Chương 121

Huân Tiểu Khả sửng sốt, “Đập cửa?”

Ngọc Phân Nhi kích động gật đầu, khâm phục nói: [Đúng vậy đúng vậy, lúc Ngọc Phân Nhi tìm được Bình Đầu Ca, cậu ấy đang ở trong vườn hoa nhặt cái thớt gỗ.]

[Sau đó Ngọc Phân Nhi nhìn thấy cậu ấy kéo cái thớt gỗ đó đến trước chỗ chị Hàn Viên thiếu chút nữa bị đập trúng, ngẩng đầu ngước nhìn lên, hình như là đang suy nghĩ cái gì đó.]

[Rồi một lúc sau, Bình Đầu Ca đã kéo cái thớt gỗ lên lầu, tìm được nhà đã làm rớt cái thớt.]

[Ngọc Phân Nhi còn tưởng rằng cậu ấy là muốn làm chuyện tốt, trả lại đồ cho người ta, kết quả…]

[Thật không ngờ tới, không ngờ tới nha, cậu ấy lại tìm người ta tính sổ, ha ha ha ha ha–]

[Bình Đầu Ca biện hộ rất tốt, Ngọc Phân Nhi rất thích!]

[Ngọc Phân Nhi cho rằng cậu ấy muốn gõ cửa tìm người ta để nói chuyện trái phải, có cái gì muốn nói thì nói, kết quả…]

[Cậu ấy giơ cái thớt gỗ lên đập mạnh vào cửa nhà người ta!]

[Còn không cẩn thận đập cái thớt thành hai mảnh luôn, ha ha ha ha!!!]

[Lợi hại quá đi, ôi trời ạ, Ngọc Phân Nhi rất thích!]

[Ngọc Phân Nhi quyết định, từ hôm nay trở đi, Bình Đầu Ca chính là thần tượng số một của Lý Ngọc Phân Nhi tôi!]

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô lập tức đặt khăn mặt trên tay xuống, Ngọc Phân Nhi ở phía trước dẫn đường, cô đi theo Ngọc Phân Nhi lên lầu.

Huân Tiểu Khả có chút lo lắng, “Người nhà kia có động thủ với Bình Đầu ca không? Cậu ấy có bị thương không?”

Ngọc Phân Nhi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: [Cô giáo có phải cô có hiểu lầm gì với Bình Đầu Ca không?]

[Cậu ấy không đánh người ta đã cảm tạ trời đất rồi, làm gì có ai dám đánh nhau với cậu ấy chứ!]

[Người nhà kia rất run sợ, ngay cả cửa cũng không dám mở, ha ha ha.]

[Thật tuyệt, Ngọc Phân Nhi đoán bọn họ rất có thể đang trốn trong nhà khóc lóc đó~]

Bình Đầu ca dạy người làm việc, có thể động thủ tuyệt đối sẽ không làm điều vô nghĩa.

Huân Tiểu Khả: “…”

Lúc cô vội vã chạy lên lầu, Bình Đầu Ca đang một tay cầm nửa mảnh thớt gỗ đập vào cửa lớn, đập rất mạnh, cẩn thận nghe, tiếng đập còn vô cùng có tiết tấu, kèm theo tiếng gầm gừ kiêu ngạo của Bình Đầu Ca, hiện trường có cảm giác buồn cười quỷ dị.

Bình Đầu Ca quả nhiên là thích đánh nhau, bởi vì cậu ấy đã hưng phấn đến vặn vẹo mông!

Huân Tiểu Khả: “…”

Mặc kệ những người phía sau cửa có tin hay không, cô vội vàng chạy tới như vậy, chính là để cứu bọn họ.

Huân Tiểu Khả nhìn cánh cửa chống trộm đã biến dạng rõ rệt, giơ ngón tay cái lên với Bình Đầu Ca, thật lòng sự ngưỡng mộ nó.

“Được rồi, bọn họ đã nhận được bài học rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong kem hoa quả rồi nhanh chóng về nhà thôi.”

Bình Đầu Ca vốn đang hưng phấn, chiêng trống chiến đấu đã vang lên, chỉ chờ kẻ thù xông ra ứng chiến.

Nhưng cậu ấy dường như nghe được ba chữ “kem trái cây”, lập tức an tĩnh lại.

Một bên là sở thích, một bên là sự cám dỗ của ẩm thực.

