Chương 77

Thời gian phẫu thuật là ngày 28/3, là một ngày rất may mắn*. Tuy rằng bác sĩ đã cam đoan lần phẫu thuật này cũng không có sơ xuất gì, xác xuất thành công cao tới hơn 99%, nhưng khi Kha Minh Hiên nhìn Biên Dĩ Thu thay đồ rồi bước vào phòng phẫu thuật, vẫn không khỏi khẩn trương.

*Là lễ thất tịch ở Trung Quốc.

Hắn nhớ tới hai tháng trước, mình đứng ngoài phòng phẫu thuật trơ mắt nhìn Biên Dĩ Thu giằng co với tử thần, mà bản thân mình vào giờ phút đó lại chẳng làm được gì. Cái loại cô độc, sợ hãi, bất lực rồi bi ai bao vây lấy hắn, hắn không nhìn cũng không nghe đến sự tồn tại của thế giới bên ngoài, hắn cố chấp đứng trước cửa gần bảy tiếng đồng hồ, mới được bác sĩ sức cùng lực kiệt nói một câu “phẫu thuật thành công”, một khắc đó mừng như điên, như thể muốn bay lên thiên đường, nhưng kế tiếp bác sĩ lại nói một câu “chưa qua khỏi nguy hiểm”, lại đưa hắn đánh về địa ngục.

Hắn cứ một chốc lên thiên đường rồi lại rớt xuống địa ngục, dày vò đứng chiến đấu trước cửa ICU, một tấc cũng không rời suốt bốn ngày liên tiếp, mãi đến khi Biên Dĩ Thu mở mắt, khà khàn kêu một tiếng “Kha Minh Hiên”, tim hắn mới thật sự thả lỏng.

Mà bây giờ, hắn lại phải lặp lại quá trình này, lại đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, đem người mà mình yêu nhất giao vào tay bác sĩ, để bọn họ quyết định sinh mệnh cùng sức khỏe của y, mà chính mình vẫn như cũ, cái gì cũng không làm được. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng kia, tim Kha Minh Hiên lại đau không chịu được.

Biên Dĩ Thu thay quần áo xong ngồi trên giường bệnh, vô tâm vô phế mà call video với Lục Tiêu, nói tóc vừa mới dài ra bây giờ lại mẹ nó trọc rồi, quá là đau trứng.

Lục Tiêu nói không sao đâu, Thu ca của em cho dù đầu trọc thì vẫn là đầu trọc đẹp trai.

Hai người hi hi ha ha hàn huyên nửa ngày, mãi cho đến khi các nhân viên y tế đến để chuẩn bị cho ca phẫu thuật, mới lưu luyến không rời mà tắt điện thoại, căn bản không xem lần phẫu thuật này quan trọng gì cả.

Trên đường từ phòng bệnh đến phòng phẫu thuật, Kha Minh Hiên một câu cũng không nói. Tới cửa phòng phẫu thuật, Biên Dĩ Thu rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, trước khi vào còn hỏi hắn: “Không phải anh sợ chứ?”

Kha Minh Hiên nói: “Đúng là có chút.”

Biên Dĩ Thu nói: “Không sao đâu, bác sĩ cũng nói không sao mà, rất nhanh là có thể ra ngoài.”

Kha Minh Hiên nói: “Ừ.”

Biên Dĩ Thu không nói gì nữa, xoay người muốn đi vào phòng phẫu thuật.

Kha Minh Hiên đột nhiên túm lấy cánh tay y, giữa ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên y tế cùng với hai tên thủ hạ mà nói với y: “Biên Dĩ Thu, chúng ta cũng thu dĩ vi kỳ* đi.”

*Ý của Kha Minh Hiên là “mùa thu đến, chúng ta kết hôn nhé”.

“???” Biên lão đại tỏ vẻ nghe không hiểu.

Kha Minh Hiên quan sát ánh mắt của y, đặc biệt nghiêm túc mà tiếp tục nói: “Chờ em xuất viện, cũng xấp xỉ mùa thu rồi, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”

Biên Dĩ Thu nhướn mi cân nhắc một lát, sau đó hỏi: “Anh ở đây cầu hôn em à?”

Kha Minh Hiên cười nói: “Đúng vậy.”

Biên Dĩ Thu lại cân nhắc trong chốc lát: “Ai cưới ai?”

