Lúc Đao Đao phiên dịch cho Áo Bông Nhỏ, bà Lý đứng dậy rót nước uống thuốc, chợt thấy buồn ngủ, xoa đầu hai tiểu khả ái, dặn dò hai đứa ngoan ngoãn chơi ở phòng khách, còn mình đi phòng ngủ nằm nghỉ.
Áo Bông Nhỏ im lặng nghe Đao Đao nói chuyện, khóc tới mức ướt hết lông ở khóe mắt, nó giãy dụa muốn chạy tới phòng ngủ nhào vào ngực chủ nhân, lại bị Đao Đao bổ nhào đè xuống, hai móng vuốt đặt dưới chân.
“Bà Lý ban đầu vô cùng lo lắng cho cậu, lại thấy cậu như vậy chắc chắn sẽ càng thêm lo lắng!”
“Bà ấy đang bị bệnh không thoải mái, làm sao chịu được sức nặng của cậu!”
“Cậu ngoan ngoãn ngồi ở đây cho tui, nhanh lấy lại tinh thần, về sau phải ăn cơm, mỗi ngày chọc cho bà Lý cười thật vui, sẽ có ích hơn những chuyện khác!”
“Tui thật sự là nhìn thấy cậu là bực mình, có một chủ nhân dịu dàng hòa ái như vậy, còn bướng bỉnh giận dỗi, đúng là có phúc mà không biết hưởng!”
Đao Đao đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng thời gian dài lên giọng dạy dỗ, không nhịn được mở miệng mắng, không chỉ có mắng, nó còn mắng một câu gõ một cái lêи đỉиɦ đầu Áo Bông Nhỏ, vừa gõ đầu vừa hận rèn sắt không thành thép nói: “Khiến cho bà Lý lo lắng như vậy, thật sự là không ngoan tí nào, bé cún không ngoan sẽ bị đánh đó!”
“Sau này có chịu nghe lời hay không?”
Đừng nhìn biểu tình của Đao Đao vừa hung ác vừa mãnh liệt, giọng nói hung thần ác sát, thực ra xuống tay không hề nặng, hoàn toàn dựa vào thanh thế để hù dọa người khác.
Áo Bông Nhỏ ôm lấy đỉnh đầu, không cảm thấy đau, nhưng mà……
Hình như kiểu tóc mềm mượt của nó bị rối tung lên rồi!!!
Chuyện này càng khiến nó khó chịu hơn bị đánh, không thể chịu đựng được mà!
Đáng thương cho chú chó papillom nhỏ này sao có thể chiếm được ưu thế với chú chó Husky to lớn, chỉ có thể bị đè trên mặt đất điên cuồng ma xát.
Đao Đao lại ấn thêm một móng vuốt lên Áo Bông Nhỏ, hung hãn hỏi: “Sau này còn dám làm bà Lí lo lắng nữa không!?”
Áo Bông Nhỏ tủi than oan ức trả lời: “Không, không dám nữa.”
Đao Đao vẫn tiếp tục giáo dục bạn mới không nghe lời: “Sau này có chịu ăn cơm, chơi đùa, lấy lại tinh thần làm cho bà Lý vui vẻ không!?”
Đệm thịt lông xù của Áo Bông Nhỏ đập mạnh trên sàn nhà, “Sẽ, sẽ làm, cậu mau đứng lên đi, cậu thật là nặng, tui sắp thở không nổi rồi…”
Lúc này Đao Đao mới thả Áo Bông Nhỏ ra, từ trên người nó đi xuống, còn vô cùng tri kỷ mà giúp người bạn mới sửa sang lại mái tóc rối như chổi vò.
Đừng nhìn tố chất các hạng mục của Đao Đao đều tốt, đức trí thể mĩ lao phát triển toàn diện, năng lực tổng hợp lại đứng đầu, nhưng thật ra mắt thẩm mỹ của nó……
Quả thực là một lời khó nói hết, không khác gì với chủ nhân ngốc nghếch của nó.
Lớp lông mềm mại như tơ lụa của Áo Bông Nhỏ, giống như con bướm xinh đẹp đang khẽ đập cánh, rơi trong mắt Đao Đao, lại chẳng khác gì cái chổi thường dùng trong nhà.
May mà Đao Đao không nói thẳng những lời trong lòng ra, nếu không thì kiểu gì Áo Bông Nhỏ cũng sẽ liều mạng với nó, cho dù đánh không lại cũng muốn xúc một trận trước rồi tính sau, dù sao có những chuyện không thể thỏa hiệp, có những nguyên tắc không thể phá vỡ.
Hai tiểu khả ái không đánh nhau không quen biết, tình hữu nghị cứ như vậy thuận lợi lập nên.
Đao Đao giống như giám sát chủ nhân ngoan ngoãn rời giường, nghiêm túc giám sát Áo Bông Nhỏ ăn thức ăn, ngoan ngoãn uống nước.
Sau đó hai tiểu khả ái tụm lại với nhau, cậu một câu tôi một câu bắt đầu tán gẫu.
Đao Đao rất tò mò: “Áo Bông Nhỏ, vì sao gần đây cậu rầu rĩ không vui thể?”
Áo Bông Nhỏ co rúm lại, cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, chủ nhân đã ngủ say ở cách vách, người bạn mới bên cạnh này, tuy rằng hơi hung dữ, nhưng mà nó rất thích cậu ấy.
