Nói điều kiện với Kha đại thiếu gia không khác gì kêu hổ lột da, nhưng biết làm sao bây giờ, người nào đó trước đây cũng không biết chuyện này. Vì thế, tối hôm nay Biên lão đại tự thể nghiệm mà giải thích một loạt câu nói vô cùng chí lý như “Tự làm bậy không thể sống”, cùng với “Không chọn cái chết sẽ không phải chết”.
Biên lão đại bị lăn qua lộn lại thao đến cả người nhũn ra, tay chân vô lực, cuối cùng toàn thân trần trụi ngồi trên đùi Kha Minh Hiên, mặt đối mặt, ngực dán ngực làm cho chỗ tiếp xúc kia càng vào sâu hơn nữa. dương v*t thô to nóng bỏng cơ hồ phải đâm đến trong dạ dày, làm cho Biên lão đại có cảm giác mình bị đâm thủng mất. Đường ruột sớm bị thao đến ướŧ áŧ không chịu nổi, bôi trơn cùng với dịch ruột non theo biên độ trừu sáp mà chảy xuống từng giọt li ti, làm cho lông mao nơi hai người giao triền ướŧ áŧ một mảng.
Kha đại thiếu gia càng đâm càng mạnh, hai tay hữu lực nắm lấy eo Biên lão đại, đem cả người hung hăng mà thao lộng, đồng thời đỉnh xương hông, đâm thật mạnh làm mông y phiếm hồng, tiếng “ba ba” vang không dứt bên tai.
côn th*t nóng cứng như bàn ủi đâm vào đũng đạo ẩm ướt, càng ngày càng đâm sâu vào trong, nhiều lần tìm đúng vị trí mà đâm vào tuyết tiền liệt, thao Biên lão đại đến dục tiên dục tử, lại không dám gào quá lớn, chỉ có thể ưm ưm rêи ɾỉ cắn lấy bả vai Kha Minh Hiên, dùng sức ngậm lấy da thịt hắn, ngăn cản động tác dưới thân như sóng biển mà đâm sâu vào.
“Biên lão đại là chó à?” Bả vai rõ ràng rất đau nhưng bất quá phía dưới được kɧoáı ©ảʍ bao lấy, Kha Minh Hiên thở dốc, giọng cực kỳ khàn, trong thanh âm còn mang theo ý cười, một câu nói ra là một lần đâm vào mạnh mẽ, không chút để ý bả vai mình bị người trong ngực cắn lấy.
“Ưm, a……Anh….Anh mẹ nó….Có dừng hay không….” Y thật sự sắp bị thao đến chết.
“Không dừng.”Kha Minh Hiền ý nhiều mà lời ít, chỉ vỏn vẹn hai chữ, Biên lão đại lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, không đợi y lấy lại tinh thần, Kha Minh Hiên đã đổi sang tư thế tương liên, đè y xuống dưới thân, mở rộng hai chân cùng khe mông, hung hăng mãnh liệt bắt đầu một màn tấn công mới.
“Không, không được,…. Tôi không được nữa, Kha Minh Hiên….Chậm, chậm một chút, chậm một chút……A….”
Kha đại thiếu gia làm sao nghe vào chứ, từ xương sống đến thần kinh đại não đều ngập trong du͙© vọиɠ, hạ thân hận không thể sinh trưởng trong mông người này, không ngừng ra vào ma sát sinh ra kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn làm cho chính mình thần trí không rõ, thân thể chỉ tuân theo bản năng nguyên thủy, tính khí cương cứng nhắm ngay huyệt động mềm mại ấm nóng, hung hăng đỉnh vào, rút ra, rồi đâm vào, rồi lại rút ra,… Lặp qua lặp lại, vừa sâu lại vừa mạnh.
Không gian nhỏ hẹp tràn ngập mùi vị tìиɧ ɖu͙©, hít thở đều là hương vị tanh nồng, thân thể trần trụi dán vào nhau, nhiệt độ cao dẫn đến đổ nhiều mổ hôi, từ trên da chảy xuống.
Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong nhiệt huyết sôi trào. Mặc kệ rêи ɾỉ hay chửi bậy, đều tràn ngập thi vị tình yêu, hai người đàn ông anh tới tôi lui giống như hai chú sư tử hung mãnh ngang ngược mà cùng nhau trầm luân, không ai có thể giữ tỉnh táo đến phút cuối cùng.
Tiếng rêи ɾỉ thở dốc của Biên Dĩ Thu bị đâm thành những vụn nhỏ, thân thể hay linh hồn, đều bị kɧoáı ©ảʍ ăn mòn một lần, không một chỗ nào là không thoải mái, không có chỗ nào là không bằng lòng thỏa hiệp, không có chỗ nào không kêu gào sảng khoái.
Y đứng dậy, hai chân quấn chặt lấy thắt lưng Kha Minh Hiên, nâng mông nghênh đón, giãy dụa, va chạm điên cuồng, níu kéo Kha Minh Hiên xuống, ngửa đầu gặm cắn bờ môi hắn.
Kha Minh Hiên cũng hôn y, phía trên cùng phía dưới đồng thời tấn công, trong khoang miệng nhanh chóng tràn ngập mùi vị máu tươi hưng phấn của người nọ, động tác dưới thân kết hợp với kí©h thí©ɧ ở đầu nhũ làm cho mọi thứ càng mãnh liệt hơn, vách tường yếu ớt, ấm áp mềm mại sớm không chịu nổi mưa to gió lớn.
Gần tới cao trào, Biên Dĩ Thu run rẩy, căm phẫn bắn lên cơ bụng của Kha Minh Hiên, tiếng nức nở bị người nọ nuốt vào, một khắc cuối cùng, tính khí tráng kiện cắm trong khe mông chợt rút ra, Biên Dĩ Thu còn đắm chìm trong dư vị mãnh liệt chưa hoàn hồn, Kha đại thiếu gia đã đến ngay trước ngực y, đem một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng bắn toàn bộ lên mặt y.
Biên Dĩ Thu sửng sốt ước chừng mười giây mới phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, tức giận đến độ muốn trở mặt.
“Tên họ Kha anh, anh mẹ nó có ý gì!” Bị thao là một chuyện, bị bắn vào mặt là một chuyện khác, này xem ra hắn quả thật trắng trợn muốn vũ nhục, làm mất mặt mình.
“Tôi là vì em thôi, nơi này điều kiện có hạn, bắn ở bên trong sẽ không thể rửa sạch.” Kha Minh Hiên vừa nói vừa sờ soạng từ phía bên cạnh, lấy một chiếc khăn lau giúp y.
“Anh mẹ nó cho là tôi là con nít ba tuổi à? Bắn ở đâu không được, anh lại bắn trên mặt tôi.” Biên Dĩ Thu một phen đoạt lấy khăn tay, dùng sức
lau hai dạo.
“Tôi không có thích luyến đồng*.” Kha Minh Hiên dù bận vẫn ung dung nằm bên cạnh y, nghiêng người nương theo ánh sáng mờ nhạt nhìn động tác thô lỗ khi lau mặt của y, “Không thích sao?”
*Luyến đồng: có thể hiểu đại khái là làʍ t̠ìиɦ với trẻ con.“Anh thích à? Lần sau tôi bắn lên mặt anh.”
“Được thôi.” Kha Minh Hiên ăn no tâm tình vô cùng tốt, cúi đầu cười thành tiếng.
Biên Dĩ Thu xoay qua…liếc hắn một cái: “Đây chính là anh nói đó.”
“Tôi nói.” Kha Minh Hiên vẫn duy trì nụ cười kia, “Chỉ cần em có thể đánh thắng tôi.”
Biên Dĩ Thu nhất thời không còn lời, xoay người đưa lưng về phía hắn tiến vào túi ngủ, nhắm mắt lại ngủ.