Kha Minh Hiên vẫn cười như thế: “Đều được cả.”

“Ý kiến hay.” Biên Dĩ Thu gật đầu nghiêm túc một cách lạ thường, sau đó trở tay mà chế trụ cổ tay hắn: “Được, Biên đại gia mua cho anh một chiếc nhẫn kim cương 10 carat.”

“….”

Giờ khắc này, trong lòng Kha thiếu gia có cùng một nghi vấn với Lục Tiêu: Biên Dĩ Thu một tên gay thuần khiết 24k sao lại có tư tưởng như thẳng nam vậy???

Đương nhiên, dưới sự ngăn cản của các nhân viên y tế cùng với Hà Tự, Tả Thành, nhẫn kim cương 10 carat khẳng định mua không thành, một giây trước khi Biên lão đại bị kéo vào phòng phẫu thuật còn không sợ lỗ mà nói với Kha Minh Hiên: “Bảo bối, chờ em ra cùng anh đi mua nhẫn kim cương nhaa!”

Nội tâm Kha đại thiếu gia, quả thật….Một lời khó nói hết.

Nửa tháng sau, Biên lão đại xuất viện. Phẫu thuật vô cùng thành công, phía sau đầu cũng chỉ mở một lỗ nhỏ, vết thương vô cùng bé, ngay cả tóc cũng chỉ bị cạo đi một mảnh nhỏ gần vết thương, bất quá Biên lão đại lại thấy mình rất xấu, rõ ràng kêu người ta cạo cả đầu mà.

Bởi vì liên tiếp làm hai cuộc phẫu thuật, tố chất thân thể y cũng không giống trước kia, cỡ nào cũng phải một năm rưỡi mới có thể khôi phục hoàn toàn. Kha Minh Hiên mua một biệt thự ở Upper East Side, hai người dự định ở lại Mĩ nghỉ ngơi lấy lại sức, thuận tiện giải quyết chuyện đứa nhỏ.

Kha Minh Hiên hỏi có muốn mỗi người sinh một đứa hay không, Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ rồi nói: “Trước tiên sinh một đứa ngắm thử xem sao.”

Ngụ ý đại khái là nếu đẹp, em cũng muốn sinh một đứa, còn nếu không đẹp…thì quên đi.

Kha Minh Hiên không có ý kiến, người mang thai hộ cùng với người cung cấp trứng đều được hai người cùng nhau tinh tế lựa chọn, nhất là cô gái cung cấp trứng kia, trừ bỏ thân cao thể trọng, bối cảnh bên ngoài không có tì vết nào, chỉ số thông minh còn thông qua câu lạc bộ Mensa chứng thực, có được danh hiệu M.D cùng với PhD khác.

Đương nhiên, tìm một cô gái như vậy, ngoại trừ bỏ ra một đống chi phiếu cùng với số tiền không giới hạn, thì còn quan trọng hơn cả báo cáo kiểm tra DNA của bản thân Kha Minh Hiên. Những gì cô ta nói là: “Perfect.”

Vì thế, mười tháng sau, có được DNA hoàn mỹ, anh bạn nhỏ Kha Nhất Thần kế thừa tất cả ưu điểm của ba mẹ được đến với thế giới này. Mắt nhỏ màu xanh lam, mi dài cong vểnh, một chiếc nơ ruy băng màu hồng-xanh được buộc trên tã lót, được bác sĩ ôm từ phòng sinh đến trước mặt hai ba ba.

Phản ứng đầu tiên của Biên lão đại là hít sâu một hơi, yên lặng đưa tay chọc vào khuôn mặt phấn nộn của đứa bé, nghiêng đầu nhìn Kha Minh Hiên một cái: “Đẹp trai hơn anh nhiều.”

Khóe miệng Kha Minh Hiên giật giật, không thèm phản ứng tên ngốc này.

Nhưng mà Kha tiểu thiếu gia nhà chúng ta bị ba nhỏ chọc chọc một chút, bỗng nhiên oa oa khóc lớn. Biên Dĩ Thu sợ tới mức xoay người bỏ chạy, Kha tiểu thiếu gia còn khóc lớn hơn nữa. Tiếng khóc kia lớn quá, quả thật rung chuyển đất trời.