Nắng chiều xuyên qua cánh cửa thủy tinh chiếu lên sàn nhà tạo thành những vệt sáng nhàn nhạt, cảm thấy thật ấm áp.
Rốt cuộc Áo Bông Nhỏ cũng chịu mở miệng, chậm rãi nói hết những chuyện đã xảy ra trên người.
“Chủ nhân đối xử rất tốt với tui, trên đời này, người mà tui yêu quý nhất chính là chủ nhân!”
“Nhưng mà tui biết, chủ nhân rất cô đơn, trên người bà ấy thường tỏa ra hương vị cô độc.”
“Trong nhà vô cùng yên lặng, nếu tui không nghịch ngợm quấy rối cố ý ầm ĩ, trong nhà càng lạnh lẽo hơn.”
“Trước đó không lâu, chủ nhân đột nhiên tiếp đón một ông chú.”
“Ông chú đó lần nào cũng đổ cho tui thật nhiều thật nhiều thức ăn, tóp mỡ và thịt khô thơm phưng phức, ở trước mặt chủ nhân, ông ta vô cùng tích cực tặng tui đủ các loại đồ chơi.”
“Từ khi ông ta tới, ngôi nhà trở nên náo nhiệt, số lần ông ta tới càng ngày càng nhiều, tui thấy chủ nhân vui vẻ nở nụ cười.”
“Chỉ cần chủ nhân cười, tui cũng thấy vô cùng vui vẻ.”
“Nhưng mà có một ngày, khi ông chú dọn dẹp phòng khách, lại thẳng tay vứt món đồ chơi tui thích nhất vào thùng rác.”
“Đây, chính là cái này.”
Áo Bông Nhỏ bịch bịch bịch chạy tới ổ chó, ngậm đồ chơi bằng lông màu xám qua, đặt trước mặt Đao Đao.
Hình dạng món đồ chơi này giống như một cái máy bay nhỏ, nhưng mà vừa cũ vừa rách nát, rõ ràng là được may vá lại rất nhiều lần.
Đao Đao duỗi chân muốn sờ sờ máy bay nhỏ, lại bị Áo Bông Nhỏ một đoạt lại, cảnh giác giấu ở phía sau, mất hứng hỏi Đao Đao: “Cậu muốn làm gì? Đây là của tui, không thể tặng cho cậu!”
Đao Đao: “……”
Nó khinh thường rút chân lại, “Ai thèm cái máy bay nhỏ này của cậu, tui cũng có rất nhiều đồ chơi chứ bộ, còn đẹp hơn của cậu nhiều!”
Áo Bông Nhỏ ngây ngốc, “Thì ra đây là máy bay nhỏ? Máy bay nhỏ là cái gì?”
Đao Đao gật đầu: “Đúng rồi, cậu không biết máy bay sao? À, đúng rồi, cậu chưa từng được đi học, không biết cũng bình thường.”
“Máy bay có thể bay ở trên trời, con người ngồi ở trên máy bay, cũng có thể bay ở trên trời, nghe nói bay siêu nhanh siêu nhanh luôn á!”
Gần đây lớp chồi hoa hướng dương đang nhìn tranh ảnh học từ đơn, cho nên tri thức của Đao Đao được mở rộng không ít.
Nhất thời Áo Bông Nhỏ cảm thấy xấu hổ vì mình ‘thất học’, vội vàng nói sang chuyện khác, tiếp tục kể chuyện xưa.
“Máy bay nhỏ này là món đồ chơi đầu tiên chủ nhân tặng cho tui, bên trên còn có mùi của chủ nhân nhỏ nữa, tuy rằng đã bị hỏng mấy lần, nhưng chủ nhân đều may lại cho tui, nó là món đồ chơi mà tui thích nhất!”
“Ông chú đó vứt máy bay nhỏ của tui đi, nhân lúc ông ta không để ý, tui đã lén nhặt máy bay nhỏ về.”
“Ông ta còn muốn vứt tiếp, tui không đồng ý, nên đã xông lên muốn cướp máy bay nhỏ về.”
“Kết quả không cẩn thận…. Móng chân tui cào vào mu bàn tay làm ông ta bị thương, còn chảy máu.”
“Tui không hề cố ý, thật sự không phải cố ý đâu! Ông ấy có thể khiến cho chủ nhân cười vui vẻ như vậy, sao tui lại cố ý cào ông ấy chứ.”
“Chủ nhân thích ông ấy, tui cũng sẽ thích, thực ra tui cũng muốn thân thiết với ông ấy hơn một chút, muốn để cho ông ấy ở trong nhà nhiều hơn, trong nhà náo nhiệt vui vẻ hơn.”
“Tui muốn liếʍ liếʍ miệng vết thương cho ông ấy, miệng vết thương chỉ cần liếʍ một lát sẽ tốt hơn, nhưng mà ông ta đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, còn dùng chân đá văng tui ra.”
“Tui rất đau.”
“Nhưng mà ông chú đó rất hung dữ, tui không dám phát ra tiếng nào luôn.”
“Tui chỉ hy vọng ông chú trở lại bộ dạng cười ha ha ban đầu, sau đó….”