Bình Đầu Ca do dự trong ba giây.

Quyết định nể mặt cô giáo, ném cái thớt gỗ bị vỡ đi, không chút do dự xoay người rời đi.

Huân Tiểu Khả lén lút thở phào nhẹ nhõm, con chồn mật trong trạng thái hưng phấn đánh nhau, có khả năng ngay cả người phe mình cũng không buông tha.

Trước khi rời đi, Huân Tiểu Khả lấy điện thoại ra tra cứu thông tin, rồi nói với người trong nhà đang run rẩy sau cánh cửa:

“Người bên trong hãy nghe cho rõ—”

“Bộ luật Hình sự sửa đổi quy định rằng việc ném đồ vật từ các tòa nhà chung cư cao tầng hoặc ở các độ cao tương đương, nếu tình tiết nghiêm trọng, sẽ bị kết án tù giam có thời hạn dưới một năm hoặc giám sát, quản chế hình sự, đồng thời phạt tiền, phạt bồi thường; tình tiết nhẹ có thể chỉ phạt tiền.”

“Cái thớt gỗ nhà các anh để trên ban công vừa rồi suýt chút nữa đập chết chủ nhà lầu dưới là cô Hàn Viên, và làm cho chú mèo đen của cô ấy bị thương.”

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa cái thớt này tôi sẽ giao cho cảnh sát làm vật chứng.”

“Đúng rồi, lời khuyên ấm áp.”

“Sau khi Bộ luật Dân sự thi hành, vụ án bồi thường dân sự đầu tiên ném vật thể từ trên cao xuống đã được đưa ra xét xử tại Tòa án nhân dân quận Việt Tú, thành phố Quảng Châu.”

“Một đứa trẻ đã ném một chai nước khoáng đầy nước từ ban công tầng 35 xuống, khiến bà cụ đang đi bộ đã bị hoảng sợ té ngã.”

“Tòa án phán quyết người giám hộ của đứa trẻ phải bồi thường cho bà cụ hơn tám mươi nghìn nhân dân tệ chi phí y tế và mười nghìn nhân dân tệ tiền để an ủi tổn thất tinh thần.”



“Vụ án đã có tiền lệ, trong lòng mọi người chắc hẳn cũng tự biết trái phải thế nào.”

“Còn chuyện chú chồn mật vừa rồi đập phá cửa nhà, thuộc về động vật hoang dã xâm phạm tài sản của công dân.”

“Mọi người có thể nộp đơn khiếu nại lên Cục kiểm lâm để chính phủ bồi thường.”

Huân Tiểu Khả nói xong những điều này thì mang theo Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi nghênh ngang rời đi.

Trở về biệt thự sau khi ăn kem.

Bình Đầu Ca rất xúc động: [Cô giáo, vụ này chúng ta làm rất nhẹ nhàng, cảm giác như chuyện gì cũng chưa làm, còn chưa đánh đấm gì đã xong chuyện rồi.]

Nói đến đây đột nhiên rất lo lắng, [Hộp mật ong chính thống của tôi sẽ không bị vuột mất chứ?]

Huân Tiểu Khả trong lòng dở khóc dở cười, “… Cậu yên tâm, tuyệt đối không mất được.”

Hàn Viện không dám quên chuyện này đâu.

Sau khi chồn mật rời đi, Mạc Thần Trạch gọi điện thoại tới, “Thế nào rồi, xong việc rồi chứ?”

“Vâng.”

Huân Tiểu Khả kể lại sơ lược mọi chuyện cho Mạc Thần Trạch nghe.

Nhưng trọng điểm quan tâm của Mạc Thần Trạch lại chỉ có một, “Em có bị thương không?”

Huân Tiểu Khả trong lòng ấm áp, “Không có, chỉ là có chút hoảng sợ.”

“Vậy cũng không được.” Mạc Thần Trạch hừ lạnh, “Nếu không phải em phản ứng nhanh, hôm nay sẽ xảy ra án mạng rồi.”

“Vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng, hình phạt đối với gia đình đó sẽ chủ yếu là giáo dục.”

Huân Tiểu Khả thở dài, mạng sống của mèo đen ở trong mắt con người căn bản không tính là cái gì.

Mạc Thần Trạch nghe thấy Huân Tiểu Khả buồn phiền, “Chờ đó, đêm nay anh thay em dạy dỗ bọn họ.”

