Thật vất vả Biên Dĩ Thu mới ngưng cười được, nâng tay lau nước mắt sinh lý tràn ra ở khóe mắt, ác ý mà đem câu nói vừa rồi lưu lại, ngẩng đầu lên nhìn Tả Thành phía đối diện: “Vừa rồi ai tới?”
Tả Thành thấy y cười đến chút nữa tâm thần phân liệt, nghe câu hỏi xong một lát sau mới phản ứng mà đáp lại: “Hà Tự.”
Biên Dĩ Thu không nói hai lời, trực tiếp bấm số điện thoại Hà Tự, không đợi đối phương mở miệng, trực tiếp hỏi: “Hôm nay cậu dùng nước hoa gì?”
“Hả?” Hà luật sư đang ở trong phòng khách sạn ôm đại mỹ nữ chân dài chuẩn bị làm chút việc mang vẻ mặt sững sờ. “HUGO BOSS.”
“Không hợp với cậu, sau này đừng dùng.” Biên Dĩ Thu nói xong tút một cái cắt đứt cuộc gọi.
Hà luật sư nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trừng mắt nhìn màn hình nửa ngày, mãi đến khi cô gái dưới thân không kiên nhẫn mà dùng đùi cọ cọ hắn, mới nói thầm câu “quái lạ” rồi ném điện thoại qua một bên, tiếp tục chuyện tốt bị cắt ngang.
Biên Dĩ Thu tâm tình tốt mà đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa ngâm nga một bài hát, vẫn như cũ năm tông thì hết bốn tôn không đồng điệu.
Tả Thành đã sớm quen thuộc với tiếng hát trèo đèo lội suối, lên bờ xuống ruộng của Biên lão đại, có thể lấp đầy tai bằng thứ âm thanh kì lạ đó mà mặt vẫn không đổi sắc, duy trì biểu tình mặt than đứng phía sau lưng y, một đường đi vào lầu ba nhà hàng, trơ mắt nhìn y đặt một bàn lớn thức ăn khuya.
“Ngồi xuống cùng ăn đi.” Biên Dĩ Thu gọi cậu.
Tả Thành ngồi xuống đối diện y, nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của Biên Dĩ Thu, thật sự không nhịn được mà hỏi một câu: “Lão đại, tâm tình anh tốt lắm à?”
“Ừ, không tồi.” Biên Dĩ Thu trả lời.
“Vì…Kha thiếu gia?” Tả Thành tiếp tục hỏi.
Biên Dĩ Thu vừa nghe đến ba chữ Kha thiếu gia thì tâm tình không tốt lắm, gấp một con cá chiên đến giòn rụm, thơm nức nở mà cắn vào phần đầu cá, ngay cả xương cũng nhai đến rôm rốp, nhưng không trả lời câu hỏi của Tả Thành.
Tả Thành nhìn vẻ mặt của y, cảm thấy hình như biểu tình bát quái của mình biểu hiện quá rõ ràng, làm cho lão đại mất hứng, nhưng là một thành viên chủ chốt trong liên minh ba thành viên (bát quái), cậu thật sự bị cuộc điện thoại kia làm ngứa ngái trong lòng, cậu thật sự muốn biết Kha Minh Hiên ở đầu bên kia điện thoại đã nói gì, làm cho Biên lão đại cười đến độ như mắc bệnh tâm thần vậy.
Kỳ thật không phải Biên Dĩ Thu mất hứng, chính là y tự hỏi, tâm tình của mình sao lại tốt như vậy? Bởi vì Kha Minh Hiên không cho y gần gũi quá với Nguyễn Thành Kiệt à? Bởi vì Kha Minh Hiên nói với y rằng hắn đang ghen? Chết tiệt, y đương nhiên biết Kha Minh Hiên không phải thật sự ghen, bất quá câu nói uy hϊếp kia nghe không giống giả vờ. Nói cách khác, y cùng Nguyễn Thành Kiệt quá gần gũi, chắc chắn sẽ làm cho Kha thiếu gia mất hứng.
Nhưng có gì mất hứng chứ? Y cảm thấy lần trước mình cự tuyệt đến chỗ cũ, ý tứ đã biểu đạt tương đối rõ ràng, theo hiểu biết của y về Kha thiếu gia, người này tính tình cũng không phải loại người chậm chạp, dây dưa không dứt khoát, vậy hắn gọi cuộc điện thoại này là có ý gì chứ?