“Lúc ông ấy đổ thức ăn cho tui, chỉ cần tui hơi tới gần chén, ông ấy sẽ đột nhiên dùng chân đạp vào tui, tui chỉ có thể trốn đi, một lúc sau, ông ấy sẽ mang đổ chén thức ăn của tui đi.”
“Tui rất đói, lặng lẽ bới thùng rác ăn vụng, bị ông ta phát hiện, ông ta vô cùng tức giận, chửi mắng tui.”
“Tui phát hiện, chỉ có ở trước mặt chủ nhân ông ấy mới không tức giận, sau lưng chủ nhân, ông ta sẽ túm lấy tui, dí điếu thuốc nóng bỏng vào người tui…”
Đao Đao từ từ đứng dậy, hỏi: “Ông ta làm cậu bỏng ở đâu?”
Áo Bông Nhỏ tội nghiệp trả lời: “Ở mông.”
Đao Đao: “Mau đưa tui nhìn xem!”
Áo Bông Nhỏ nghiêng người, đưa miệng vết thương ra cho bạn mới xem.
Ông chú bụng bia rất thông minh, biết giống chó papillon có bộ lông dài, cẩn thận vén lông lên, rồi mới dí tàn thuốc làm bỏng Áo Bông Nhỏ, lông dài đã che đi vết bỏng, mắt bà Lý không tốt, không nhìn thấy dấu vết gì.
Lúc bà Lý chải lông cho Áo Bông Nhỏ, chạm vào miệng vết thương khiến nó đau đớn không ngừng run rẩy, ông chú bụng bia cười ha hả ngồi bên cạnh tốt bụng giải thích: “Dì họ nhẹ nhàng một chút, mắt dì không tốt, không phát hiện rất nhiều lông quấn trên lược, kéo đau Áo Bông Nhỏ rồi, hay là để con giúp dì chải lông đi?”
Vô cùng tự nhiên nói dối dấu nhẹm chuyện này đi.
Bà Lý nghĩ dù sao sau này Áo Bông Nhỏ cũng phải nhờ người cháu này chăm sóc, không bằng bây giờ để cho ông ta tập luyện nhiều hơn, sớm bồi dưỡng tình cảm với Áo Bông Nhỏ, như vậy bà mới có thể an tâm mà ra đi.
Cho nên bà Lý không chút do dự đưa lược cho ông ta, Áo Bông Nhỏ cả người cứng ngắc nằm trên đùi ông chú bụng bia, không dám cử động.
Quả nhiên, ông chú bụng bia tránh miệng vết thương, thuận lợi chải lông cho Áo Bông Nhỏ, chiếm được sự hài lòng của bà Lý.
Đao Đao chân trước run rẩy, nhẹ nhàng vén lông dài của Áo Bông Nhỏ ra, chỉ thấy trên làn da mềm mại, in những vết sẹo tròn.
Vết này cạnh vết khác.
Đao Đao kiên nhẫn tìm kiếm, cẩn thận đếm, kết quả số lượng những vết sẹo đếm được đã vượt qua con số lớn nhất mà nó được học.
Nhiều như vậy, phải đau đớn như thế nào chứ……
Xoạch — xoạch —
Hốc mắt Đao Đao nóng lên, nước mắt rơi trên sàn nhà, một giọt lại một giọt, có cái gì đó vô cùng nặng nề đang đập thật mạnh trên ngực nó.
“Cậu đừng khóc,” Áo Bông Nhỏ lại an ủi Đao Đao, “Quen bị đau rồi sẽ không đau nữa….”
Đao Đao nghiêng đầu, đau lòng hỏi: “Lúc ông ta đánh cậu, sao cậu không kêu lên? Nếu cậu kêu, bà Lý chắc chắn sẽ tới cứu cậu.”
Áo Bông Nhỏ nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời: “Trước khi ông ta làm bỏng tui, sẽ dùng dây nhỏ buộc miệng của tui lại.”
“Ông chú đối xử với tui không tốt, nhưng mà, tui biết, ông ta tốt với chủ nhân.”
“Ông ta làm đồ ăn ngon cho chủ nhân, giúp chủ nhân làm việc, chủ nhân bệnh cũng là do ông ấy một tay chăm sóc…”
“Mỗi lần ông ấy tới, chủ nhân đều cười rất vui vẻ.”
“Tui không muốn làm chủ nhân phải buồn, không muốn chủ nhân cô đơn một mình ở nhà xem TV, tui muốn chủ nhân mỗi ngày đều được vui vẻ hạnh phúc.”
“Cho nên, tui không thể cáo trạng, chỉ cần tui nhẫn nại một chút, chỉ cần nhẫn nại thêm một chút, chủ nhân có thể càng vui vẻ, hạnh phúc hơn.”
……
Cũng vào lúc này, Cố Tiểu Khả tới cửa, chuẩn bị đón Đao Đao về nhà.
Ấn chuông cửa một lúc lâu, bà Lý mới từ phòng ngủ đi ra, sau khi cửa mở, Đao Đao nhào vào trong ngực cô giáo, nước mắt nước mũi dầm dề kể lại từ đầu tới cuối chuyện ác độc mà ông chú bụng bia đã gây ra.
Trước đó Cố Tiểu Khả đã nhận thấy ông chú bụng bia kia có gì đó không thích hợp, tuy rằng các chi tiết đều chứng minh ông ta đang thật sự cố gắng lấy lòng Áo Bông Nhỏ, muốn sống chung vui vẻ với nó, nhưng Cố Tiểu Khả luôn có một loại cảm giác kì lạ.
