- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thu Dĩ Vi Kỳ
- Chương 14
Thu Dĩ Vi Kỳ
Chương 14
Đối với việc ở thời điểm mấu chốt Biên Dĩ Thu lại ngồi tù, suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau. Có người cho rằng thời điểm Cửu An tinh phong huyết vũ*, ngược lại ngục giam là nơi an toàn nhất, là y cố ý lộ điểm yếu của mình với cảnh sát, làm cho Cửu gia không có nỗi lo về sau, có người cho rằng Cửu gia quả thật xem y là con trai bảo bối, quyết tâm muốn đưa Cửu An truyền lại cho y, cho nên cho Phương Nhị trở thành vệ sĩ bảo vệ y; đương nhiên, còn có bộ phận người cho rằng Biên Dĩ Thu từng giúp Cửu An không được nhiều việc cho lắm, vào tù chỉ sợ không dễ dàng trở ra, Cửu gia muốn bỏ đi quân cờ này, khiến cho y gánh tội thay, bảo vệ chính mình.
*Tinh phong huyết vũ
: nghĩa
là
đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
Nói cái gì cũng có, nhưng đến tột cùng chân tướng là thế nào, Biên Dĩ Thu vì cái gì vào tù, rồi làm sao để ra tù, ngoại trừ Cửu An, cũng chỉ có mình y biết. Nhưng y chưa bao giờ nói, cũng không ai dám hỏi. Đêm trước Cửu gia vừa qua đời, y đột nhiên ra khỏi nhà tù Đồng Sơn, đứng trước mặt mọi người, lấy di chúc chính tay Cửu gia viết, tất cả cổ phần cùng với vị trí tổng tài tập đoàn Cửu An dưới danh nghĩa Cửu gia, đều thuộc về y.
Thanh âm nghi ngờ không phải không có, nhưng đều bị y cực kỳ “hòa ái dễ gần” mà làm cho chèn ép xuống, phương thức chèn ép chính là phong cách nhất quán, gọn gàng, lưu loát, đơn giản, lỗ mang của y —–
“Chú Diêu, nghe nói hai tháng trước chú vừa mới có thêm một đứa cháu trai, hôm nào tôi sẽ tự mình đến tận cửa chúc mừng.”
“Thằng ranh con, ngay cả mày cũng dám uy hϊếp lão tử, lúc lão từ đi theo Cửu gia gϊếŧ người còn không biết mày đang chơi trong đám bùn nào đâ…A!”
Biên Dĩ Thu nhìn chú Diêu mắt trợn trắng, trên đất máu chảy không ngừng, còn giơ nòng súng vẫn còn khói thuốc súng nguy hiểm vô cùng tùy ý mà cọ cọ vào da đầu mình, gãi gãi ngứa, mới thật có lỗi mà nhe răng nói với mọi người: “Ngại quá, lỡ tay cướp cò.”
Nói xong câu này, vươn tay đưa khẩu súng cho Tả Thành đứng phía sau, đặc biệt có thành ý mà tỏ vẻ “sự cố” đó tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.
Vừa mới “cướp cò” xong liền trực tiếp đỉnh cây súng vào đầu mình, chưa có ai dám cam đoan viên đạn trong cây súng kia sẽ không mạc danh kỳ diệu mà bay đến trên người mình? Mọi người đều là đám xu lợi tị hại*, tiền tài là thứ tất yếu, nhưng cũng cần mạng sống, vì thế thanh âm nghi ngờ cũng như vậy mà không một tiếng đọng đều lắng xuống.
*Xu lợi tị hại:
thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.
Mà Biên Dĩ Thu còn nghiêm trang đến gần nói với Tả Thành: “Cậu xem cây súng này có tật xấu gì vậy chứ, sao có thể tùy tiện cướp cò được! Dọa đến người già thật không tốt chút nào.”
Tả Thành: “………..”
