- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thu Dĩ Vi Kỳ
- Chương 9
Thu Dĩ Vi Kỳ
Chương 9
Mọi người đều quay quanh lửa trại, bên trái Kha Minh Hiên là Phương Duệ, bên phải là Lâm Gia Ngạn, cách nhau khoảng mười bước, không gần cũng không xa.
Cũng không biết lúc trưa Kha Minh Hiên đã nói với Lâm Gia Ngạn thế nào, Lâm đại thiếu gia nguyên bản nhìn hai người bọn họ ngồi chung một chỗ cũng khó chịu, lại có thể đối với chuyện hai người bọn họ ngủ chung một cái lều cũng không có phản ứng gì, cùng Nguyễn Thành Kiệt, Lý Trạch bọn họ chơi bài vô cùng vui vẻ, nhìn cũng chưa hề nhìn y một cái. Nhưng mập mạp lại ngẩng đầu chào hỏi, hỏi y có muốn chơi cùng hay không.
Biên Dĩ Thu nói: “Không chơi, mấy cậu chơi đi.”
Đêm qua y ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay lại bị Kha Minh Hiên đánh thức, bây giờ buồn ngủ muốn chết, thầm nghĩ phải đi ngủ, nói xong quay đầu đi về phía lều.
Lương Tử Nhạc có vẻ phải lớn tuổi hơn bọn hắn, gọi y lại: “Trước tiên lại đây làm ấm tay chân đã, bằng không khẳng định cậu sẽ không ngủ được.”
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ, đi đến nhóm lửa, ngồi xuống bên cạnh Lương Tử Nhạc, cách lửa trại nhìn Kha Minh Hiên cùng Phương Duệ phía đối diện. Hai người giống như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng, vẻ mặt Phương Duệ vô cùng nghiêm túc, nói xong Kha Minh Hiên cầm trong tay nửa bình Martell, ngẫu nhiên ngửa đầu uống một ngụm, biểu tình nghiêm túc khó có được.
Lương Tử Nhạc đưa một chai Whisky nhỏ sang cho hắn.
Hắn nhận lấy, vặn nắp chai uống hai ngụm, nói “Cảm ơn”.
Lương Tử Nhạc cười nói: “Bạn của Minh Hiên cũng chính là bạn của chúng ta, cậu không cần khách sáo như vậy.”
Biên Dĩ Thu cũng cười cười, là cái loại thành tâm thành ý mà cười.
Lương Tử Nhạc là một người rất ôn hòa, ba mươi bốn mươi tuổi đời, đã kết hôn, có con gái hai tuổi, bây giờ đã là một phó lãnh đạo văn phòng, dựa theo bối cảnh chính trị của Lương gia, trong tương lai nhất định có thể làm lớn. Bởi vì không có giao thiệp với thương trường, một thân nhân viên chính phủ khí chất đứng đắn, cùng người khác có vài điểm bất đồng, Biên Dĩ Thu cảm thấy rất kỳ lạ tại sao hắn lại cùng những vị thái tử gia không có cái gì tốt này lại có cảm tình tốt như vậy.
Đương nhiên, nếu nói đến thái tử gia, Lương Tử Nhạc khẳng định cũng là một trong số đó, nhưng hắn cùng Kha Minh Hiên kiêu ngạo ngang ngược, Phương Duệ thì nội liễm cao lãnh, Nguyễn Thành Kiệt trầm ổn sắc bén, Lý Trạch khéo léo, Lâm Gia Ngạn không coi ai ra gì, cùng với mập mạp thô to có chút không giống nhau, tạo cho người ta cảm giác thật thoải mái, cũng thật chân thành, thật dễ dàng buông lỏng cảnh giác.
Lương Tử Nhạc đưa ảnh chụp con gái của hắn trong điện thoại, một cô bé hai tuổi xinh đẹp, trắng trắng mềm mềm, mắt to sáng ngời, cái miệng nhỏ vểnh lên, bộ dáng manh chết người.
Kha Minh Hiên uống rượu từ khe hở tùy ý nhìn lướt qua hướng đối diện, thiếu chút nữa nghĩ mình uống đến hoa mắt. Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua biểu tình ôn nhu như vậy của Biên Dĩ Thu, ôn nhu nhưng cơ hồ có chút dè dặt, giống như trong tay không phải đang cầm một chiếc điện thoại, mà là đang nâng niu một sinh mệnh nhỏ bé non nớt. Vẻ mặt này cùng với bản tính và thân phận của y hoàn toàn tương phản, làm cho Kha Minh Hiên ngẩn người.