Cảm giác, ông ta tất cả đều tốt, như là cố ý bày ra để cho cô nhìn thấy, dường như sợ người khác không biết.
Ví như cố ý để Cố Tiểu Khả giúp ông ta lựa chọn món đồ chơi nào tặng cho Áo Bông Nhỏ, nếu như lựa chọn không được, người bình thường chẳng phải đều tặng cả hai cái sao? Chẳng lẽ còn muốn lấy một cái về để mình tự chơi?
Áo Bông Nhỏ nếu thích cái nào hơn, tặng cả hai là có thể giải quyết được vấn đề, cần gì phải cố ý lấy ra, giống như đang tranh công, hỏi cái này hỏi cái kia.
Sợ người khác nghi ngờ ông ta không tốt với Áo Bông Nhỏ, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao.
Cố Tiểu Khả đoán được ông chú bụng bia kia cố tình thể hiện như vậy, nhưng trên thực tế cũng không đối xử tốt với Áo Bông Nhỏ bao nhiêu, nhưng cô cũng không ngờ rằng, người đàn ông lòng dạ đen tối này lại thâm độc như thế, không chỉ không chăm sóc tốt cho Áo Bông Nhỏ, ngược lại còn dùng thủ đoạn ngược đãi nó.
Bà Lý vừa xuất hiện, Áo Bông Nhỏ tự chạy tới, sau khi được nói hết ra, tâm trạng của nó sáng sủa không ít, thoạt nhìn có sức sống hơn.
Bà Lý thấy tiểu khả ái bịch bịch bịch chạy về phía mình, vui mừng không thôi, ôm chặt Áo Bông Nhỏ hôn chụt chụt vài cái, còn vui vẻ quay hai vòng.
Bà cười ha hả nói với Cố Tiểu Khả: “Đao Đao thật sự là quá tuyệt vời, mới chơi với Áo Bông Nhỏ một lát, đã kéo theo nó vui vẻ hoạt bát hơn!”
Bà Lý lại gần mới thấy, lúc này chú ý tới Đao Đao đang oan ức dụi trong ngực Cố Tiểu Khả “khóc” nức nở.
Thực ra Đao Đao không có làm nũng, lúc này nó đang tràn đầy căm phẫn liều mạng cáo trạng, tốc độ nói rất nhanh, hoa chân múa tay, vô cùng kích động.
Cố Tiểu Khả nghe thấy vậy thì khóe mắt cũng nóng lên, vừa trấn an Đao Đao, vừa nói với bà Lý: “Hôm nay con tới, chủ yếu là muốn nói với bà một việc.”
“Bà cứ ngồi xuống trước đã.” Cố Tiểu Khả đỡ bà cụ ngồi xuống sô pha, sau đó mới thuật lại toàn bộ câu chuyện, “Chuyện là như vậy……”
Sau khi Bà Lý nghe xong, dùng sức cắn môi, hô hấp nặng nề, cau mày một lúc lâu, mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ý của con là, đứa cháu kia của bà, thằng bé, luôn ngược đãi Áo Bông Nhỏ nhà bà!?”
Cố Tiểu Khả gật đầu, “Chuyện này có thể bà khó mà tin tưởng, nhưng những vết sẹo trên người Áo Bông Nhỏ không thể nào làm giả.”
Bà Lý lập tức đứng bật dậy, thiếu chút nữa không đứng vững, lung lay hai cái, Cố Tiểu Khả bị dọa cho giật mình, vội vàng đỡ lấy bà cụ.
Bà Lý đi vào phòng ngủ, lấy kính lão của mình đeo lên, lại lấy một cái kính lúp tròn trong ngăn kéo ra
Thậm chí bà cụ chẳng kịp chờ ôm Áo Bông Nhỏ đi ra phòng khách, trực tiếp ngồi ở bên giường, bật đèn đầu giường lên, vén lông khắp cơ thể Áo Bông Nhỏ ra kiểm tra một lượt.
Khi bà Lý thấy một vết sẹo do bị bỏng bởi tàn thuốc trên mông Áo Bông Nhỏ, đôi mắt vẩn đυ.c trào ra nước mắt, những giọt nước mắt theo những nếp nhăn uốn lượn chảy xuống.
Bà Lý ngừng thở, tay phải run rẩy thiếu chút nữa cầm không nổi kính lúp.
Bà cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi vết sẹo, thật cẩn thận hỏi: “Đau không?”
Áo Bông Nhỏ nghe không hiểu, khẽ “Ô ô” rầm rì hai tiếng.
Bà Lý ôm Áo Bông Nhỏ vào lòng, thất thanh khóc rống lên, vừa khóc vừa tự đấm lên đùi mình.
“Tôi đã tạo nghiệt gì thế này, dẫn sói vào nhà, ngay dưới mí mắt! Ngay dưới mí mắt tôi!!!”
“Là tôi! Là tôi đã khiến Áo Bông Nhỏ phải chịu khổ! Nó từng ngày sa sút tinh thần, tôi còn không biết vì sao, tôi còn cười yêu cầu nó phải hoạt bát lên! Nhiều vết thương như vậy làm sao có thể hoạt bát, vui vẻ đây!!! Tôi còn mặt mũi nào! Còn mặt mũi nào chứ!”