Biên Dĩ Thu dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn Kha Minh Hiên dưới sự hướng dẫn của bác sĩ mà tay vội chân loạn, cẩn thận ôm đứa nhỏ, cả người cứng ngắc như thể sắp bị áp giải lên pháp trường.

Y còn chưa từng gặp qua Kha tổng anh minh thần võ lại lộ ra vẻ mặt như thế, vừa tò mò vừa buồn cười mà quay trở lại, nói: “Cho em ôm một cái.”

Kha Nhất Thần nguyên bản ở trong ngực ba lớn khóc đến tê tâm liệt phế, đổi đến trong tay Biên Dĩ Thu, nhất thời không khóc nữa, một đôi mắt ngập nước to tròn mà quan sát ba nhỏ của mình, phun ra một ngụm nước bọt.

“….” Biên Dĩ Thu nghĩ thầm, tiểu tử con họ cá à?

Vì thế, không biết vì nguyên nhân quỷ dị gì, Kha Nhất Thần về sau đều rất dựa dẫm vào ba nhỏ của mình —— Lão đại hắc bang đường đường oai phong một cõi, sau này trở thành một người ba bỉm sữa chính hiệu.

Ba bảo mẫu mà Kha Minh Hiên chuẩn bị, hơn nữa trong nước còn gọi tới sẽ cho dì Lan bảo mẫu đã làm việc ở Kha gia hơn ba mươi năm qua bay sang —– nguyên bản Phùng Thục Nhàn nói tự mình tới được, nhưng bị Kha Chấn Sơn nói một câu “Không được đi!” cản trở.

Bà nội Phùng Thục Nhàn với niềm vui xen lẫn lo lắng đã chuẩn bị hơn 70 kg hành lý cho dì Lan, toàn bộ đều là đồ dùng trẻ con cùng với đồ ăn bà tự mình mua, thậm chí còn có bong bóng cá cùng với thông thảo thượng hạng để kí©h thí©ɧ tuyến sữa.

Vẻ mặt thờ ơ và nghiêm túc của Kha Chấn Sơn khó có thể duy trì, lạnh lùng nói một câu: “Thuốc bổ này cho ai ăn?”

Phùng Thục Nhàn ngẩn người mới phản ứng lại hình như mình không chuẩn bị đúng, mất hứng mà liếc gã một cái: “….Dù sao cũng không phải cho ông!”

Đợi Kha Minh Hiên ở sân bay đón được dì Lan, đối mặt với đống hành lý to, nặng trịch của mẹ mình, quả thật là dở khóc dở cười.

Sau đó hai tên đàn ông, bốn người phụ nữ cùng với một thằng nhóc cùng sống dưới một mái hiên.

Sự thật chứng mình, vô luận thị giá công ty bao nhiêu, từng ở trong hắc bang hỗn tạp thuận lợi thế nào, cùng với việc chăm sóc một đứa bé với bảo mẫu cũng không có trứng mà dùng.

Bởi vì ba bảo mẫu kia đến từ Simus, Montenegro, Moutao, dì Lan lại từng nuôi dưỡng Kha Minh Hiên, quả thật là bốn ngọn núi lớn. Chỉ có một vấn đề đứa bé khóc thì bế hay không bế, có bế lập tức hay không, bế một lần hay lần nào cũng bế, đủ để bốn người đánh nhau một trận.

Hai tháng sau, Kha Minh Hiên cùng Biên Dĩ Thu đạt chung một nhận thức —— những ngày tháng này một nhà ba người bọn họ chịu đủ rồi!

Vì thế bảo mẫu tùy ý sa thải hai người, cho dì Lan một phong bì lì xì thật to để lên máy bay về nước.

Không phải là một thằng nhóc con thôi à, còn có thể làm khó hai vị bá tổng?

Kha đại thiếu gia khờ dại nghĩ như vậy, sau đó chủ động dẫn theo bé con đến phòng cho khách ngủ, nói cho hay là để Biên Dĩ Thu có thể nghỉ ngơi, nhưng không được vài ngày hắn lại trở nên phờ phạc.

“Này, Kha thiếu gia.” Biên Dĩ Thu duỗi chân đá đá Kha Minh Hiên sắp ngủ, “Nếu không thì mời hai bảo mẫu kia về?”