Huân Tiểu Khả căng thẳng, “Anh muốn làm gì?”

Bề ngoài Mạc tổng đứng đắn lạnh lùng, dịu dàng săn sóc, thật ra, đều là… giả vờ.

Chỉ có Huân Tiểu Kha mới biết anh ‘trẻ trâu’ tới mức nào.

Quả nhiên, chỉ thấy Mạc Thần Trạch thấp giọng nói: “Để cho nhà bọn họ mơ một giấc mơ mà thôi.”

Huân Tiểu Khả thầm nghĩ không ổn, “Mơ gì?”

Mạc Thần Trạch cười: “Biến thành mèo, bị cái thớt gỗ từ trên trời giáng xuống đập gãy chân, sau đó lại bị chó lùa, bị ngỗng đuổi, bị gà mổ, chạy trốn cả đêm.”

Huân Tiểu Khả: “… thật ra cũng không tới mức…”

Ác như vậy.

“Anh làm như vậy có phải trả giá rất lớn hay không?”

Huân Tiểu Khả lo lắng chính là chuyện này, sợ Mạc Thần Trạch vì giúp mình trút giận mà làm ra chuyện ngu ngốc.

“Không sao đâu.” Mạc Thần Trạch không sợ hãi, “Vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu.”

Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi.”

“Hơn nữa, đồ vật ném từ trên cao nguy hiểm như thế nào, hôm nay nhỡ đâu người bị đập trúng là em thì sao? Phải cho họ một bài học.” Mạc Thần Trạch nhíu mày, “Nếu không bị đau, làm sao mà nhớ đòn.”

Huân Tiểu Khả rung động, dừng một chút, cũng không nói với năng lực phản ứng của mình, căn bản không thể bị đập trúng.

Cảm giác được thương yêu, được bảo vệ, thật tuyệt vời.

Cô cũng không muốn phải sống quá mạnh mẽ.

Chỉ nghĩ, mình cũng sẽ đối với Mạc Thần Trạch tốt hơn một chút.

Nhưng cụ thể nên làm cái gì bây giờ, Huân Tiểu Khả lại không nắm chắc.

“À…” Huân Tiểu Khả trầm mặc một lát rồi đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn gọi video không?”

“Được.” Cúp điện thoại, Huân Tiểu Khả vội vàng chạy vào toilet cẩn thận sửa sang lại tóc mình, còn cố ý thay một cái váy xinh đẹp, suy nghĩ một chút, xoay người lại, đặt tranh ghép cô đã trốn trong chăn lén lút ghép lại ở nơi dễ thấy nhất.

Sau đó bấm gọi video.

Video rất nhanh được kết nối, Mạc Thần Trạch sửng sốt một chút, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy điện thoại di động trong lòng bàn tay có chút quá nóng, vành tai cũng đỏ lên.

Mạc Thần Trạch nhìn tranh ghép phía sau Huân Tiểu Khả, tập trung trở lại trên gương mặt cô, căn bản không rời được tầm mắt, anh hít sâu một hơi, “Đã ghép xong tranh rồi sao?”

“Ừm.”

“Tự mình ghép sao?”



“Vâng.”

Bức ảnh xấu hổ như vậy cô làm sao dám tìm người khác giúp đỡ chứ, người khác liếc mắt một cái cô cũng có thể nổ tung tại chỗ mất.

“Em trốn ở đâu ghép vậy?” Mạc Thần Trạch hiểu rất rõ Huân Tiểu Khả.

“Trong chăn.” Huân Tiểu Khả đỏ mặt.

Trong chăn…

Mạc Thần Trạch có chút suy nghĩ mờ ám, nhưng rất nhanh đã tìm lại lý trí của mình, bởi vì…

“À…” Mạc Thần Trạch đột nhiên xoay người, điện thoại di động liền rung lên, “Tiểu khả ái, thật ra anh sắp phải họp rồi, em xem, bọn họ lần lượt vào phòng làm việc của anh rồi.”

Huân Tiểu Khả ngẩn ra, sững sờ khi nhìn thấy mấy người nước ngoài, hai má trong nháy mắt hồng lên.

“A!” Cô lúng túng nhanh chóng che bức ảnh lại, cả người bối rối.

Làm thế nào mà cô lại có thể ngớ ngẩn như vậy!

