Sau khi thuận lợi trở về tiểu khu, các côn sen tới đón tiểu khả ái nhà mình về nhà, cuối cùng chỉ còn lại mỉnh Cố Tiểu Khả, sau khi về nhà, cô thả mình xuống sô pha, ôm đầu gối cuộn tròn trên đó.
Trong nhà trống rỗng, vô cùng im ắng.
Rõ ràng mới xa nhau không lâu, nhưng đã bắt đầu thấy nhớ Mạc Thần Trạch.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Cố Tiểu Khả đứng dậy mở cửa.
Mạc Thần Trạch dựa ở ngoài cửa.
Khóe mắt Cố Tiểu Khả tức thì cay cay.
Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mạc Thần Trạch, ngẩng đầu lè lưỡi hồng nhạt ra ngoài, kêu gâu gâu hai tiếng.
“Cô giáo, chủ nhân nói muốn ở lại đây cùng cô, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, nên quyết định giả bệnh.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Mạc Thần Trạch không thể ngờ đến lông xù nhà mình ngay từ đầu đã lật tẩy mình rồi, anh sờ nhẹ viền mắt, bắt đầu đóng kịch.
“Mắt anh hơi cay cay, không nhìn rõ đường……”
Cố Tiểu Khả dừng lại một lúc, cố gắng để diễn kịch cùng anh: “Vậy anh mau vào nhà ngồi nghỉ ngơi một lát.”
Hổ Nha lén lút liếc cái nhìn kinh bỉ, đi theo chủ nhân vào nhà, ngoan ngoãn cuộn tròn ở một bên, xem kịch.
Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch một chén trà kỷ tử, lại chuẩn bị khăn mặt nóng sạch sẽ cho anh đắp lên mắt.
“Đỡ chút nào chưa?”
Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Chưa, vẫn còn cay và khó chịu.”
Thấy anh híp híp mắt trái, giống như vết thương cũ tái phát, rõ ràng biết rằng anh đang giả bệnh, mà Cố Tiểu Khả vẫn đau lòng khôn xiết.
“Nhìn thấy em…..” Mạc Thần Trạch cong cong khóe miệng, chân thành nói: “Được bạn gái tương lai ở bên cạnh, mặc dù mắt đau, nhưng trong lòng vô cùng thoải mái.”
Vành tai Cố Tiểu Khả đỏ bừng bừng, cô hắng giọng, nhỏ nhẹ phản bác: “Cái gì mà bạn gái tương lai…..”
“Ồ?” Mạc Thần Trạch da mặt dày, không mảy may ngại ngùng khó xử, thậm chí còn nói năng lưu loát hơn: “Nếu như đã không phải bạn gái tương lai….. vậy thì chắc là bạn gái hiện tại nhỉ?”
Cố Tiểu Khả cúi đầu, im lặng.
Mạc Thần Trạch cười, ngang ngược đập tay quyết định: “Em không phản đối, vậy là đồng ý rồi.”
Cố Tiểu Khả rủ mắt, hai gò má ửng đỏ: “Tùy, tùy anh nói thế nào…..”
Trong nháy mắt mắt Mạc Thần Trạch sáng quắc, khắp người đều sảng khoái, mắt không còn cay cũng không khó chịu nữa rồi.
Anh nhếch miệng ở trong lòng tính toán khoe khoang chuyện đại sự thoát ế của mình cho hội bạn biết, muốn trêu ngươi bọn họ vài câu, lại thấy Cố Tiểu Khả ngượng tái mặt mũi.
Mạc Thần Trạch hiếm có khi có ý tốt, không tiếp tục đùa giỡn, thuận tay nâng chén trà bằng gốm lên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không thể nhịn được niềm vui này.
“Hiện tại anh vô cùng hạnh phúc.” Dù sao vừa xác nhận thân phận, Mạc Thần Trạch vẫn còn hơi dè dặt, tay bưng chén trà dừng ở khoảng không, hoàn toàn quên mất là phải uống, “hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Cố Tiểu Khả lại đỏ mặt cúi gằm xuống, ấp a ấp úng nói: “Ừm…. em cũng vậy.”