Đừng nói hiện tại Biên Dĩ Thu không muốn tiếp tục quan hệ bạn giường của hai người, cho dù hai người vẫn là bạn giường, cũng không có quy định nào của pháp luật rằng bạn giường còn mẹ nó phải trung thành. Theo như y biết, số lượng tiểu tình nhân trên giường Kha đại thiếu gia, so với y cũng không ít, hai người bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân, nói chuyện trung thành thì con mẹ nó chó má quá rồi.
Chẳng lẽ Kha thiếu gia thích Nguyễn Thành Kiệt?
Biên Dĩ Thu bị sốc bởi suy nghĩ của mình, nhưng nghĩ lại tuy rằng Kha Minh Hiên nói ghen, lại là chưa nói ăn dấm chua của ai, chuyện này cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Nguyễn Thành Kiệt người này, ngoại hình nho nhã, khí chất trầm ổn, vị trí trên thương trường cũng có thừa, chơi bời cũng vô cùng phóng túng, đua xe cưỡi ngựa đều thuộc dạng lão luyện. Đừng nói, thật đúng là người đàn ông như thế đứng chung một chỗ với Kha đại thiếu gia mới là cảnh đẹp ý vui. Đã biết hắn là loại người như vậy, trừ bỏ cởϊ qυầи áo vật lộn, y cùng Kha Minh Hiên cơ hồ không thể trao đổi. tinh lực cũng thấp hơn một bậc, vậy tại sao y chỉ vì Kha Minh Hiên ghen mà tâm tình lại tốt?
Từ từ, chính mình thật đúng vì Kha Minh Hiên mà tâm tình tốt?
“Khụ khụ khụ khụ khụ….”
Bi kịch xảy ra không kịp ngờ, Biên lão đại nghĩ quá nhập tâm, không tách xương đầu cá mà nuốt luôn vào bụng, bị hóc xương cá.
Tả Thành sắc mặt đại biến, nhanh chóng rót ly nước, cả phòng ăn yên lặng, đều tập trung vào tiếng ho khan kinh thiên động địa của Biên lão đại.
Nhân viên nhà hàng hoa dung thất sắc* mà chạy tới, quản lý sảnh hốt hoảng mà chạy tới, trưởng phòng thực phẩm và thức uống cũng kinh sợ mà chạy tới, ngay cả đầu bếp cũng quơ nồi cầm sạn mà chạy ra…..Một đám người nom nớp lo sợ, vây quanh Biên lão đại hỏi han ân cần, như kiểu Biên lão đại sắp chết đến nơi, à không, giống như mình sắp chết đến nơi.
Tuy rằng chỗ này khách không tính là nhiều, nhưng vẫn như cũ, có không ít ánh mắt quỷ dị mà quét về phía bên này.
Tả Thành đỡ trán, biểu cảm trên mặt thật sự khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung, không biết sự cố ngoài ý muốn này có tính là do cậu vệ sĩ thất trách không?
Biên Dĩ Thu khụ khụ nửa ngày, uống hai ly nước, thật vất vả mới nuốt xương cá xuống, phất phất tay ý bảo tất cả mọi người bên cạnh đi đi.
Nhân viên phục vụ: “Biên tổng anh không sao chứ?”
Quản lý sảnh: “Ông chủ có ổn không vậy?”
Trưởng phòng thực phẩm và nước uống: “Lão đại, ngài ăn là con cá nào, tôi lập tức cho người mang nó xuống rồi xay nhuyễn nó hiếu kính với ngài.”
Đầu bếp: “….” Cái nồi này của tôi mà…
Biên Dĩ Thu: “Lăn đi, lăn hết đi.”
Mọi người thấy anh thét lên đầy bực bội, đánh giá hẳn là không có vấn đề gì lớn, vì thế vô cùng nghe lời như chim tách đàn bay đi, lăn đi trong im lặng.
Tâm tình của Biên lão đại bởi vì một cái xương cá mà từ trên trời cao rơi tận xuống vực sâu, bài hát thiếu nhi cũng không hát nữa, nhưng bụng vẫn rất đói, chỉ có thể trầm mặc tiếp tục ăn, bất quá chiếc đũa kia rốt cuộc không hướng tới con cá chiên kia mà gấp vào bát nữa.
