau ba tháng, mọi thứ dường như trở lại bình thường, ngoại trừ việc Lương Tập nghèo đến nỗi túi cứ vọng ra tiếng leng keng.