Người luôn luôn trầm ổn đáng tin cậy như Mạc Thần Trạch vậy mà lúc này cứ như có một quả sầu riêng đặt dưới mông vậy, trong lòng rạo rực khó chịu: “Anh muốn ra ngoài chạy hai vòng để ăn mừng.”
Cố Tiểu Khả vạch trần bộ mặt của bạn trai mới của mình: “Không phải là anh đau mắt đến mức không nhìn rõ đường sao?”
Mạc Thần Trạch: “……Anh muốn ôm em.”
Cố Tiểu Khả toàn thân cứng đờ, phản xạ có điều kiện mà hơi lùi về phía sau, cách xa Mạc Thần Trạch nửa bước.
Không khí hiện tại nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Mạc Thần Trạch nhướng mắt, chân thành nói: “Đừng lo lắng, chỉ cần từ từ giải chứng mẫn cảm, hoàn toàn có thể khôi phục bình thường.”
Cố Tiểu Khả ngập ngừng: “Ò.”
Lại một lúc lâu sau, cô mới thả lỏng mà thứ thăm dò Mạc Thần Trạch: “Trước kia em cảm thấy biết ơn bà ta bao nhiêu, bây giờ càng hận bà ta bấy nhiêu.”
“Em không rõ vì sao bà ta lại làm như vậy, tiêu tốn tiền của để tính kế em, lại còn chọn dùng loại thủ đoạn hạ đẳng như vậy, tại sao chứ!”
Mạc Thần Trạch thở dài: “Anh biết……”
Cố Tiểu Khả đột nhiên ngẩng đầu.
Mạc Thần Trạch đặt chén trà xuống bàn, bỏ chiếc khăn ấm ra, nắm lấy tay trái Cố Tiểu Khả: “Muốn biết không?”
Cho dù là lý do gì, thì khẳng định cũng sẽ vẩn đυ.c lỗ tai mình thêm một lần nữa, nhưng Cố Tiểu Khả vẫn không hề do dự mà gật đầu.
Mạc Thần Trạch: “Trước khi mẹ em mất tích không lâu, đã phát hiện Cố Hoằng Thăng nɠɵạı ŧìиɧ, đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ lại chính là…. Đới Ngọc Anh.”
“Bạn tốt vậy mà lại làm tiểu tam của chồng mình, mẹ chúng ta chỉ thẳng mặt Đới Ngọc Anh mắng bà ta đê tiện.”
“Anh đoán Đới Ngọc Anh bởi vì ghi hận trong lòng, không có cách nào tìm được mẹ chúng ta trả thù, cho nên giận cá chém thớt đổ trút giận lên trên người em.”
Đới Ngọc Anh từng chửi ầm lên, nhiều lần gào lên gì mà “Bà mắng tôi đê tiện, tôi sẽ khiến cho con gái bà bị vạn người xâm hại.”
Lời nói dơ bẩn như vậy, Mạc Thần Trạch không nói cho Cố Tiểu Khả nghe, tránh cho cô nghe rồi lại cảm thấy ghê tởm.
Cố Tiểu Khả nghe xong lời giải thích của Mạc Thần Trạch, ngược lại lại buông bỏ gánh nặng tâm lý trong lòng, không còn xoắn suýt về lý do tại sao nữa.
Mạc Thần Trạch vân vê bàn tay nhỏ đang nắm trong lòng bàn tay: “Chúng ta cùng nhau cố gắng hết sức tìm tung tích của mẹ chúng ta, tuyệt đối không được từ bỏ.”
Cố Tiểu Khả l*иg ngực nóng ran, mũi không kiềm được mà cảm thấy cay cay.
Cô lại đè giọng, nhỏ tiếng nói: “Được.”
Tiến đập cửa vang lên, lại có người đang gõ cửa.