Mà Biên Dĩ Thu là đương sự cũng chưa phát hiện biểu tình trên mặt của mình là như thế nào, cho nên tự nhiên cũng không chú ý tới ánh mặt của Kha Minh Hiên.
Y xem ảnh chụp xong, lấy điện thoại trả lại cho Lương Tử Nhạc, hai người lại hàn huyên chuyện khác, mãi cho tới khi uống xong chai Whiskey, trên người đều bị khói xông đến ấm áp dễ chịu, mới đi ra đi ngủ trước.
Lương Tử Nhạc lúc này cũng không giữ lại nữa, nói câu “Ngủ ngon”, bỏ thêm một cọc gỗ vào trong đống lửa, cũng đứng dậy đi về phía lều của mình.
Biên Dĩ Thu sửa sang túi ngủ hai người xong, đầu óc có chút mơ hồ, căn bản không nghĩ tại sao là túi ngủ hai người mà không phải hai người hai túi ngủ, y nhắm mắt lại cởϊ qυầи áo ra rồi bỏ sang một bên, nhanh nhẹn chui vào trong.
Dưới lều có lót miếng cách ẩm, còn lót thảm lông, hơn nữa còn được xông lửa, thật ấm áp, Biên lão đại rất nhanh liền ngủ, ngay cả Kha Minh Hiên chui vào lúc nào cũng không biết.
Ngủ thẳng từ nửa đêm tới gần sáng, đống lửa bên ngoài đã tắt, độ ấm cũng giảm xuống, y mơ mơ màng màng thấy lạnh, trở mình tự nhiên dựa vào nguồn nhiệt bên người, tay chân xem đó như một cái lò sưởi ôm lấy, mới im lặng mà ngủ tiếp. Nhưng được một lúc, đại khái Biên lão đại cảm thấy tư thế này không thoải mái, lại bắt đầu không an phận mà cọ tới cọ lui.
Kha Minh Hiên vừa mới ngủ không bao lâu đã bị động tĩnh của y bên này nháo tỉnh, hoặc là không làm, đã làm phải đem người trong ngực ôm chặt lấy không thể động đậy.
Biên lão đại ở trong mộng cảm thấy có người muốn gϊếŧ mình, vì thế nâng tay lên quất một quyền, trực tiếp đánh vào cằm của Kha Minh Hiên.
Kha Minh Hiên bất ngờ không kịp đề phòng mà bị đánh một cái thật mạnh, tuy rằng ngủ mơ nên lực đạo yếu hơn một chút, nhưng một quyền này vẫn như cũ làm cho Kha đại thiếu gia không thể nén giận, hắn một tay trở mình, nhắm vào mông y mà đánh hai cái “bốp bốp”.
Biên Dĩ Thu bị đánh đến tỉnh mộng, không nhận ra còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, đại não trì trệ vài giây mới phản ứng được là mình bị đánh thật, nhất thời lửa giận bùng lên, nhấc chân một cước: “Tôi đệt mợ anh!”
Kha Minh Hiên nghe thấy tiếng gió xẹt qua, nắm lấy chân y ném qua một bên, lập tức nghe thấy tiếng kêu rên của Biên lão đại.
“Kha Minh Hiên, hôm nay lão tử không muốn đánh nhau!”
“Không đánh nhau, chúng ta bắn một pháo.” Kha Minh Hiên nắm lấy cổ chân y, thuận thế đè xuống.
“Anh có bệnh à?” Biên Dĩ Thu chặn tay hắn, trở mình lăn qua phía bên kia túi ngủ “Tự anh đi mà động dục, tôi con mẹ nó buồn ngủ muốn chết.”
“Được, tôi tự mình động.” Kha đại thiếu gia vừa nói vừa lấy điện thoại dưới gối ra.
Ánh sáng huỳnh quang từ màn hình ở trong bóng tối sáng lên, Biên Dĩ Thu cảm thấy đại khái hắn muốn xem ảnh đồi trụy tìm cảm giác, cũng không phản ứng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Biên Dĩ Thu, lần tới chúng ta chơi như vậy đi.”