Kha Minh Hiên tự mình thu dọn sạch sẽ xong cũng chui vào, toàn thân loã thể ôm lấy Biên Dĩ Thu bên cạnh.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, trong lều lại dần dần nổi lên cảm giác lạnh, cho dù bọc túi ngủ, Biên Dĩ Thu vẫn cảm thấy lạnh. Mà nhiệt khí của Kha Minh Hiên rất cao, thân thể giống như một cái bếp sưởi tự nhiên, Biên Dĩ Thu đấu tranh hơn nửa ngày, kiên định chọn lựa hơi ấm từ người phía sau, cuộn tròn thân thể nhích lại gần thăm dò.
Kha Minh Hiên cảm nhận được động tác của y, cơ hồ không có gì do dự một tay kéo y ôm vào trong ngực, cả cơ ngực dán vào tấm lưng cường tráng của y, hơi thở ấm áp phun lên gáy Biên Dĩ Thu, hơi tê tê, có chút không quen, nhưng hơn cả thế là vô cùng ấm áp, thoải mái, vì thế rất nhanh y liền yên tĩnh lại, rơi vào trong mộng lần nữa.
Tuy rằng bản thân mình chủ động chui vào ngực người ta, nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy trong ngực Kha Minh Hiên phía đối diện tương đối chấn động đối với Biên lão đại. Quan trọng hơn là, y không biết mình trở mình khi nào, hiện tại cả người trực tiếp bị Kha Minh Hiên ôm lấy, y gối lên cánh tay Kha Minh Hiên, đầu chôn trước ngực hắn, bên tai là hô hấp cùng tiếng tim đập trầm ổn của Kha Minh Hiên, trước mắt là l*иg ngực trần trụi của Kha Minh Hiên, phía trên còn có một mảng nước bọt hư hư thực thực của y.
Này con mẹ nó, con mẹ nó…..
Biên Dĩ Thu suy nghĩ nửa ngày, cũng không biết sau “con mẹ nó” thì nên nói từ gì. Tóm lại, y cảm thấy tình cảnh này có điểm không thích hợp, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, y lại nghĩ không ra, dù sao tối hôm qua chất lượng giấc ngủ của mình vô cùng tốt. Đây là lần đầu tiên y cùng Kha Minh Hiên sau khi làm xong, lúc tỉnh lại ngủ cùng một chỗ, nhưng cái tư thế này…
Biên lão đại đột nhiên có chút đau đầu.
Y nhắm mắt lại tận lực không chút dấu vết mà chui ra ngoài, cố gắng không đánh thức Kha đại thiếu gia trong lúc mình cố gắng chui từ trong ngực hắn ra. Cho dù là mất mặt, y cũng muốn đem cái mất mặt này nằm trong phạm vi trình độ không chế có thể cho phép của mình.
Nhưng mà trời không chiều lòng người, giấc ngủ của Kha Minh Hiên rất cạn, y vừa động, người đã tỉnh. Cau mày lấy đồng hồ dưới gối ra nhìn nhìn, mới hơn sáu giờ.
Ngọn núi này mùa đông, vào giờ này trời vẫn còn tối.
“Ngủ thêm chút nữa đi.” Kha Minh Hiên căn bản không chú ý tới biểu tình của Biên lão đại, duỗi cánh tay ra, đem khoảng cách Biên lão đại thất vất vả mới di chuyển được một chút lại biến thành con số âm.
Biên Dĩ Thu nằm trong ngực hắn một lát, không biết là do tối hôm qua quá mệt mỏi, hay là cái ôm của Kha đại thiếu gia rất ấm áp, tóm lại Biên lão đại nghe xong lời này của hắn, cũng không còn ý định chui ra ngoài, mà là an tâm thoải mái nhắm mắt, lại tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại, ánh sáng mặt trời đã lên cao, loáng thoáng truyền đến tiếng người nói chuyện, mà Kha Minh Hiên cũng đã không còn ở trong lều.
Biên lão đại sờ soạng nửa ngày cũng không đυ.ng đến điện thoại của mình, không thể không chui ra khỏi túi ngủ mà đi ra ngoài. Kha Minh Hiên rửa mặt xong toàn thân mang theo khí lạnh vén lều lên, nhìn thấy Biên lão đại ghé mông vào túi ngủ, cánh tay dài đưa vào góc lấy điện thoại vô cùng buồn cười.
