Chương 60

Loài chó có thính giác tốt hơn nhiều so với con người.

Bởi vậy cho dù người đàn ông râu ria có hạ thấp giọng để gọi điện thoại, nội dung cuộc gọi vẫn bị tiểu khả ái Hổ Nha nghe thấy.

“Người đã thuận lợi trong tay, tôi sẽ xuất phát ngay lập tức.”

“Không khóc, yên tâm đi, nó đã bị hôn mê và sẽ không thức dậy trong ít nhất năm giờ nữa.”

Nghe đến đây, Hổ Nha nghiêng mình, ẩn nấp trong bụi cây bên cạnh.

Thiên thần nhỏ chó chăn cừu Đức thông minh lập tức hiểu được, người đàn ông râu ria kia đã thành công lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả anh trai bảo vệ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn.

Nhưng nó hoàn toàn chắc chắn một điều, người đàn ông râu ria này chắc kèo không phải là người tốt gì cho cam, ông ta là một kẻ vô cùng xấu xa!

Nhưng làm sao bây giờ?

Viện binh cũng đến không kịp nữa rồi.

Người đàn ông râu ria có con xe nhỏ, Hổ Nha biết loại xe này, có thể lái rất nhanh, còn không biết mệt nữa, cho dù mình có dốc hết sức để chạy cũng không đuổi kịp nó.

Miễn là người đàn ông râu ria còn trốn trong chiếc xe hơi kia thì nó thật sự hết cách!

Dù sao Hổ Nha cũng là cảnh khuyển từng ra chiến trường, tố chất tâm lý rất mạnh, nó lập tức trốn đi, bình tĩnh suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.

Lúc này nó chính là một kẻ săn mồi trốn trong bóng tối, đang tìm mọi biện pháp để bắt được con mồi của mình.

Ngay khi người đàn ông râu ria bỏ cậu nhóc Lạc Lạc vào ghế sau, Hổ Nha nhanh trí khẽ cử động, nó vừa nghĩ ra một cách hay.

Tên nhóc này nhớ lại ngày đầu tiên mình đi làm, khi chủ nhân giúp nó mặc đồng phục, có từng chỉ vào cái ghim nhỏ trên cổ áo nó nói: “Đây là bộ định vị, bình thường phải cẩn thận không được để mất, nó ở đâu là anh biết nhóc đang ở đó. Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, anh sẽ dựa theo cái này mà tìm ra nhóc.”

Bộ định vị có từ tính mạnh mẽ, nó thường được hít trên cổ áo đồng phục.

Hổ Nha kéo bộ định vị xuống, ngậm ở trong miệng, sau đó từ từ tiếp cận chiếc xe.

Vì chủ nhân thường đưa nó ra ngoài chơi nên Hổ Nha đã được đi xe nhiều lần.

Lần trước tên nhóc này cũng đi theo đến sở thú chơi, Cố Tiểu Khả sợ nó không cẩn thận bị xe đυ.ng, còn cố ý dạy nó khu vực khuất tầm mắt của xe, nói cho nó phải cẩn thận không được đứng ở những nơi như thế này, để tránh việc tài xế không nhìn thấy nó mà đυ.ng vào nó.

Người đàn ông râu ria ngồi ở ghế lái.

Chính là lúc này.

Hổ Nha cố ý chọn điểm mù mà cô giáo nói tới, nó lén lút ẩn nấp, bóng đêm và ánh đèn vàng mờ nhạt là màu bảo vệ tốt nhất của chú chó.

Hổ Nha chui vào gầm xe, vươn đầu lưỡi ra, muốn lén lút giấu thiết bị định vị vào trong xe, kết quả là không phát hiện chỗ nào có khe hở để có thể xuống tay.

Trong lúc nó đang vô cùng lo lắng thì thiết bị định vị dường như bị lực gì đó hút, bỗng nhiên “Keng” một tiếng rồi bị hút vào xe.

Ánh mắt Hổ Nha sáng ngời, nó hoàn toàn không rõ mình rốt cuộc là làm được như thế nào.