Biên Dĩ Thu không đáp lại.
Kha Minh Hiên lại tiếp tục nói: “Trói thế này nhỉ? Cả người em trần trụi bị trói lên bộ dáng rất mẹ nó mê người, mười người cơ hồ đến chín người đều có thể cương….”
“Anh! Đệt mợ!” Đầu óc Biên Dĩ Thu không thanh tỉnh cũng biết Kha Minh Hiên đang xem cái gì, vừa mắng vừa bổ nhào về phía hắn, muốn cướp lấy điện thoại của hắn.
Kha Minh Hiên như thể chờ y bổ nhào lại đây, cái tay cầm điện thoại tránh sang một bên, Biên lão đại liền nhào vào một khoảng không, trực tiếp đυ.ng vào ngực hắn.
“Biên lão đại đây là không chờ kịp được yêu thương nhung nhớ à?”
“Lăn đi ——- Đ*t mẹ!”
Kha Minh Hiên quả thật cũng lăn, bất quá là ôm lấy túi ngủ của hắn lăn một vòng, sau đó đem điện thoại ném qua một bên.
Biên Dĩ Thu vội vã chộp lấy điện thoại, Kha Minh Hiên ôm lấy thắt lưng y không cho, hai người như hai đứa bé, trong lều đấu đá lẫn nhau.
Không gian nhỏ hẹp, hai người đàn ông cao hơn 1 mét 85 thật sự có chút không thể thi đấu được, cho nên không giống đánh nhau bình thường, mục đích của Biên Dĩ Thu là lấy được điện thoại, mục đích của Kha Minh Hiên là đem người ở phía trước kéo trở về, hoặc là dùng chân đá điện thoại sang một bên, làm cho Biên lão đại không tranh được điện thoại vô cùng đau lòng.
“Kha Minh Hiên, ảnh chụp kia không phải đã xóa rồi sao!”
“Em quá ngây thơ rồi, tôi đã sớm tải một bản sao lưu từ lâu rồi.”
“Anh mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì?”
“Vào lúc em không nghe lời đem ảnh chụp này đưa cho tất cả đối thủ cùng thủ hạ của em, cho bọn họ xem phong thái của Biên lão đại thế nào.”
“….Tôi mẹ nó, bây giờ sẽ gϊếŧ anh!”
Biên Dĩ Thu cực kỳ tức giận, giơ chân qua, tay mắt lanh lẹ mà bóp cổ hắn: “Có phải anh cho là tôi không dám gϊếŧ anh không?”
“Em dám, em bây giờ….Không phải muốn đang đem cái suy nghĩ này….biến thành hành động à….”
Biên Dĩ Thu thât sự dùng lực, Kha Minh Hiên nhất thời giãy không ra, ngửa đầu há miệng thở đứt quãng, trên mặt lại không nhìn ra nửa điểm sợ hãi, khóe môi thậm chí hơi cong lên.
Biên Dĩ Thu từ trên cao nhìn xuống hắn, trong lều không có đèn, chỉ có thể dựa vào ánh đèn mờ nhạt từ màn hình điện thoại mà nhìn thấy rõ người trước mặt. Cho dù là gần chết đến nơi, người đàn ông này cũng có thể cười được, một đôi mắt ánh nước phát sáng đẹp đến rung động lòng người, giống như một cơn lốc xoáy mang theo ma lực mạnh mẽ, hấp dẫn Biên Dĩ Thu từng chút từng chút đến gần hắn. Chờ y phản ứng lại, môi đã dán lên.
Kha Minh Hiên nắm lấy vai y, kéo y nằm trên người mình, bàn tay dọc theo sóng lưng y một đường hướng lên trên, giữ lấy sau gáy, không để cho y có thể lùi nửa bước.
Tay bóp trên cổ bất tri bất giác buông ra, tình cảm mãnh liệt thình lình xảy ra hoàn toàn không có đạo lý, cũng không báo trước, như thể vô căn cứ mà sinh tồn, lại giống như tiềm tàng đã lâu, hai người như vậy liều lĩnh cùng một chỗ, hung hăng bạo lực, lại bá đạo triền miên, răng nanh đυ.ng vào nhau, môi cũng bị cắn rách, hỗn hợp hương vị rỉ sắt cùng nước bọt tiết đầy trong khoang miệng, cơ hồ khóe môi không thể khép được mà chảy xuống.