Y vừa ăn, trong lòng vừa đem tổ tông mười tám đời nhà Kha Minh Hiên ra ân cân thăm hỏi môt lần, khó chịu trong lòng giống như nước sông Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, ngay cả canh gạch cua mà đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng cũng cảm thấy mùi vị có chút thay đổi.
Y cầm muỗng trộn trộn bát canh nửa ngày, rồi đùng một cái ném nó vào đĩa xương cá.
Tả Thành nhướn mắt nhìn y: “Không ăn?”
Biên Dĩ Thu nhíu nhíu mày: “Vị không giống.”
Tả Thành múc canh gạch cua trước mặt, tỉ mỉ thưởng thức rồi mới đáp: “Không có vấn đề gì mà.”
“Phải không?” Biên Dĩ Thu lại cầm muỗng lên ăn một ngụm, “Vẫn không giống.”
“….” Tả Thành xem như hiểu được, khẩu vị của Biên lão đại cũng theo tâm tình mà thay đổi, tâm tình y không tốt, ăn thịt rồng cũng không có mùi vị. “Tôi kêu đầu bếp làm lại phần khác?”
“Quên đi, về thôi.”
Biên Dĩ Thu cầm khăn ăn lau lau miệng, tùy tiện bỏ lên bàn rồi đứng dậy.
Tả Thành nghĩ hôm nay y muốn đi
mướn phòng, hoặc là lên phòng trên lầu, mãi tới khi hai người đi đến bãi đỗ xe, mới phản ứng được hôm nay y muốn quay về Nguyệt Lộc Sơn Trang.
Tới nơi trời đã khuya, một khu biệt thự to như vậy nhưng thật sự yên ắng, chú Sầm gác đêm ở đây nghe thấy tiếng, khoác áo khoác từ trong phòng người giúp việc đi ra, điều khiển cho cánh cổng sắt lớn chạm trổ hoa văn tinh xảo chậm rãi mở sang hai bên, Tả Thành thả y xuống ở cửa, rồi đánh tay lái lái xe vào gara.
“Thu thiếu gia sao lại về lúc này? Muốn ăn khuya không?” Chú Sầm mặc áo khoác, đứng trước mặt y cung kính hỏi.
Biên Dĩ Thu đi lên thềm, thuận miệng đáp lại: “Không cần, trời lạnh, chú đi ngủ đi.”
Chú Sầm biết tính tình y nói một không nói hai, cũng không nhiều lời, đáp lại rồi quay về phòng.
Lúc này quản gia cùng người giúp việc đã ngủ hết, một căn nhà to như vậy, có chút trống vắng, cô đơn, ở góc phòng khách, có một chiếc đèn sàn màu vàng nhạt.
Đây là nguyên nhân y không thích về nhà, quá lớn nhưng quá yên lặng, không một ai biết khi nào lạnh, lúc nào nóng, không giống một cái nhà.
Vào cửa rồi lên lầu, tắm rửa sạch sẽ rồi tiến vào giường lớn mềm mại, cuốn chăn bọc thành một cái kén tằm, nhắm mắt lại. Một giây trước khi cơn buồn ngủ đánh úp, Biên Dĩ Thu vẫn còn đang suy nghĩ, con mẹ nó nếu tôi khó chịu, Kha Minh Hiên anh cũng đừng nghĩ sẽ được vui. Anh không cho tôi quá gần gũi với tên họ Nguyễn kia, tôi càng muốn thượng hắn một hồi cho anh xem.
Vì thế, nghĩ như vậy, tâm tình Biên lão đại tốt lên không ít. Dù sao, hết thảy cách có thể ứng phó với chuyện của Kha Minh Hiên, y đều phá lệ rất hăng hái.
Mặc kệ thực tế phiền lòng đến mức nào, trong mộng y vẫn trước tiên đặt Nguyễn Thành Kiệt dưới thân.
Trong không gian hiện lên một tầng mây cuồn cuộn, mặt Nguyễn Thành Kiệt gần trong gang tấc lại không nhìn thấy rõ, mơ mơ hồ hồ, mông mông lung lung, chỉ có thể mơ hồ nhận ra hình dáng tự tiếu phi tiếu của đôi môi mê người kia.
Biên Dĩ Thu nhìn thấy hắn hơi hé miệng, nhìn thấy chiếc răng nanh cùng hàm răng đều tắp, cùng với đầu lưỡi ấm áp, ẩm ướt ẩn nấp sâu bên trong hàm răng kia, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tầm nhìn của y bắt đầu ngũ quang thập sắc, vô cùng sặc sỡ.