“Chẳng trách nó không ăn thức ăn, là vì sợ bị đánh!”
“Chẳng trách mỗi lần tên vong ơn bội nghĩa kia tới nhà, nó đều dính chặt lấy tôi!”
“Tôi tin đứa khốn nạn vong ơn bội nghĩa kia, cho rằng Áo Bông Nhỏ là bởi vì ghen tị cho nên mới không thích, còn vì bồi dưỡng cảm tình cho bọn họ, cố ý tạo cơ hội để Áo Bông Nhỏ cùng nó ở chung!”
“Trời ơi, lúc bọn họ ở cạnh nhau, Áo Bông Nhỏ sợ hãi bao nhiêu chứ, lại phải chịu đau đớn nhường nào?”
“Đều là do tôi tạo nghiệt, đều là do tôi tạo nghiệt –”
Bà Lý thống khổ chảy nước mắt, khóc không thành tiếng.
Cố Tiểu Khả đứng dựa ở cửa phòng ngủ, im lặng chờ đợi, bà Lý phải phát tiết hết cảm xúc bi thương và phẫn nộ ra, nếu không tích tụ trong tâm sẽ không tốt cho sức khỏe.
Chỉ có thoải mái khóc một trận, bộc bạch hết cảm xúc, mới có thể thuận lợi thoát khỏi bóng ma.
Nhưng chút đạo lý này, Áo Bông Nhỏ không hiểu.
Nó chỉ biết là bây giờ chủ nhân vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở, tất cả đều là do người trước mắt này.
Cô nói thật nhiều thật nhiều, những lời này nó nghe đều hiểu, cho nên biết người này đã nói bí mật nó cẩn thận che dấu cho chủ nhân.
Chính cô đã khiến cho chủ nhân khóc, cô là đồ xấu xa!
Áo Bông Nhỏ trong chốc lát không giải thích được sự phức tạp bên trong, chỉ biết là Cố Tiểu Khả khiến chủ nhân khổ sở, cho nên căm thù cô.
Thằng nhóc kia hung dữ đứng trên đùi bà Lý, bảo vệ chủ nhân ở phía sau, sủa không ngừng về hướng Cố Tiểu Khả, dáng vẻ vô cùng tức giận, muốn lập tức đuổi cô đi.
Tiếng kêu đã lâu không được nghe thấy của Áo Bông Nhỏ không chỉ không khiến bà Lý cảm thấy vui mừng, ngược lại bà càng thêm đau lòng.
Bà cụ ôm tiểu khả ái, muốn ôm chặt lấy nó nhưng lại sợ làm vết thương của nó nặng lên, chỉ có thể cúi đầu không ngừng khẽ hôn đỉnh đầu nó.
“Thật xin lỗi Áo Bông Nhỏ, khiến con chịu nhiều đau khổ như vậy, là do bà vô dụng, đều là bà vô dụng, sau này sẽ không bao giờ, bà không bao giờ cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương con!”
Cố Tiểu Khả chậm rãi đi vào phòng ngủ, ngồi xổm trước mặt Áo Bông Nhỏ, đôi mắt đen nhánh vừa ẩm ướt vừa sáng lấp lánh.
Gương mặt cô dịu dàng, nhưng giọng nói lại vô cùng chắc chắn.
Cô nói: “Áo Bông Nhỏ, từ hôm nay trở đi, cậu không cần phải chịu đựng thêm nữa. Bất luận muốn nói cái gì, đều có thể trực tiếp nói với chủ nhân, tôi giúp cậu phiên dịch.”
Áo Bông Nhỏ sửng sốt, chăm chú nhìn Cố Tiểu Khả thật lâu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân đang không ngừng lau nước mắt.
Nó đứng thẳng lên, khoác hai chân xù lông nhỏ lên trước ngực chủ nhân, hơi ngửa đầu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi những nước mắt trên cằm bà cụ.
Sau đó nó nói, Cố Tiểu Khả phiên dịch lại cho bà Lý nghe.
“Con chỉ là muốn, muốn bà ngày nào cũng có thể cười vui vẻ…”
“Bởi vì bà thật cô đơn, một mình nấu cơm, một mình ăn cơm, một mình xem TV, tuy rằng con đã cố gắng bên cạnh bà, nhưng mà, bà vẫn thường xuyên lộ ra vẻ tịch mịch.”
“Con nhìn thấy bà như vậy, trong lòng rất khó chịu…”
“Con hy vọng nhìn thấy bà cười, mỗi lần ông chú tới nhà, bà đều cười rất vui vẻ, cho nên…”
“Chỉ cần con cố gắng nhẫn nại, bà có thể thường xuyên mỉm cười rồi.”
“Nhưng mà, thực ra…… Con không phải là một chú chó tốt.”
“Con thầm muốn cùng bà, sống cùng nhau thật vui vẻ, chỉ hai người chúng ta thôi…”
“Chỉ hai chúng ta thôi, có được không bà?”
Sau khi phiên dịch xong, Cố Tiểu Khả nghiêng đầu sang một bên, lén lút cọ cọ mặt lên vai.
Bà Lý ôm Áo Bông Nhỏ khóc, gật đầu lia lịa, không ngừng lặp lại, “Được, hai người chúng ta, chỉ cần hai người chúng ta sống với nhau thôi.”