Đầu lưỡi ở trong miệng đối phương mà luồn lách, hết đẩy rồi liếʍ, mỗi một góc cũng không muốn buông tha, giống như xâm chiếm, ai cũng không chịu nhận thua, rất nhanh liền phát ra tiếng nước tấm tắc, kí©h thí©ɧ bộ vị khác trong cơ thể nhanh chóng khởi nghĩa.
Thân thể ở cái rét lạnh của mùa đông như thể bị dục hỏa đốt người, trong không gian yên tĩnh cơ hồ có thể nghe được âm thanh tiếng ầm ĩ,
tính khí cương cứng sung huyết ma sát cùng một chỗ, Kha Minh Hiên một bên gặm cắn môi Biên lão đại, một bên đưa tay vói vào trong quần y.
Ngón tay hơi lạnh xoa lấy tính khí nóng bỏng, Biên Dĩ Thu thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, Kha Minh Hiên cắn xuống môi y hai cái, xoay người đặt y dưới thân, nước bọt từ môi lưỡi chảy xuôi một đường liếʍ xuống, mυ"ŧ lấy yết hầu y, bên tai lập tức nghe thấy tiếng thở dốc.
“Đệt!” Biên lão đại cũng không biết đang mắng ai, nhưng thân thể cũng rõ ràng đã bị du͙© vọиɠ chiếm lấy, y ngay cả nửa điểm chống cự cũng không có, cong thắt lưng đem tính khí đưa vào tay Kha Minh Hiên, “Nhanh lên.”
“Không cần gấp như vậy.” Môi Kha Minh Hiên đi từ cổ y trở lại, như thể bị nghiện, lại liếʍ lên bờ môi y. Biên Dĩ Thu hé miệng đáp lại hắn, hắn lui về phía sau, Biên Dĩ Thu cũng lui theo, hắn lại tiếp tục lui, như thể đang trêu chọc một chú mèo con ăn không đủ no.
Biên lão đại nổi giận, vươn một tay nắm chặt lấy áo hắn kéo trở lại, hung hăng mà hôn lên, răng môi vừa mới chạm vào nhau, liền như sao Hỏa đυ.ng Trái Đất, giương cung bạt kiếm, tia lửa văng khắp nơi, triền miên dây dưa, vừa nhiệt tình lại vừa hưng phấn.
Khoang miệng mẫn cảm không ngừng được liếʍ lộng kí©h thí©ɧ, cảm giác giao hợp tê dại kỳ dị kia rất khác với mấy lần trước, rất nhanh tràn tới mỗi một dây thần kinh, hai người đều bị nụ hôn hết sức mãnh liệt này làm cho có chút thiếu dưỡng khí, nhưng lại luyến tiếc không muốn buông ra, môi dán vào nhau, trằn trọc đau khổ, giống như phải giữ tư thế này triền miên, đăng đẵng.
Tính khí bị nắm trong tay Kha Minh Hiên cương giống như súng lên nòng, thẳng tắp đứng chỗ đó, một chút va chạm, cũng có thể chảy ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt. Trong bụng giống như có bảy con ngựa hoang bị bịt kín mắt, điên cuồng nhảy cẫng lên, đấu đá lung tung, bức thiết tìm một chỗ chui ra. Mà tính khí của Kha Minh Hiên nóng bỏng, thô ráp cương cứng lên, cũng đang hùng hổ mà đỉnh vào đùi y.
Biên Dĩ Thu vốn không phải một người thích kiềm nén du͙© vọиɠ, đã cứng đến vậy rồi càng không cho y thao càng khẳng định không được, y ưỡn eo cọ cọ bụng cùng với tính khí vào tay Kha Minh Hiên, tiếng thở dốc dồn dập từ cổ họng, từng tiếng từng tiếng vọt ra ngoài, làm cho cái chỗ cứng rắn ở hạ thân kia của Kha Minh Hiên quả thật muốn nổ tung.
“Lấy ra giúp tôi.”