Nhưng dù sao, nó cũng đã thành công trong việc thâm nhập vào bên trong kẻ thù.

Hổ Nha trong lòng vui mừng, đang muốn lén lút rời đi thì bỗng nhiên chiếc xe trên đỉnh đầu phát ra tiếng nổ chói tai.

Thanh âm bất thình lình làm cho nó sợ đến mức lập tức cúp đuôi lại, Hổ Nha sít sao nằm rạp trên mặt đất, hai lỗ tai dựng thẳng, cả người run rẩy.

Tiếng động cơ ô tô ầm ầm trong nháy mắt đã đưa ký ức của nó trở lại cái đêm đã từng xảy ra màn đấu súng kịch liệt.

Đêm đó cũng giống như đêm nay, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, chỉ có ánh sáng vàng mờ nhạt của bến tàu, còn có hơi nước ẩm ướt.

Huấn luyện viên duy nhất của Hổ Nha hy sinh ở trước mặt nó, cho dù nó gào thét như thế nào, gọi như thế nào, anh cũng không còn mở mắt nữa.

Hổ Nha từ đầu đến cuối vẫn canh giữ bên cạnh anh trai huấn luyện viên, vô cùng cố chấp, hoàn toàn không để ý đến cơn mưa súng đạn, không ai có cách nào kéo nó đi.

Mãi đến khi nó bị trúng đạn lạc rồi ngất xỉu.

Từ đó về sau, thiên thần nhỏ chó chăn cừu Đức chỉ cần đột nhiên nghe thấy tiếng động dữ dội, sẽ có cảm giác trước mắt xuất hiện cảnh tượng máu chảy thành sông.

Hổ Nha đành phải vì vậy mà giải nghệ, đánh gục nó không phải là nỗi sợ hãi, mà là niềm bi thương sâu sắc đến mức không thể hóa giải.

Tên nhóc này không ăn không uống, còn trộm đi một chiếc giày của huấn luyện viên giấu trong ổ của mình, ai cũng cướp không được, kẻ nào cướp là nó sẽ sống chết với kẻ đó.

Khi nó sắp bị nỗi bi thương dìm chết thì Mạc Thần Trạch xuất hiện.

Anh kéo tiểu khả ái từ vực thẳm lạnh lẽo trở lại bờ, một lần nữa cho nó cảm nhận ấm áp.

Chiếc xe đã rời đi, Hổ Nha vẫn cuộn tròn run rẩy trên con đường lạnh lẽo.

Qua gương chiếu hậu, người đàn ông râu ria nhìn thấy một chú chó ở giữa đường, nhưng ông ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, bởi vì ánh sáng không tốt, cho nên không nhận ra Hổ Nha, ông ta chỉ nghĩ đó là chó hoang nấp dưới gầm xe, cũng không chú ý nhiều mà nghênh ngang lái xe rời đi.

Hổ Nha dùng sức nhắm chặt hai mắt, tay chân cuộn hết lại, cả người cứng ngắc, cái đuôi kẹp chặt, lúc này trong đầu nó trống rỗng.

[Hổ Nha! Hổ Nha làm sao vậy?]

Đao Đao trời sinh là một đứa rất hay quan tâm, thấy Hổ Nha mãi không trở về đội, sợ cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên lạch bạch đuổi theo tìm đồng đội mình.

Sau đó nó phát hiện Hổ Nha nằm giữa đường khẽ run rẩy, nó lập tức chạy tới ngửi Hổ Nha từ đầu đến đuôi.

[Hổ Nha cậu bị thương sao? Cậu đừng dọa tui mà, cậu nói gì đi mà!]

Lý trí của Hổ Nha dần dần được Đao Đao kéo trở về, nó tỉnh táo lại, đứng lên.

[Tui không bị thương.]

[Chuyện gì đã xảy ra thế?]

Hổ Nha kể lại cho Đao Đao toàn bộ nội dung cuộc gọi mình đã nghe lén, nó vô cùng sửng sốt.