Sau khi Áo Bông Nhỏ nhận được đáp án chắc chắn, cái đuôi lắc tới lắc lui giống như cánh quạt, vô cùng hưng phấn, hai chân mềm mại ôm lấy khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà Lý, tỉ mỉ liếʍ sạch nước mắt trên khuôn mặt bà.
Nhưng vào lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Bên ngoài truyền giọng nói đến âm thanh vui tươi hớn hở của ông chú bụng bia, “Dì họ, dì ngủ chưa? Di động của con để quên trên bàn ăn, dì mở cửa cho con nhanh lên, con sắp không kịp chuyến xe bus cuối cùng rồi –”
Tính toán trong đầu ông chú bụng bia vô cùng tỉ mỉ tinh tế, trước đó ông ta thường xuyên ám chỉ làm đệm, hơn nữa bây giờ có tình huống đột ngột xảy ra, chỉ cần ông ta mồi thêm chút lửa….
Ông ta vô cùng tự tin, chắc chắn dì họ sẽ mua cho mình một chiếc xe để khỏi phải đi bộ.
Kể từ đó, dù là đi làm, hay là sau này tới đây thăm bà cụ, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Một công đôi việc, dì họ không lý do gì để từ chối.
Ông chú bụng bia gõ cửa thôi cũng vang lên tiết tấu vui vẻ, giống như chắc cú ngày mai có thể đi tới cửa hàng xem xe.
Nghe thấy âm thanh gấp gáp bên ngoài của ông ta, đồng tử Cố Tiểu Khả đột nhiên co rụt lại, cô vội vàng khẽ khép hờ hai mắt, hơi cúi đầu, tóc mai che khuất vẻ lạnh lẽo trong mắt.
Áo Bông Nhỏ nghe thấy âm thanh của ông chú bụng bia, cả người co rụt lại, cả người cứng ngắc.
Bà Lý hoàn toàn không thèm phản ứng lại tên cháu họ bên ngoài, chăm chú trấn an tâm can bảo bối trong lòng, không ngừng dịu dàng khẽ hôn, vuốt ve Áo Bông Nhỏ.
“Đừng sợ, chúng ta không sợ, sau này cũng không cần sợ hãi nữa, ngoan, Áo Bông Nhỏ của bà là giỏi nhất, đừng sợ…”
Mãi đến khi Áo Bông Nhỏ dần dần thả lỏng cơ thể cứng ngắc, bà Lý lại tìm máy bay nhỏ nó thích nhất cho chú nhóc ôm, Áo Bông Nhỏ mới vui vẻ trở lại, lắc lắc xoã tung đuôi.
Bà Lý đặt Áo Bông Nhỏ ở bên cạnh Đao Đao, xoa đầu hai tiểu khả ái, lại tìm hai đồ chơi cho bọn chúng, để hai đứa chơi đùa trong phòng ngủ.
Sau đó bà cụ bất đắc dĩ cười khổ với Cố Tiểu Khả, “Máy bay nhỏ là đồ chơi khi còn bé con trai bà thích chơi nhất, không ngờ rằng Áo Bông Nhỏ cũng vô cùng thích, mỗi tối khi đi ngủ đều muốn ôm, không cho ôm sẽ làm ầm ĩ gà bay chó sủa khiến bà không thể yên ổn.”
Giọng nói Bà Lý bất đắc dĩ, vẻ mặt lại vô cùng cưng chiều.
Cố Tiểu Khả mím môi nở nụ cười theo, thấp giọng hỏi: “Người bên ngoài kia, bà định làm sao đây?”
Bà Lý đi vào nhà vệ sinh, không chút hoang mang rửa mặt, rửa sạch sẽ nước mắt trên mặt, sau đó nhìn bản thân mình trong gương, nở nụ cười lạnh lẽo cứng rắn.
Cố Tiểu Khả yên lặng đứng ở cửa nhìn bà chăm chú, có chút lo lắng, đề nghị nói: “Bệnh của bà còn chưa khỏi, lỡ đâu ông ta thẹn quá thành giận làm bà bị thương thì phải làm sao, để con đi ra ngoài giải quyết giúp bà nhé?”
Bà Lý lau khô tay, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Khả mỉm cười, trấn an cô: “Đừng lo lắng, cháu là cô gái tốt, đứng ở đây đừng đi ra ngoài, không cần ra mặt nhúng tay vào chuyện này, tránh có người giận cá chém thớt, về sau tìm cháu gây phiền toái.”
Dù sao Cố Tiểu Khả vừa tới, thái độ bà Lý thay đổi hoàn toàn, ông chú bụng bia không cần đoán cũng biết là ai đã tố cáo lão ta.
Cố Tiểu Khả một mình mở nhà trẻ, không chịu nổi có kẻ ăn cháo đá bát không biết xấu hổ giở trò lén lút phá hoại.
Bà Lý ăn muối còn nhiều hơn Cố Tiểu Khả ăn cơm, sóng gió nào cũng đã trải qua, cô gái ngốc nghếch này bởi vì mềm lòng, hấp tấp vội vàng phiên dịch giúp Áo Bông Nhỏ, bà Lý nhạy bén phát hiện ra cô gái nhỏ này không giống người bình thường.
Cô có thể nghe hiểu ngôn ngữ của loài chó.