Đầu óc Biên Dĩ Thu như bị thiêu đốt không nghe rõ lắm, nghe hắn nói như thế cũng không phản ứng gì, tay đã đưa xuống dưới, quen thuộc sờ vào lưng quần của Kha Minh Hiên mà kéo xuống, đem đại gia hỏa đầu hồng hồng trướng đến kinh người kia phóng ra ngoài, nắm ở trong tay bắt đầu chà xát.
“Chậm một chút, đệt mợ, em gấp cái gì chứ…”
“Tôi rất gấp. Anh rốt cuộc là đi làm mướn à!”
Kha Minh Hiên bị ngữ khí của y chọc cười: “Tôi là người đi thao, không phải làm mướn!”
“Anh đúng là đại thiếu gia!” Biên Dĩ Thu cười nhạo một tiếng, tay nắm lấy lão nhị của Kha Minh Hiên không nhanh không chậm tuốt lộng một hồi, thành công nghe được người nọ tựa vào người mình rêи ɾỉ sảng khoái kéo dài, “Thế nào, thích đúng không?”
“Không tồi, tiếp tục.” Hơi thở của Kha Minh Hiên có chút không xong, nhưng lời nói ra vẫn rất lạnh lùng.
Biên Dĩ Thu dán bên tai hắn, dùng ngữ điệu trầm thấp câu người mà nói: “Kha đại thiếu gia còn muốn sảng khoái hơn nữa à?”
Kha Minh Hiên ở trong bóng tối nhíu mày: “Sao lại không thích chứ.”
Biên Dĩ Thu liếʍ liếʍ dái tai hắn, đầu lưỡi ướt sũng ở trong ốc tai đảo một vòng, thuận tiện đem theo hai từ như hai ngọn lửa thổi vào tai của Kha thiếu gia.
“Làm tôi.”
Gân xanh trên trán Kha Minh Hiên nhảy thình thịch lên, cho dù là thánh nhân, phỏng chừng cũng không ngăn được hai chữ hỏa lực cực đại này của Biên Dĩ Thu, giống như bắt đầu từ màng nhĩ, nhưng thực chất tia lửa này một đường vượt mọi chông gai hướng tới mỗi một mạch máu trong cơ thể mà bùng nổ, sờ đến chỗ nào, đều là tia lửa vây quanh, khói lửa nổi lên tứ phía.
“Biên lão đại, công lực muốn đi tìm đường chết của em lại tăng thêm một bậc rồi.” Kha Minh Hiên nói xong lật y trở mình, nhưng lại bị Biên Dĩ Thu dùng đầu gối chặn lại.
“Có một điều kiện, Kha thiếu gia.”
“Điều kiện gì?
“Anh trước tiên phải khẩu giao cho tôi.”
Kha Minh Hiên nheo nheo mắt, phủ lên người Biên Dĩ Thu, cũng không có trả lời.
Ánh sáng từ điện thoại đã tối xuống, trong lều một mảnh tối đen. Nhưng không biết có phải do cảm giác của mình sai hay không, y cảm thấy ánh mắt kia của Kha Minh Hiên, cách mình rất gần, màu xanh lục ánh lên như đôi mắt dã thú lóe lên để trốn tránh nguy hiểm, giống như tiếp đó sẽ ra sức, xé y thành thịt vụn.
“Biên lão đại đúng là thời điểm nào cũng không để cho mình thiệt thòi.” Ngữ điệu của Kha Minh Hiên mang theo ý cười, cái cảm giác áp bách khϊếp người vừa rồi biến mất, còn chưa đợi Biên Dĩ Thu trả lời, hắn đã lui người, nằm sấp xuống, không chút do dự đem tính khí độc nhất vô nhị của y ngậm vào miệng.
“A………..” Đột nhiên bị nhét vào khoang miệng ấm nóng, ướŧ áŧ, Biên Dĩ thu thiếu chút nữa đã trực tiếp bắn vào trong miệng hắn, hai tay nhanh chóng túm lấy túi ngủ dưới thân cố gắng bình ổn cổ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia, mới không mất mặt xấu hổ mà bắn sớm. Quan trọng hơn là, y hoàn toàn không ngờ Kha Minh Hiên khinh địch như vậy mà lại dễ dàng thỏa hiệp, nguyên bản còn muốn cùng hắn đánh Thái Cực, hiện tại một câu cũng không dùng được, lại nghĩ đến việc Kha đại thiếu gia nằm sấp xuống ngậm lấy lão nhị giữa hai chân y, toàn thân từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại gấp rút đánh vào đại não y, làm cho y không thể nào tự hỏi hay hô hấp gì nữa.