Cố Tiểu Khả đang định đứng dậy, lại bị Mạc Thần Trạch ấn ngồi xuống, lúc này ý thức làm chủ của Mạc Thần Trạch vô cùng lớn, tự mình đứng lên, bước vài bước đến cửa, dùng khí thế của nam chủ nhân mở cửa ra.
Bí Đao ngồi chồm hỗm ở cửa, vẫy vẫy cái đuôi xù lớn.
“Ai đó?” Cố Tiểu Khả vươn đầu ra phía ngoài nhìn.
Con quỷ lanh lợi Bí Đao này, nghiêng đầu nhìn nhìn cô giáo, lại ngẩng đầu nhìn Mạc Thần Trạch, cúi đầu suy nghĩ ba giây rồi lại ngoảnh về phía Hổ Nha kêu hai tiếng gâu gâu.
“Hổ Nha, tôi đến tìm cậu đi chơi, chúng ta mau ra ngoài dạo đi!”
Vẻ mặt Hổ Nha mơ màng, không phản ứng gì.
Bí Đao lạch cạch chạy về phía Hổ Nha, hú hét một lúc há miệng ngoạm vào sau cổ Hổ Nha, dùng sức tha nó ra ngoài cửa.
“Đi thôi đi thôi nhanh đi thôi, tôi phát hiện ra một nơi vô cùng thú vị, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.”
Hổ Nha bốn chân nằm bò ra sàn, giãy dụa không muốn rời đi.
“Không muốn không muốn, chủ nhân ở đây, tôi không muốn đi!”
Chó chăn cừu Đức toàn lực phản kháng, Husky căn bản là không khiêng nổi.
Bí Đao há rộng miệng, một bộ móng vuốt khoác lên trên cổ Hổ Nha, bám chặt vào mặt chó của Hổ Nha, không ngừng mà nháy mắt với nó, trong lòng vô cùng gấp gáp, chỉ hận Hổ Nha là cái chày gỗ không hiểu sự tình.
Ngay khi Bí Đao chớp mắt đến mức sắp chuột rút rồi, Hổ Nha cuối cùng cũng bừng tỉnh ngộ ra: “Có phải cậu muốn nói bí mật gì cho tôi đúng không?”
Bí Đao gật đầu lia lịa, Hổ Nha thở nhẹ ra, đứng dậy đi theo Bí Đao chuẩn bị ra ngoài.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn hai chú chó biểu diễn, không hiểu gì, nhìn về hướng Cố Tiểu Khả, chỉ thấy Cố Tiểu Khả đang nhoẻn miệng cười.
Cố Tiểu Khả giải thích với nam thần: “Bọn chúng muốn ra ngoài chơi.”
“Ồ.” Mạc Thần Trạch dặn dò Hổ Nha: “Đừng chạy đi xa, đi chơi về sớm.”
Hổ Nha hớn hở gật đầu: “Vâng ạ!”
Hai chú chó kết bạn đi đến cửa, Bí Đao ngồi xổm xuống, Hổ Nha thuận thế dẫm lên lưng nó, đứng thẳng dậy gạt tay cầm cửa, lách cách một hồi rồi tự mình mở cửa.
“Mạc Thần Trạch……”
Hai chú tiểu khả ái nghênh ngang mà vẫy đuôi đi ra khỏi cửa, còn đặc biệt chú ý mà quay người lại vươn móng vuốt ra đóng cửa lại cẩn thận.
Mạc Thần Trạch: “……”
Cố Tiểu Khả vểnh tai nghe, phát hiện hai chú lông xù này căn bản không hề đi xa, giả vờ lộc cộc chạy đi, kết quả lại rón rén chuồn về, ngồi ngay ngắn ở ngoài cửa, nghe lén.
Vừa nghe lén vừa thì thầm to nhỏ.
Hổ Nha: “Bí Đao, cậu gọi tôi ra đây rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bí Đao: “Cậu là đồ ngốc, làm cái bóng đèn cũng đúng là vừa to vừa sáng.”