Thời buổi này, người không giống như người thường, thậm chí vượt qua nhận thức bình thường của con người, cũng không phải là chuyện tốt đẹp nên tuyên dương khoe khoang.
Bởi vậy, bà Lý muốn bảo vệ Cố Tiểu Khả, kiên quyết không để thân phận của cô bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Bà Lý gõ cây gậy gỗ lim tơ vàng, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Khả vẫn luôn đi phía sau mình, nghiêm túc nói: “Cháu đứng ở đây, đừng đi đâu cả!”
Cố Tiểu Khả sửng sốt, đã bao lâu rồi cô chưa được nghe thấy mệnh lệnh nghiêm khắc lại đầy quan tâm như thế?
Từ nhỏ cô đã không có ký ức liên quan tới cha, mẹ cô mất tích năm 6 tuổi, cha dượng chỉ biết cung cấp sinh hoạt phí, dì Đới dịu dàng điềm đạm, cũng chưa từng nói nặng với cô câu nào.
Hôm nay vậy mà cô lại cảm nhận được sự quan tâm của trưởng bối từ trên người một người bà hoàn toàn xa lạ.
Lông mi Cố Tiểu Khả run rẩy, ngoan ngoãn dừng lại bước chân, trân trọng cảm giác được quan tâm mà nghe lời.
Bà Lý mở cánh cửa lớn ra.
“Dì họ, sao dì mở cửa lâu thế, dì đang ngủ sao? Dì đã đỡ ho hơn chưa? Hôm nay con thật xui xẻo, chuyến xe bus cuối cùng đã chạy mất, đuổi không kịp….”
Ông chú bụng bia cười tủm tỉm vừa nói vừa muốn vào nhà.
Kết quả bà Lý chống gậy ngay cửa, chặn đường ông ta vào nhà.
“Đồ cậu để quên ở đây.” Bà Lý giơ di động trong tay lên, sau đó dùng lực một cái, tạo ra một đường parabol xinh đẹp, ném ra con đường lớn bên ngoài.
Ông chú bụng bia mắt chữ A miệng chữ O, ngơ ngác, “Dì họ, dì đang làm gì vậy? Sao lại vứt di động của con đi!?”
Ông ta lập tức lao ra kiểm tra di động của mình, phát hiện màn hình bị ném vỡ tan tành, hoàn toàn không thể sử dụng.
Ông chú bụng bia khóe miệng co rút, mắng một câu thô tục, hận thù trong mắt lướt qua.
Nhưng khi ông ta ngẩng đầu, vẫn cười vô cùng thân thiết.
“Dì họ, rốt cuộc dì bị làm sao vậy? Tâm trạng không tốt hay sao? Có phải dì hiểu lầm con điều gì không?”
Bà Lý cười lạnh trả lời: “Vô tình tôi nhìn thấy những vết sẹo trên người Áo Bông Nhỏ, có vết đã liền sẹo, có cái còn rỉ máu, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, cậu cũng không cần lại giả vờ, đỡ phải khiến tôi thấy ghê tởm.”
Nghe thấy vậy, ông chú bụng bia rất sốt ruột, bà lão còn chưa chết, sau khi phát hiện chuyện này e rằng chuyện thừa kế sẽ xảy ra biến cố.
“Dì họ, dì nghe con giải thích……”
Không đợi ông chú bụng bia nói tiếp, bà Lý hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ nói: “Không cần giải thích làm gì cho mất công, cho dù cậu nói gì tôi cũng sẽ không tin tưởng.”
“Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Ngày mai tôi sẽ đi xác nhận thay đổi di chúc, quyên góp toàn bộ tài sản của tôi, cậu không cần phải uổng phí tâm cơ nữa.”
“Dì họ, dì họ! Dì không thể làm như vậy,” Ông chú bụng bia thực sự vô cùng hoảng hốt, gấp gáp tới mức khan cả giọng, “Dì làm như vậy thực sự không công bằng với con, dì không thể ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho con…”
“Câm miệng!” Bà Lý cầm gậy chỉ về phía cửa lớn khu dân cư, từng chữ một chút phẫn nộ nói: “Ngay bây giờ, cậu lập tức, cút cho tôi–”
“Từ nay về sau, không cho phép cậu tới gần nhà tôi nửa bước!”
Nói tới đây, bà Lý vô cùng quả quyết gọi điện cho bảo vệ gác cổng khu dân cư, lập tức hủy bỏ quyền hạn ra vào của ông chú bụng bia, cũng gọi bảo vệ lại đây mời ông chú bụng bia rời đi.
Cố Tiểu Khả lo lắng cho sự an toàn của bà cụ, cho nên lực chú ý luôn đặt trên người ông chú bụng bia.
Sợ ông ta thẹn quá thành giận lại gây bất lợi cho bà Lý, Cố Tiểu Khả đi theo ông ta từ phía xa, cho đến khi đưa ông ta ra ngoài khu dân cư.
Đột nhiên, vành tai Cố Tiểu Khả giật giật.
Ông chú bụng châm một điếu thuốc lá, phẫn nộ thì thào nói: “Má, con mẹ nó, bà già này, sau này ông đây nhất định sẽ tìm cơ hội gϊếŧ chết bà!”
Sau khi Cố Tiểu Khả nghe thấy lời nói hung hổ ấy, ánh mắt lạnh lùng, đuôi lông mày nhíu lại.