“Đệt mợ!” Bị gió lạnh bên ngoài thổi vào, Biên Dĩ Thu nhất thời rùng mình một cái, nhanh chóng đem mình vào túi ngủ bọc lấy, “Con mẹ nó anh bước vào có thể nói một tiếng hay không!”
Kha Minh Hiên tựa tiếu phi tiếu buông mành khom người đi vào: “Tôi vào lều của mình mà còn phải lên tiếng à?”
“Bây giờ nó cũng là của tôi.” Biên lão đại đúng lý hợp tình.
Kha Minh Hiên không nói gì, chỉ đối với y ý vị thâm trường mà cười cười, Biên Dĩ Thu hậu tri hậu giác phát hiện lời nói của mình dễ dàng làm cho người ta nghĩ đến cái loại hiểu lầm quỷ dị “Của anh cũng chính là của tôi” này, cân nhắc có nên giải thích một chút hay không, Kha Minh Hiên nhặt quần áo của y ném tới: “Mặc vào ra ăn cơm, nửa tiếng sau xuất phát.”
Trên núi mùa đông nhiệt độ cực kỳ thấp, một mảnh sương mù dày đặc trắng xóa, ngay cả vườn trà ngay bên cạnh cũng lờ mờ không thể nhìn rõ, lại càng không nói đến núi non trùng trùng điệp điệp ở phía xa xa, cho dù mở to mắt cố gắng nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của nó vắt ngang kéo dài đến cuối trời, nhưng hình ảnh hùng hồn tráng lệ như ẩn như hiện này, lại làm cho người ta không đành lòng rời mắt.
Biên Dĩ Thu đứng ở bãi đất trống bên cạnh, dùng nước tinh khiết rửa mặt, chất lỏng lạnh lẽo chạm vào mặt, lại trượt vào miệng của y, cũng không biết có phải ảnh hưởng của dạ dày hay không, vẫn còn lưu lại một chút mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của Kha Minh Hiên.
Tâm tình Biên lão đại thật sự rất khó tả, nháy mắt không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp, xoay người đi đến bên cạnh Lương Nhạc để ăn.
Lương Tử Nhạc đưa một lát bánh mì sandwich nướng trong đĩa đưa cho y: “Tối hôm qua ngủ không ngon à?”
“Hả?” Tay cầm đĩa của Biên Dĩ Thu run lên, thiếu chút nữa là rơi xuống đất. Y chột dạ liếc nhìn Lương Tử Nhạc một cái, nghĩ thầm không lẽ động tĩnh của mình với Kha Minh Hiên tối qua bị hắn nghe được? Giữa lều của hắn còn có Phương Duệ, nếu hắn nghe được, vậy Phương Duệ cùng Lâm Gia Ngạn bên cạnh khẳng định cũng đã nghe thấy rồi…. Nhưng không thể nào, bởi vì lúc làm, y cũng chưa dám lớn tiếng kêu, thật sự không nhịn được mới nắm chặt tay rồi cắn lấy bả vai Kha Minh Hiên, hẳn là không tới mức bị nghe mới đúng.
“Mắt cậu bị thâm quầng cả rồi, có phải lần đầu đi việt dã đã đóng quân dã ngoại nên ngủ không quen không?”
Biên Dĩ Thu nghe hắn nói như vậy, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, cầm một lát bánh mì nướng bỏ vào miệng, nhai xong mới đáp: “Là không quen, mùa đông đi đóng quân dã ngoại chính là không có việc gì làm mà tự làm khổ mình, loại thời tiết này nên nằm trên giường kingsize ấm áp thoải mái, ngủ đến thiên hôn địa ám thì hơn.”
“Mùa đông có cái thú vị của mùa đông, nếu đi mùa hè, cậu sẽ phải lo lắng rắn, chuột, kiến và côn trùng trên núi, bất quá mùa hè ở trên núi xem mặt trời mọc là vô cùng tráng lệ.”