Ở bên này là buổi tối nên cô cũng rất ngây thơ nghĩ bên kia cũng là buổi tối! Làm sao mà cô lại có thể quên rằng vẫn còn sự chênh lệch múi giờ cơ chứ!

Huân Tiểu Khả trên đỉnh đầu bốc khói, nhỏ giọng nói: “Thời gian không thích hợp, sao anh lại còn nghe máy, em cúp máy đây, anh làm việc đi ha.” Giọng điệu nhẹ nhàng, không giống như đang oán giận, ngược lại giống như đang làm nũng.

“Đừng lo lắng, họ không hiểu được tiếng Trung đâu.”

Mạc Thần Trạch thấy người trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy đáng yêu, lại có chút tiếc nuối giờ phút này mình không ở bên cạnh cô.

“Em hiếm khi chủ động gọi video, anh không nhịn được nên kiểu gì cũng phải nghe.”

Huân Tiểu Khả xoa xoa hai má, Mạc Thần Trạch không tắt video, cô cũng luyến tiếc.

“Sao anh còn không cúp máy, không phải nói, sắp phải họp rồi sao?”

Mạc Thần Trạch nhìn hai má ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, trong lòng có chút không yên, “Bởi vì không nỡ tắt.”

Huân Tiểu Khả nhịn sự xấu hổ nhỏ giọng nói: “Em cũng vậy.”

Rất đáng yêu và thành thật.

Mạc Thần Trạch càng nhịn không được, hận không thể lập tức bay trở về.

Đều do cuộc họp chết tiệt này, bằng không không khí tốt như vậy, đều có thể thuận thế trong video này này kia kia rồi.

Phiền chết đi được.

“Được rồi, bảo bối…”

Công việc có phiền đến đâu cũng phải nghiêm túc làm, Mạc Thần Trạch thấy đã tới giờ họp, chuẩn bị tắt video.

Đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Vừa rồi còn nói cái gì “vài cái Nguyệt Thạch mà thôi, yên tâm, không có gì to tát đâu”, kết quả lại bị hiện tại vả mặt.

Mạc Thần Trạch xoa xoa huyệt thái dương, có chút bất đắc dĩ.

Ước chừng là lời nói vừa rồi làm cho kịch bản cảm thấy năng lực của mình bị khıêυ khí©h, cho nên hiện tại cố ý làm khó mình.

Anh sắp phải họp rồi, Huân Tiểu Khả cũng không nghĩ gì nhiều, lo lắng nói: “Làm sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao?”

Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt ửng đỏ của Huân Tiểu Khả, vẻ mặt quan tâm, nghiến răng nghiến lợi, dịu dàng lại thâm tình, nói một lèo: “Nguyệt Thạch thật ra cũng không dễ kiếm, đừng nhìn vẻ mặt anh bình tĩnh điềm đạm, nhưng chỉ cần có thể làm em vui vẻ là được rồi. Đáng tiếc đêm nay bên cạnh em không có anh làm bạn, việc này làm cho anh thực sự nuối tiếc, hận không thể lập tức đi tới bên giường của em, làm sâu sắc thêm tình cảm của chúng ta một chút, khó có được hôm nay em chủ động trêu chọc anh, anh có thể làm gì với em đây, chỉ có thể nhìn lên trời lớn tiếng hô to, chúng ta cả đời này nhất định phải cùng ăn một nồi cơm.”

Mặt Huân Tiểu Khả đỏ bừng, bụp một cái tắt video.

Trời ơi, trước mặt nhiều người như vậy, cũng quá xấu hổ rồi.

Cũng may tất cả đều là người nước ngoài, không hiểu tiếng Trung.

Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm.

Mạc Thần Trạch có tố chất tâm lý siêu tuyệt vời, anh thản nhiên đặt điện thoại xuống, như không có chuyện gì xảy ra.

Cấp dưới đều là người Mỹ, bầu không khí cuộc họp rất thoải mái và nhẹ nhõm.

Chỉ thấy một trong những người Mỹ đột nhiên sử dụng tiếng Trung để hỏi: “Sếp, vừa nói cậu vừa mới nói mấy lời thả thính sến súa đấy là?”

Thái độ rất khiêm tốn và ham học hỏi.

Mạc Thần Trạch: “…”

“Không, không phải lời thả thính sến súa.”

“Mà là mấy lời rất trang nhã, gửi tới người vợ yêu quý ở nhà.”