Mặc kệ nói thế nào, từ khi Biên Dĩ Thu tiếp quản Cửu An đến nay, đám mấy lão già này vẫn ở yên một chỗ không dám hó hé, đối với y tương đối khách khí, đương nhiên y biết tận đáy lòng bọn họ không thể nào phục, nhưng thời gian mấy vị này đi theo Cửu gia cũng không ngắn, chỉ cần đừng như một con thiêu thân lao vào lửa, y tự nhiên sẽ không động đến bọn họ, đơn giản dùng nhiều tiền thay người thân bọn họ chăm sóc, dưỡng lão trước khi qua đời mà thôi, dựa vào mặt mũi của Cửu gia, một vị vãn bối như y chính là làm thế nào để đảm nhiệm được vị trí.
Mà có vết xe đổ này của chú Diêu, mấy vị này quả thật đã thu liễm không ít, ít nhất ngoài mặt đối diện với Biên Dĩ Thu vẫn là khuôn mặt tươi cười chào đón, hòa hợp êm thấm, Biên lão đại kêu các “chú bác” quả thật rất tình chân ý thật, người ngoài nhìn thấy trái lại bắt đầu ca múa mừng thái bình, trời yên biển lặng.
Nhưng mà đề phòng mấy lão già kia, không đề phòng tiểu nhân, chuyện này của Chu Minh quả thật làm cho y có chút bất ngờ.
Tình cảm anh em tám năm không phải giả, Biên lão đại thật bi thương.
Y tự nhận mình đối với hắn không tệ, tiền xuất nhập khẩu kiếm được đều giao cho y, ngoại trừ cuối năm bộ phận tài vụ của tập đoàn tiến hành kiểm toán, y chưa bao giờ hỏi qua chuyện tiền bạc. Người phía dưới chỉ cần có một chút mờ ám không đáng trách, chỉ cần không động vào phòng tuyến của y, y đều có thể nhắm một con mắt, mở một con mắt mà cho qua.
Đáng tiếc, Chu Minh không chỉ động vào phòng tuyến của y, còn muốn đòi mạng y.
Biên Dĩ Thu vào văn phòng, Diệp Trăn cùng với Lương Dư – nhân sự bộ phận chủ quản đã chờ sẵn ở đó, trên bàn làm việc đặt sẵn một ổ đĩa cắm, y mở máy tính ra rồi cắm USB vào chỗ gờ nối, vài năm gần đây mấy khoản đều công khai rõ ràng trước tầm mắt y. Y không kiên nhẫn nên cũng lười xem số liệu này nọ, trực tiếp lật đến cuối cùng, Diệp Trăn vô cùng chuyên nghiệp lấy kết quả thu thập trong khoảng thời gian này giải thích rõ ràng, so với dự tính thì tổn thất còn lớn hơn.
Trừ bỏ hai năm nay, Chu Minh ở vùng biển quốc tế đánh bạc dẫn đến tốn một khoản tiền, Chu gia ở mấy tòa nhà nằm ở thành phố cơ bản tìm cách giải quyết công nợ. Ngoài ra còn có “bạn hàng” là mậu dịch “Minh Huy”, từng tháng đều cùng Hoằng Nguyên có mấy chục khoản ghi chép chuyển khoản ngân hàng “vãng lai”, nhưng trong kho hàng ngoài bến tàu cũng không có ghi chép về hàng hóa ra vào của Minh Huy. Mà cổ đông lớn nhất của “Minh Huy” là Tào Chí Huy.
Vợ của Chu Minh, đúng lúc cũng họ Tào.
Một khoản sổ sách rối mù.
Biên Dĩ Thu đóng bản ghi chú lại, nhìn về phía Diệp Trăn cùng Lương Dư ngồi đối diện: “Nói đi.”