Hổ Nha không hiểu gì: “Là ý gì?”
Bí Đao: “Hiệu trường tâm trạng không tốt.”
Hổ Nha: “Có sao? Trên đường trở về cô ấy vẫn luôn cười với chúng ta mà, còn gọt táo cho tôi ăn nữa.”
Bí Đao: “Các cậu đúng là ngốc nghếch, có lúc con người trên mặt là cười, nhưng thật ra trong lòng đang khóc.”
Hổ Nha trợn tròn mắt: “Thật sao?”
Hổ Nha gật đầu lia lịa: “Đương nhiên rồi, nếu không vì sao mà chủ nhân nhà cậu lại phải chạy tới an ủi cô giáo chứ? Nhất định là anh ấy cũng phát hiện trong lòng cô giáo đang không vui.”
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô cũng vô cùng kinh ngạc, là thật tình không ngờ tính giác ngộ của Bí Đao về tình cảm lại cao như vậy.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ, đây là Bí Đao đang giáo dục cho Hổ Nha: “Bởi vậy tôi mới bảo cậu đi đó, thuận tiện cho chủ nhân nhà cậu ra tay.”
Cố Tiểu Khả: “…….”
Cuộc đối thoại tiếp sau đó nội dung quả thật càng ngày càng không thích hợp.
Bí Đao: “Cậu ở bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, bọn họ làm sao mà không biết xấu hổ mà hôn nhau được.”
Hổ Nha rất hiếu kỳ: “Hôn là gì?”
Bí Đao ngừng một lát, sau đó thành thật mà giải thích: “Chính là chuyện mà người trưởng thành mới có thể làm ấy!”
Cố Tiểu Khả: “……”
Bí Đao vẫn còn ngây thơ như tờ giấy trắng: “Tôi hơi lo lắng cô giáo sẽ bị tổn hại.”
Hổ Nha nghiêng đầu: “?”
Bí Đao thở dài: “Cô giáo đối với người khác rất có khí thế, nhưng cứ gặp chủ nhân nhà cậu, cô ấy lại nghe lời răm rắp đến một chút khí thế cũng không còn, mềm mỏng giống y hệt viên kẹo đường vậy.”
“Khẳng định sẽ không bảo vệ tốt bản thân.”
Hổ Nha nhìn Bí Đao với ánh mắt bái phục: “Cậu hiểu nhiều thật đấy…..”
Gân xanh trên trán Cố Tiểu Khả nổi cộm lên, từ đầu đến cổ đều đỏ phừng phừng: “…….”
Nó là hiểu quá nhiều rồi!
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả nắm chặt tay, tưởng rắng cô vẫn còn đang đau lòng vì chuyện của Đới Ngọc Anh, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, miệng không ngừng nói lời ngọt ngào an ủi cô.
Bí Đao tai thính, văn phong tình ý, như là nghĩ đến cái gì, cộc cộc cộc chạy ra xa, sau đó lại ngoạm một cái gì đó nhanh chóng chạy về.
Hổ Nha tò mò hỏi: “Đây là cái gì? Cậu tìm ở đâu thế?”
Hổ Nha giải thích: “Anh trai bên cạnh từ quán bar trở về, nghe nói đây là đồ mà người vào cửa đều được phát, anh ta sợ mang về nhà sẽ bị đánh, nên đã ném nó vào thùng rác.”
Chuông cửa lại vang lên, Cố Tiểu Khả chạy vèo ra mở cửa, đang định dạy dỗ Bí Đao, lại thấy nó ngoạm cái đồ gì đó nhả lên tay mình.
Mạc Thần Trạch chạy qua đây cúi đầu nhìn.
Nằm gọn trong lòng bàn tay Cố Tiểu Khả là một cái bαo ©αo sυ.
Bí Đao ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt vô cùng tự hào: “Cô giáo, không cần cảm ơn!”