Y si ngốc, say đắm, môi Nguyễn Thành Kiệt sao lại đẹp như thế, lại rất quen thuộc, tựa như y đã nhấm nháp đôi môi cũng chiếc lưỡi này vô số lần, chính là cảm giác như vậy, một cảm giác tiêu hồn, thu hút lòng người.
Y gấp gáp hôn lên, người dưới thân cũng rất nhiệt tình. Đầu lưỡi quấn quít vào nhau, tay cũng nắm lấy, ôm Biên Dĩ Thu thật chặt.
Trong nháy mắt môi lưỡi giao triền, đột nhiên Biên Dĩ Thu lại ngửi được mùi đàn hương nhạt nhẽo cùng với mùi tuyết tùng lành lạnh, nhẹ nhàng như có như không mà lượn lờ quanh mũi y, triền miên như độc dược, yên lặng không chút tiếng động mà xâm nhập vào từng dây thần kinh trong cơ thể, từ xương đến thịt, làm cho người ta hãm sâu vào, muốn ngừng mà không được.
Y nhắm mắt lại không quan tâm mà đặt người nọ trên người, tham lam mà ngửi lấy mùi hương khiến y say mê, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, ấm nóng, ẩm ướt kia triền miên mà hôn sâu, cơ hồ phải đυ.ng đến yết hầu của đối phương, mãnh liệt, thô bạo hận không thể đem người dưới thân nuốt vào bụng.
Biên lão đại hôn đến hoàn toàn quên mình, thật giả khó phân, đột nhiên một trận trời đất rung chuyển, không đợi y kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, bản thân mình đã bị người ta đặt dưới thân.
Y mờ mịt mở to mắt, đối diện với gương mặt thanh tú, đẹp đẽ, đường cong hoàn mỹ, cặp mắt hoa đào có đuôi mắt hơi hướng về phía trước, gợn một làn nước xuân, tận sâu trong đáy lòng Biên Dĩ Thu cũng gợn từng đợt sóng, một vòng rồi lại một vòng, một tầng rồi lại một tầng, làm cho Biên lão đại nguyên bản bị mê hoặc đến đầu óc hoàn toàn biến thành một nồi cháo loãng.
Này con mẹ nó làm sao là Nguyễn Thành Kiệt được, rõ ràng chính là Kha Minh Hiên!
Ngày hôm sau, buổi sáng lúc Biên Dĩ Thu thức dậy, phát hiện chỗ mình nằm có gì đó không thích hợp, y xốc chăn lên xem thử, mắng “đệt mợ” một tiếng, yên lặng mà kéo chăn xuống.
Bản thân mình đêm qua mộng xuân vô cùng thích, bắn vô cùng nhiều, làm chăn cùng drap giường ướt một mảng lớn.
Đối với một người chưa bao giờ thiếu người ở cạnh như Biên lão đại, quả thật vô cùng nhục nhã. Mộng xuân mà có thể thích đến vậy, con mẹ nó truyền ra ngoài, chắc sẽ bị người ta cười đến rớt răng nhỉ?
Nhưng mà trong mộng cùng Kha Minh Hiên một hồi mây mưa thất thường, cực kỳ nhiệt liệt, cực kỳ thống khoái thật sự quá sung sướиɠ, thích đến nỗi bây giờ nhắm mắt lại, còn có thể cảm giác được rất rõ ràng lửa nóng từ bàn tay Kha Minh Hiên vuốt ve da thịt y, hô hấp của hắn thổi bên tai, tính khí thô to hung hăng tiến vào thân thể y, nhiệt độ nóng bỏng, độ sâu cùng lực đạo lần lượt làm cho làn sóng tìиɧ ɖu͙© trong y quay cuồng, ngay cả cuối cùng lúc đến cao trào cả người không khống chế được mà co rút lại, giống như thật sự khắc vào chỗ sâu nhất trong linh hồn y, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, toàn thân cao thấp, mỗi một khớp xương đều trở nên giòn xốp có thể bóp thành bột mịn.
“Kha Minh Hiên.” Biên Dĩ Thu vùi đầu vào gối, nghiến răng nghiến lợi mà hét lên, “Tôi đệt mợ đại gia nhà anh!”