“Những gì tôi muốn nói đều viết trong báo cáo anh vừa xem rồi.” Diệp Trăn mở miệng trước, “Lúc trước bởi vì chúng ta quá mức tín nhiệm Chu Minh, báo cáo hằng năm hắn làm cũng rất đẹp, không kiểm tra kỹ. Trên thực tế rất nhiều khoản nhỏ lui tới đều không giống, hiện tại có lỗ hỏng quá lớn, trước mắt ở trong tay còn có đơn đặt hàng hơn mười triệu, vốn lưu động cắt đứt toàn bộ, hoặc là Hoằng Nguyên đóng cửa, nhắm chừng tỉ lệ mà bồi thường tổn thất khách hàng, hoặc là từ tổng bộ mượn tiền xoay vòng, bất quá trong vòng ba năm Hoằng Nguyên không có khả năng phải lên thớt, anh cân nhắc một chút.”
Biên Dĩ Thu gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó chuyển ánh mắt lên người Lương Dư, ý bảo hắn nói tiếp:
Lương Dư đỡ mắt kính, cầm văn kiện trong tay đưa qua: “Mặc kệ Hoằng Nguyên có phải phá sản hay không, hiện tại thiếu một người phụ trách chủ trì công việc hằng ngày. Tôi ở đây có tuyển vài người, những người tiền nhiệm có bối cảnh sinh ra trong vòng ba đời, lý lịch công tác đều đã tra rất rõ ràng, lão đại anh xem trước có thuận mắt hay không.”
Biên Dĩ Thu liếc mắt một cái tới văn kiện đưa tới trước mắt, cũng không cầm lấy: “Tôi thấy lão Mạnh ngay thẳng, rất thuận mắt, cho cậu ta đến Hoằng Nguyên đi.”
“Cái gì? Anh cho Mạnh Kiến Tự đến Hoằng Nguyên?” Kêu lên trước là Diệp Trăn: “Anh không phải bị Chu Minh làm tức giận đến thần trí không rõ rồi chứ?”
“Chuyện này rất khó lý giải sao? Không phải cậu ta rất thích chùi đít cho Hoằng Nguyên à, cho cậu ta đi chùi quá là hợp lý.”
Những lời này vừa nói ra, Diệp Trăn lập tức bị á khẩu không trả lời được. Lương Dư vừa mới đưa ra thu hồi lại, yên lặng mà sờ sờ mũi, không phát biểu ý kiến.
Nếu Mạnh Kiến Tự ở hiện trường, nhất định sẽ quỳ trên đất ôm lấy đùi Biên Dĩ Thu, một phen nước mắt nước mũi mà kêu rên: “Lão đại, oan uổng cho tôi quá!”
Mạnh Kiến Tự tuy gọi là “Lão Mạnh”, trên thực tế chỉ hơn Biên Dĩ Thu cùng lắm là hai tuổi, là một trong những tâm phúc đầu tiên khi Biên Dĩ Thu tới cầm quyền. Sinh viên cao học của đại học Harvard tại Mĩ, từng mở công ty cố vấn đầu tư ở Phố Wall, bởi vì tuổi trẻ kiêu ngạo mà đắc tội một khách hàng rất có thể lực, thiếu chút nữa bị bỏ tù mất nửa cái mạng, bị vị khách hàng kia mướn sát thủ đuổi theo hơn nửa cái địa cầu, lúc đang chật vật chạy trốn thì gặp được Biên lão đại, sau đó tất cả phim truyền hình tám giờ đều phát đoạn anh hùng cứu mỹ nhân—- tuy rằng lão Mạnh cả người không có chỗ nào xứng với chữ “mỹ”.
Sau đó, Mạnh Kiến Tự hết lòng gia nhập Cửu An, được y sắp xếp một vị trí chủ quản không lớn không nhỏ ở Nhuệ Danh, mục đích chủ yếu là vị quan sát chú Diêu. Từ sau khi chú Diêu bị Biên lão đại “lỡ tay cướp cò”, hắn được đề lên làm tổng giám độc Nhuệ Danh.