[Bây giờ Lạc Lạc đang gặp nguy hiểm, chuyện này chúng ta không thể biểu đạt rõ ràng được, phải nhanh chóng thông báo cho cô giáo, nhờ cô ấy phiên dịch mới được.]



Hai tiểu khả ái lập tức quay đầu chạy tới nhà trẻ.

Cố Tiểu Khả vừa rửa mặt xong, đang tính chuẩn bị lên giường chơi điện thoại di động một lát thì nghe thấy một trận gõ cửa dồn dập.

“Ai?”

[Tui đây!]

Cố Tiểu Khả vội vàng mở cửa, Hổ Nha mạnh mẽ nhào vào trong ngực cô giáo, phát ra tiếng nức nở đáng thương.

“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Hổ Nha trong lòng còn đang sợ hãi, nói chuyện có hơi lộn xộn, Cố Tiểu Khả nghe mà chữ được chữ không.

“Người cậu là một kẻ buôn người? Ý cậu là sao?”

Cố Tiểu Khả đưa tay vuốt ve lưng chú cún, dùng giọng nói dịu dàng dẫn dắt nó, “Đừng nóng vội, chúng ta từ từ rồi nói, không cần hoảng sợ.”

Hổ Nha nằm trong lòng cô giáo, cảm xúc thấp thỏm được cô vuốt ve từng chút một dần dần trấn an, cuối cùng cũng có thể nói hết tất cả thông tin mình biết cho cô giáo.

“Cho nên, cậu xác định là mình đã gắn bộ định vị ở dưới gầm chiếc xe kia?”

Hổ Nha nghiêm túc gật đầu, [Hít chặt rồi, tui liếʍ mấy lần cũng không rớt xuống được.]

Cố Tiểu Khả mặt trầm như nước, nghĩ rằng nam thần có người quen ở cục cảnh sát, cho nên lập tức gọi điện thoại cho Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch phản ứng rất nhanh: “Anh sẽ báo cảnh sát, em thông báo cho bảo vệ kiểm tra thiết bị giám sát và điều khiển đi. “

Cố Tiểu Khả mím môi, “Hôm nay toàn bộ thiết bị giám sát và điều khiển của khu dân cư được đang được nâng cấp, không có thu hình được.”

“Xem ra đối phương đã có chuẩn bị rồi.” Mạc Thần Trạch cười lạnh, lại nói: “Thay tôi khen ngợi Hổ Nha, chuyện lần này nó làm rất tốt, chỉ cần có định vị, tên tội phạm sẽ chạy không được bao xa.”

Cố Tiểu Khả cười dùng sức hôn lêи đỉиɦ đầu lông xù của Hổ Nha.

Mạc Thần Trạch trước khi cúp điện thoại cố ý dặn dò thêm một câu: “Em đừng mạo hiểm, chờ tin của anh.”

Cố Tiểu Khả biết chuyện trước đó cô một thân một mình chạy đi truy tìm kẻ buôn người khiến cho nam thần sợ bóng sợ gió, nên đành phải gật đầu đồng ý: “Em biết rồi.”

Nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng mạo hiểm.

Quá trình chờ đợi quả thật dài đằng đẵng, Cố Tiểu Khả suy nghĩ một chút sau đó tập hợp tiểu đội hoa hướng dương lại, cả bọn lén lút chạy tới trước biệt thự nhà Lạc Lạc nằm vùng, vây quanh toàn bộ biệt thự, phòng hờ nhân chứng quan trọng bên trong, cũng chính là bà dì bảo mẫu nhân cơ hội chạy trốn.

Hổ Nha đi tìm lại chứng cứ mình giấu trong bụi cỏ, đặt chứng minh thư của người đàn ông râu ria vào lòng bàn tay cô giáo.

“Nghi phạm có ngoại hình như thế này?”

Hổ Nha nghiêm túc gật đầu.

Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, bà dì bảo mẫu mang vẻ mặt hoảng hốt lao ra.