Biên Dĩ Thu vừa ăn vừa gật đầu, cũng không mở miệng phản bác, nhưng đáy lòng y nghĩ mặc kệ mùa đông hay mùa hè, y không bao giờ…đến cái chỗ này chơi việt dã đóng quân dã ngoại gì gì đó nữa, y đối với loại hoạt động tự ngược này thành thật mà nói một chút hứng thú cũng không có. Vào lúc này, đi bắn vài pháo, bơi hai dạo, thao hai em trai dễ nhìn thì quá tuyệt.
Ăn uống no đủ, ở một bên lấy một cái giá ba chân chụp vài tấm ảnh, rốt cuộc cũng kết thúc. Mập mạp đem chỗ bánh mì còn lại giải quyết sạch, hỏi Biên Dĩ Thu hôm này còn muốn chơi bằng chiếc Jeep hay không.
Chưa hỏi xong, Biên Dĩ Thu cảm thấy thật đau mông, theo bản năng nhìn về Kha Minh Hiên phía bên kia, không biết đang cùng Lý Trạch cùng Nguyễn Thành Kiệt nói cái gì, cảm nhận được ánh mắt của y nên quay đầu lại nhìn, phản ứng đầu tiên của Biên Dĩ Thu là nhanh chóng thu ánh mắt lại, thu được một nửa lại cảm thấy bản thân có tật xấu, từ khi nào thì y lại sợ tên họ Kha kia chứ? Tại sao bây giờ đối mặt với hắn cũng không dám? Này quả thật rất kỳ quái.
Vì để không lộ ra bản thân mình chột dạ, Biên lão đại khıêυ khí©h nhìn lại, nhưng nhất thời không khống chế được biểu tình quá sức mãnh liệt, trong mắt Kha Minh Hiên xem ra như thể thẹn quá hóa giận.
Hắn vỗ vỗ vai Lý Trạch, đi về phía Biên Dĩ Thu, đế giày quân đội khá dày giẫm lên vài nhành cỏ khô, tạo ra tiếng vang khá lớn.
“Hôm nay cậu ấy ngồi xe của tôi.”
Kha Minh Hiên giải quyết dứt khoát, mập mạp cũng không hỏi lại, Biên Dĩ Thu cũng không phản bác —– Hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, phản bác lại chính là không sáng suốt.
Đường về là một con đường quốc lộ quanh núi tương đối bằng phẳng, không có xóc nảy, làm cho mông Biên lão đại cũng dễ chịu hơn một chút. Y ngã ghế về phía sau, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Kha Minh Hiên lấy áo khoác mình khoác cho y, y cũng không khách sáo, đắp lên mình chuẩn bị ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong mũi ngửi được tràn ngập hơi thở của Kha Minh Hiên, hỗn hợp mùi đàn hương cùng với tuyết tùng, cũng không biết là nhãn hiệu nước hoa nào, nghe thật thoải mái. Được áo khoác bọc lấy, giống như được Kha Minh Hiên ôm vào trong ngực…
Biên Dĩ Thu đột nhiên mử to mắt, như thể bị kinh hách mà cởϊ áσ khoác ra, từ trên ghế ngồi dậy.
Kha Minh Hiên đang lái xe ở cua quẹo, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“…..” Biên Dĩ Thu cũng không biết bản thân mình bị làm sao, y cảm thấy bản thân mình được Kha Minh Hiên ôm ngủ một đêm, thần kinh khắp cơ thể quá nhạy cảm, tuy rằng tạm thời y không muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, nhưng y có một loại dự cảm không tốt, quan hệ pháo hữu thuần khiết của hai người chỉ sợ rất khó có thể duy trì. Nhưng vì cái gì không duy trì, ngượng ngùng sao, y cũng không biết.
Y đem áo khoác trả lại cho Kha Minh Hiên, nói mở hệ thống sưởi hơi nóng.
Kha Minh Hiên một tay nắm tay lái, một tay đem áo khoác thảy ra băng sau, cũng không nói gì.
Biên Dĩ Thu nằm xuống lần nữa, đối mặt với kính xe tiếp tục ngủ, giữa lúc mơ mơ màng màng hỏi Kha Minh Hiên một vấn đề.
“Kha Minh Hiên, chúng ta lần đầu tiên đánh nhau ở bãi đỗ xe, tại sao anh lại thua?”