Ban đêm, xe bus đã ngừng chạy, ông chú bụng bia tiếc tiền bắt taxi, nghĩ nghĩ, chỉ có thể đi bộ tới đi đến trạm tàu điện ngầm.
Sắc trời mờ mịt, ánh đèn của những ngôi nhà ven đường thưa thớt.
Trên con đường nhỏ cây cối rập rạm trong rừng, bóng cây loang lổ đột nhiên giật giật.
Trước khi ông chú bụng bia kịp phản ứng, đã bị một cước đá ngã lăn quay trên mặt đất, giống như con rùa bò sấp trên mặt đất không nhúc nhích được.
Từ tầm mắt của ông ta nhìn qua, chỉ có thể mơ hồ thấy được chút đế giày màu trắng.
Ông ta bị một cái giày thể thao dùng sức dẫm nát dưới chân, không thể nhúc nhích.
Ông chú bụng bia cũng rất khỏe, bây giờ lại bị người khác dễ dàng áp chế hoàn toàn, trong lòng ông ta vô cùng khủng hoảng, cầu xin tha thứ loạn xì ngầu.
Chỉ nghe đối phương nhẹ giọng cười lạnh, nói: “Ngược đãi động vật nhỏ, còn muốn lừa gạt tài sản của người khác, mặt của ông cũng thật dày.”
Giọng nói của đối phương linh hoạt kỳ ảo, có vẻ như trong suốt giống như âm thanh của trẻ con.
“Ồ, ở đây còn có sẵn tàn thuốc này.”
Đối phương nhặt đầu thuốc còn cháy trên mặt đất lên, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ, sau đó uy hϊếp nói: “Còn để cho tôi phát hiện ông tới gần bà Lý và Áo Bông Nhỏ trong vòng năm mươi thước, ông sẽ mất đi một bàn tay.”
Nói tới đây, nhấn mạnh đầu thuốc vào lòng bàn tay trái ông chú bụng bia, nóng bỏng khiến ông ta gào khóc.
Giọng nói đối phương vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, mệnh lệnh nói: “Lấy thuốc trong túi ông ra.”
“Bật lửa nữa.”
Ông chú bụng bia không dám phản kháng, tay run rẩy móc đồ từ trong túi ra.
Chỉ nghe thấy bật lửa “xoẹt” một tiếng, mùi của thuốc lá mơ hồ truyện tới.
Đối phương lạnh lùng lại nói: “Nếu ông còn dám đi quấy rầy bọn họ, lần sau sẽ mất một bàn tay khác, sau đó là chân trái, rồi tới chân phải, nghe rõ chưa?”
Ông chú bụng bia sợ mình lại bị phỏng, vội vàng run rẩy trả lời: “Hiểu, hiểu rõ, tôi đã hiểu rồi!”
Đáng tiếc, đối phương vẫn cảm thấy chưa hài lòng, lạnh lùng nói: “Không chỉ hiểu, còn phải nhớ kỹ mới được.”
“Đã nhớ rõ chưa?”
Âm thanh trẻ con trong suốt, mỗi lần hỏi “Đã nhớ rõ chưa”, đều dùng lực ấn mạnh điếu thuốc lá xuống cánh tay ông ta, sau đó chậm rãi châm một điếu khác, tiếp tục hỏi: “Đã nhớ rõ chưa?”
Lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi châm hết một bao thuốc lá, trên hai cánh tay ông chú bụng bia đều tràn đầy những chấm bỏng.
“Aaaaaa – đã nhớ! Tôi thật sự đã nhớ rõ rồi!!!”
Con đường rống trải, vang lên tiếng kêu thảm thiết như gϊếŧ heo.
Ông chú bụng bia đau đớn tới ngất xỉu, Cố Tiểu Khả vứt hộp thuốc trống rỗng vào mặt ông ta, phủi phủi tay, xoay người rời đi.
Mà khi cô vừa mới đi qua góc đường, đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy nam thần dựa vào dưới tán cây ngô đồng, không thấy rõ vẻ mặt.
Cố Tiểu Khả nhất thời kích động, không biết nam thần đã thấy bao nhiêu.
“Kịch bản nói cho anh biết, em đang ở đây.” Giọng nói của Mạc Thần Trạch rất thản nhiên.
Cố Tiểu Khả: “……”
Cô nuốt nuốt nước miếng, không biết phải giải thích như thế nào.
“Nè, đồng bọn.” Mạc Thần Trạch đi ra từ dưới bóng cây, đứng dưới ngọn đèn đường màu cam, mỉm cười nhìn Cố Tiểu Khả, nhẹ giọng hỏi cô: “Nhiệm vụ canh gác này, anh làm cũng không tệ lắm, phải không?”
Hai đầu lông mày Cố Tiểu Khả đột nhiên buông lỏng, khóe miệng cong lên.
Nhất thời không khí giữa hai người trở nên thoải mái nhẹ nhàng.
Đáng tiếc giây phút vui vẻ ngắn ngủi, bởi vì Mạc Thần Trạch lại nói tiếp một câu:
“Người trong lòng của mình lúc nào mặt cũng lạnh như băng, thoạt nhìn giống như không có trái tim vậy, thật ra lại là một tiểu yêu tinh, nhất cử nhất động đều như trộm mất trái tim của anh rồi.”