Kha Minh Hiên cho tới bây giờ chưa từng hầu hạ người khác như thế, cho nên không có kỹ xảo gì đáng nói. Nhưng tiểu tình nhân vì lấy lòng hắn, thường xuyên chủ động khẩu giao cho hắn, cho nên hắn biết nên làm như thế nào để Biên Dĩ Thu thoải mái. Liếʍ, xoát, hút, phun ra nuốt vào, đâm chọc, thậm chí là deep throat*, hắn đều làm rất đúng. Tuy rằng không thành thạo, nhưng mỗi động tác đều có thể làm cho Biên Dĩ Thu thích đến sống đến chết. Trong nháy mắt Biên lão đại muốn phóng thích, hắn rời khỏi trụ thể ướt đẫm, ngược lại đi liếʍ hôn bắp đùi cùng dưới háng y, răng nanh ngậm lấy phần thịt mềm cực kỳ mẫn cảm không nặng không nhẹ mà nhấm nháp, hút rồi cọ xát, mang theo một chút cảm giác đau đớn, làm cho Biên Dĩ Thu hồn vía lên mây.
“Kha Minh Hiên, Kha Minh Hiên….”
Kha Minh Hiên biết y muốn bắn, nhưng không muốn cho y toại nguyện, một bên gặm cắn đùi y, một bên dùng hai ngón tay kẹp lấy hai cái túi chậm rãi nhào nặn, vân vê.
“Không, không được, lão tử muốn bắn….”
Biên Dĩ Thu cắn chặt răng, thấy hắn không có ý định muốn hút cho mình, quyết định tự mình động thủ cơm no áo ấm, nhưng tay còn chưa hạ xuống, đã bị Kha Minh Hiên kéo ra, một phen bịt kín lấy đầu khấc.
“Tôi đồng ý cho em bắn?”
“Kha Minh Hiên!”
“Nói điều kiện với tôi, lá gan không nhỏ.” Kha Minh Hiên nhắm mắt, thoải mái cười cười.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không nên kêu Kha đại thiếu gia anh khẩu giao cho t….Ưm…” Lúc Biên lão đại còn chưa nói xong, Kha Minh Hiên lại cúi người xuống, tự hạ thấp địa vị mà đem cái côn th*t thật lớn nhưng có vẻ trống vắng kia nuốt vào miệng, hơn nữa còn để nó thật sâu đến nổi chạm vào yết hầu mình, lại hút một hơi thật mạnh.
“A a …..a a….ưm ưm ưm….”
Cao trào tới quá mức đột ngột lại quá mức mãnh liệt, Biên Dĩ thiếu gia như nước chảy thành sông, thích đến nỗi cả người co rút lại, hai chân run lên, ngay cả khóe mắt cũng ướŧ áŧ. Bỏ tay vào miệng ngăn tiếng rêи ɾỉ vọt ra ngoài, nghe được y kiềm nén nức nở, hai mắt Kha Minh Hiên không nhịn được mà đỏ lên.
Hắn bắt lấy tay y, cúi người hôn lên. Biên Dĩ Thu thất thần mà thuận theo nụ hôn của hắn, bị Kha đại thiếu gia đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng chứa trong miệng không nuốt rót vào miệng y, cũng nắm cằm bắt y nuốt xuống.
“Khụ khụ, khụ….Kha Minh Hiên….Anh cái đồ vương bát đản!”
“Bây giờ đến phiên em phục vụ tôi, Biên lão đại.”Lời của tác giả:
Hai người bọn họ chính là kiểu thẳng thắn, nói trắng ra như vậy, đều là đại thiếu gia một bụi hoa trong một vạn khóm hoa, ai cũng già mồm cãi bướng, thích thế nào thì chính là thế đó. Tôi chính là thích vậy đó!
Ai cũng nhìn chằm chằm Biên Biên cả, rốt cuộc cũng có người để ý đến Kha thiếu gia cũng rất đẹp trai!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thu Dĩ Vi Kỳ
- Chương 9