Lão Mạnh người này tuy rằng dáng vẻ không hề đẹp, nhưng làm việc rất bài bản, đối với Biên Dĩ Thu tuyệt đối trung thành, tận tậm không nói hai lời, tài chính Nhuệ Dan ở trong tay hắn phát triển như diều gặp gió, lợi nhuận nửa năm đã muốn vượt qua lợi nhuận cả năm của năm trước. Giờ kêu hắn đến Hoằng Nguyên, quả thật chính là biến thành “trục xuất”, cũng khó trách Diệp Trăn kinh ngạc như vậy.
Nhưng lại nói hắn như thế cũng không tính là oan, Biên Dĩ Thu nói hắn thích chùi đít cho Hoằng Nguyên, cũng quả thật chưa nói sai. Chu Minh vì ứng phó với kiểm toán cuối năm của tập đoàn, chuyện gã tìm Nhuệ Danh mượn tạm vốn tư thông nếu không phải hắn gật đầu thì làm sao xảy ra được. Hắn với Chu Minh có giao tình có nguồn gốc cũng từ giao tình của Biên Dĩ Thu với Chu Minh, nếu là người Biên lão đại coi trọng, đều là anh em, người ta đã cầu xin trước mặt hắn, hắn cũng không thể làm như không thấy.
Chu Minh nói với hắn là hạng mục đầu tư của mình ở bên ngoài xảy ra chút vấn đề, đã mượn tiền của công ty, phải qua mấy tháng mới có thể đắp lại, nhưng việc này để Biên lão đại biết thì không tốt lắm, hộ trợ gã che giấu qua khỏi lần kiểm toán, chờ vốn về liền trả lại cho hắn.
Người phụ trách công ty con, ra ngoài đầu tư là chuyện hết sức bình thường, bản thân Mạnh Kiến Tự cũng cùng vài người bạn mở nhà hàng, mặc dù con số Chu Minh có hơi lớn, nhưng đối với Nhuệ Danh cũng không tính là gì, vì thế cũng không hỏi nhiều liền đem tiền đưa cho gã. Hắn làm sao nghĩ tới Chu Minh không phải đi đầu tư, mà là đi đánh bạc, số tiền này trên cơ bản là một đi không trở lại, đợi đến khi thời gian ước hẹn còn rất ít mà Chu Minh vẫn không đào ra tiền, hắn mới biết được chuyện này, đáng tiếc đã muộn rồi. Biên Dĩ Thu mắng hắn lớn môt chút không nói, còn bắt buộc Diệp Trăn trừ hắn nửa năm tiền lương, bây giờ còn điều hắn xuống chức, đến đắp lại lỗ hỏng của Hoằng Nguyên, nếu hắn đang ở đây, thật có thể sẽ ôm đùi Biên Dĩ Thu khóc.
Bất quá tất cả mọi người trong Cửu An đều biết Biên Dĩ Thu nhìn thì dễ nói chuyện, trên thực tế bụng đen như mực, rõ ràng vừa đối với bạn mặt mày rạng rỡ, dương quang xán lạn, ngay sau đó có thể cực kỳ gian trá mà chỉnh bạn đến cực điểm, cho nên Diệp Trăn cũng không lên tiếng cầu tình, Lương Dư lại càng không dám mở miệng.
Cuối cùng, Biên Dĩ Thu giải quyết dứt khoát, Hoằng Nguyên là sản nghiệp lớn quan trọng nhất của Cửu An, không có khả năng sẽ đóng cửa vì một Chu Minh. Tập đoàn có thể vay tiền để cấp cho Hoằng Nguyên vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, nhưng phải dựa vào lãi theo tiêu chuẩn cho vay đã xác định của Nhuệ Danh. Nếu trong vòng hai năm, Mạnh Kiến Tự có thể làm cho Hoằng Nguyên khởi tử hồi sinh, xoay đủ vốn, đến lúc đó hắn muốn quay về Nhuệ Danh hay vẫn ở lại Hoằng Nguyên đều có thể tự do lựa chọn.
Diệp Trăn hỏi: “Nếu anh ta không làm được thì sao?”