Lúc đó, hai người một lớn một nhỏ đang phơi nắng trong nhà kính ở hoa viên sau biệt thự. Ánh nắng vào mùa đông ấm áp chiếu xuống, Kha Nhất Thần không mặc quần áo nằm trên ngực Kha Minh Hiên phơi nắng.

Kha Minh Hiên mở một mắt, ngáp một cái rõ to, hữu khí vô lực nói: “Tốn công nửa ngày rồi còn để bảo mẫu chơi với bé con làm gì.”

Biên Dĩ Thu dùng ngón chân nhẹ nhàng đẩy đẩy mông nhỏ vừa trắng lại vừa mềm của Kha Nhất Thần: “Chỉ hai chúng ta….Thật sự nuôi sống đứa nhỏ này hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Kha Nhất Thần, cố gắng nhướng cổ non mềm đưa cái đầu nặng trịch lên, hướng về phía Biên Dĩ Thu nhếch môi cười ngây ngô.

Kha Minh Hiên ha ha một chút, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới đặc biệt tự tin, đặc biệt kiêu ngạo nói một câu: “Trên đời này có chuyện gì mà hai chúng ta không làm được đâu?”

Biên Dĩ Thu từ chối cho ý kiến, nhìn Kha Nhất Thần giả làm mặt quỷ. Kha Nhất Thần sợ ngây người, tròng mắt đen láy trừng lại với y, nhìn nhìn, chảy xuống một vệt nước bọt thật dài.

Đáng tiếc lời nói hùng hồn của Kha đại thiếu gia không duy trì được bao lâu, phân bộ của truyền thông Hòa Thịnh tại Hoa Kỳ đã bắt đầu hình thành, trong nước cũng có rất nhiều công việc cần hắn xử lý, Kha tổng hằng ngày phải giải quyết trăm công nghìn việc nên thời gian có thể ở cùng con trai càng ngày càng ít, trọng trách chiếu cố Kha Nhất Thần toàn bộ rơi vào tay Biên lão đại.

Ăn xong cơm chiều, Kha Minh Hiên vào thư phòng cùng các quản lý cấp cao trong nước call video họp trực tuyến, Biên lão đại bế thằng nhóc con nhà mình đi tắm.

Điều chỉnh nhiệt độ nước của bồn tắm massage lớn đến nhiệt độ thích hợp, Biên lão đại thuần thục cởi sạch quần áo của mình cùng đứa nhỏ, một lớn một nhỏ ở trong nước chơi đùa vui vẻ.

Biên lão đại thập phần ngây thơ bóp con vịt nhỏ màu vàng được đổ đầy nước để bôi nước lên mặt Kha Nhất Thần, Kha Nhất Thần mừng rỡ, cười khanh khách thành tiếng, bàn tay bụ bẫm không rụt rè vỗ vỗ mặt nước, bọt nước bắn tung tóe, toàn bộ đều bắn vào mặt ba nhỏ, xem như báo được thù lớn.

Biên Dĩ Thu bất đắc dĩ hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn kia cắn một ngụm, lẩm bẩm nói: “Tiểu vương bát đản, con cũng thật lợi hại ha.”

Tắm xong dùng khăn lớn mềm mại bọc lấy, đem Kha tiểu thiếu gia bọc thành một con tằm cưng, huýt sáo dẫn về phòng. Ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Kha Nhất Thần trong ngực đầu tiên là nhíu mày, sau đó nheo mắt, trên mặt lộ ra biểu tình tương đối vi diệu, thoạt nhìn đang dùng sức. Đôi mày nhỏ càng ngày càng nhắn, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay bắt đầu đỏ bừng.

Biên Dĩ Thu càng nhìn càng nghi hoặc, ngưng huýt sáo, bước chân cũng ngừng, sửng sốt nửa ngày thì sắc mặt chuyển biến lớn: “Thần thiếu, con…..”

Nói còn chưa dứt lời đã ngửi thấy một cỗ mùi hương cực kỳ khó có thể miêu tả, ngay sau đó cả người nhanh chóng xoay 360 dộ, cuốn vào phòng tắm.

A a a a a ——

Biên lão đại oai phong giang hồ ba mươi năm ngửa mặt lên trời khóc thét, chỉ muốn chết oách cho xong. Y có chút cưỡng ép mình vạch thử chỗ mép quần ra, đồng thời kéo khóa quần, sau đó nhìn đắc chí nhìn kiệt tác trên người mình.

“Quả thật quá hoàn mỹ.”

Nói xong thì nhấc cái mông nhỏ của thằng bé lên, sau khi công phu tắm sạch sẽ hai lần thì bế cục cưng lên tay, sải bước đi về phòng khách. Kha Nhất Thần đối với kí©h thí©ɧ thình lình này thập phần hưởng thụ, gào khóc thành tiếng.

Biên Dĩ Thu càng có cảm giác thành tựu, bế co tri, khiêu vũ một loạt các bước như điệu valse. Kha Nhất Thần vui vẻ cười to, Biên Dĩ Thu vòng tới vòng lui mấy vòng cuối cùng cũng nằm trên tấm thảm tập bò cho bé con ở giữa phòng khách, nằm vòng thành hình tròn, tâm hình tròn chính là Kha tiểu bảo bối.

Kha Minh Hiên chưa bao giờ đóng cửa thư phòng nhìn ra ngoài, trong tầm mắt, là một lớn một nhỏ của hắn. Ngọn đèn vàng ấm áp rọi xuống, bao phủ thành một kén tằm viên mãn hạnh phúc, đó là toàn bộ thế giới của hắn.

Trước khi Kha Nhất Thần một tuổi, thân thể Biên Dĩ Thu đã hoàn toàn khôi phục, một nhà ba người im ắng trở về thành phố Z, không báo cho bất kỳ ai, chỉ gọi cho Phùng Thục Nhàn một cuộc.

Cuộc họp trong nước chấm dứt, Kha Chấn Sơn được thăng chức Tổng tham mưu không có gì bất ngờ, tiến vào thành ủy, bối cảnh chính trị hai nhà Kha Phùng nâng cao một bước. Bất quá đối với Kha Chấn Sơn mà nói, thay đổi duy nhất chính là da mặt thường xuyên đen thêm một chút mà thôi.

Buổi tối Kha Chấn Sơn về nhà, theo thói quen định vào thư phòng. Mới vừa ngồi xuống, khóe mắt dư quang nhìn thoáng qua cửa phòng lộ ra một vật nhỏ lông xù —– là một cái đầu nhỏ màu đen với một cặp mắt to.

Mi tâm gã nhăn thành hình chữ xuyên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn quét qua chút nữa, lại thấy một đôi chân trần.

Sau đó đôi chân trần kia dẫm lên thảm, thật cẩn thận đi từng bước.

Mặt Kha Chấn Sơn không nhịn được, thử nở một nụ cười.

Bé con liền lắc lắc lắc lắc đi về phía gã, miệng kêu: “yeye*……”

*爷爷 yé yé:

ông nội nhưng Nhất Thần chưa biết nói nên gọi yeye


Lời còn chưa dứt, thịt viên nhỏ đã bị vấp phải tấm thảm, ngã sấp xuống đất.

“Minh Hiên!” Kha Chấn Sơn nhanh chóng đi về phía trước, bế đứa nhỏ lên, theo bản năng gọi tên con trai.

Nói xong mới phản ứng lại, rối rắm có nên bỏ thịt viên nhỏ trong ngực xuống hay không, cuối cùng ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói chuyện với bé con: “Con là đứa nhỏ nhà ai? Ba con đâu?”

Trả lời gã chính là một miệng nước bọt thật lớn, khuôn mặt tươi cười giống y đúc gương mặt Kha Minh Hiên khi còn bé, không giải thích mà hôn một cái vào mũi gã, lại ngọt ngào gọi một tiếng “yeye….”

Tiếng bước chân của Phùng Thục Nhàn dừng ở ngoài thư phòng, vừa phức tạp lại vừa vui mừng.

Kha Minh Hiên cùng Biên Dĩ Thu trở lại Quân Lâm Thiên Hạ, nhà ở trường kỳ có người đến dọn nên trước sau như một vẫn vô cùng sạch sẽ.

Hai người vào cửa, Kha Minh Hiên quay đầu nhìn y nói: “Về nhà. Đây là nhà của chúng ta, từ khi còn sống cho đến khi chết đi, đều phải cùng nhau.”

Câu trả lời của Biên Dĩ Thu chính là một tiếng “cạch” đóng cửa lại, nắm lấy áo Kha Minh Hiên, nặng nề mà hôn lên.

—————- CHÍNH VĂN HOÀN —————