Biên Dĩ Thu hỏi: “Vậy tôi còn cần cậu ta làm gì?”
Diệp Trăn: “….”
Lương Dư lại hỏi: “Vậy Nhuệ Danh do ai tới phụ trách?”
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ: “Chính là cái tên kia, tên rất kỳ quái, mỗi lần tôi đều nhớ sai tên cậu ta.”
“…..” Lương Dư không nói gì mà chống đỡ nửa giây, “Phó tổng Vu Bôn của Nhuệ Danh, giọng anh ta nhanh như đi chạy trốn vậy.”
“A đúng rồi, Vu Bôn, cậu kêu cậu ta sửa tên đi, mỗi lần họp đều nhớ sai tên, tôi làm lão đại của các cậu thật mất mặt.”
“Không liên quan, do thói quen của chúng ta thôi.” Diệp Trăn cùng Lương Dư trăm miệng một lời, ngay cả Tả Thành đứng một bên cũng sâu sắc chấp nhận mà gật đầu.
Biên lão đại đột nhiên cảm thấy mình sinh ra đã định sẵn là cô độc rồi.
Từ công ty đi ra, Tả Thành hỏi y muốn đi đâu, y nhớ hai cậu thiếu niên xinh đẹp gặp lúc chiều ở núi Ngô Diệp, mạc danh kỳ diệu nói hai chữ: “Đói bụng.”
Tả Thành mặt đen kịt đặt đầy dấu chấm hỏi: “Không phải vừa mới đi ăn về ạ?”
Biên lão đại nở nụ cười gian, quét ánh mắt ba đường đảo qua, Tả Thành lập tức hiểu được câu đói bụng này ý là gì, lái xe nhanh như chớp đến câu lạc bộ, trong lòng nhịn không được nói thầm, xem ra bánh quy nhỏ lúc sáng quả nhiên không thỏa mãn được thói quen thích ăn thịt của Biên lão đại.
Ở câu lạc bộ chơi cả đêm, Biên Dĩ Thu ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy, đột nhiên muốn đến Việt Hương Viên ăn điểm tâm sáng. Tả Thành nhìn nhìn đồng hồ, nói cách thời gian ăn sáng chỉ còn có nửa tiếng.
Biên lão đại phá lệ không tiếp tục lăn giường, như một con cá chép từ trên giường ngồi dậy, chỉ cần hiệu suất 10 phút đã rửa mặt xong, mở cửa phòng ra ngoài, ngón tay của cậu phục vụ kia liền gõ vào đầu y.
Biên Dĩ Thu: “……”
Tả Thành: “……”
Cậu phục vụ sợ tới mức thiếu chút nữa đã quỳ xuống: “Thu Thu Thu Thu Thu ca, em muốn gõ cửa, không phải gõ đầu anh.”
Biên Dĩ Thu đen mặt: “Chuông cửa để trưng à?”
Tả Thành mặt không chút thay đổi nhắc nhở y: “Anh ngại chuông cửa rất ồn, tháng trước tôi đã kêu người tháo gỡ rồi.”
Biên Dĩ Thu suy xét một chút, nhớ tới đúng là có chuyện như vậy, vì thể hỏi cậu phục vụ: “Có chuyện gì?”
“Lầu lầu lầu dưới lầu có có có có….”
“Nói đàng hoàng.”
“Dưới lầu có một chiếc xe thể thao chắn ở cửa lớn.” Cậu phục vụ phỏng chừng lấy hết dũng khí nói cho hết lời.
“Tìm người kéo đi, không đi liền đập.” Biên Dĩ Thu nói xong thì lách qua rồi đi về phía cửa thang máy.
Cậu phục vụ một đường chạy chậm sau lưng y: “Người ta nói xe được lái tới, là xe của ngài………”
“Xe của tôi?” Biên Dĩ Thu ngưng cước bộ, nhìn nhìn Tả Thành, đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thu Dĩ Vi Kỳ
- Chương 14