Chương 113

Buổi tối Mạc Thần Trạch gửi tin nhắn cho Huân Tiểu Khả.

[Đại Mạc]: Em có đói không, muốn ăn khuya không.

Huân Tiểu Khả vốn cầm điện thoại di động đang chuẩn bị nhắn tin cho Mạc Thần Trạch, linh miêu xuất hiện quá đột ngột, lúc ấy cô không giải thích một câu nào, Mạc Thần Trạch bị gạt sang một bên.

Bọn họ khi đó… Rõ ràng bầu không khí rất tốt.

Huân Tiểu Khả trả lời ngay: Ăn gì?

[Đại Mạc]: Anh, có được không?

Huân Tiểu Khả ho một chút, mím môi gõ chữ.

[Tiểu Khả]: Trễ thế này, em không đói.

[Đại mạc]: À? Vậy có nghĩa là… Nếu không muộn, thì có thể?

Trong phòng rõ ràng không có người, Huân Tiểu Khả vẫn ngượng ngùng kéo chăn lên che đầu, ở trong chăn tiếp tục đánh chữ.

[Tiểu Khả]:…………… Ừm.

[Đại Mạc]: Nhớ anh à?

[Tiểu Khả]: Ừm.

[Đại mạc]: Chờ chút.

Huân Tiểu Khả cầm điện thoại di động, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng có chút ngọt ngào.

Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, vẫn nhớ.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Huân Tiểu xấu hổ không lên tiếng, đỏ mặt gõ chữ: Cửa không khóa.

Tay trái Mạc Thần Trạch vắt sau lưng, tay phải nhẹ nhàng đẩy cửa mở ra.

Huân Tiểu Khả sớm đã từ trong chăn chui ra, nghiêm trang ngồi ở trên sô pha nhỏ cúi đầu đọc sách, thấy Mạc Thần Trạch tới vội vàng đóng sách lại.

Mạc Thần Trạch nhìn bìa sách – “Chiến quốc bản”.

Mạc Thần Trạch: “…”

Thế nào lại có cảm giác cảnh này giống như đã từng nhìn qua.

Không đợi Huân Tiểu Khả nói chuyện, Mạc Thần Trạch đã đi tới rút quyển sách trong tay Huân Tiểu Khả ra đặt sang bên cạnh, cười nói, “Đừng nhìn cái này, nhìn anh nè.”

Huân Tiểu Khả không nói lời nào, mặt mày mỉm cười trừng Mạc Thần Trạch một cái.

Mạc Thần Trạch trong lòng khẽ động, nghiêm túc nói: “Anh thích nhìn em cười.”

“Ừm.” Huân Tiểu Khả gật đầu.

Mạc Thần Trạch: “Sau này nhớ cười nhiều hơn.”

“Được.” Huân Tiểu Khả tiếp tục gật đầu.

Mạc Thần Trạch lại hỏi: “Chỉ cười cho anh xem?”

Huân Tiểu Khả rũ mắt cười khẽ, thanh âm rất nhẹ, “Nghĩ đẹp quá ha…”

Mạc Thần Trạch lấy hộp giấy sau lưng ra, “Đến đây, ăn khuya nào.”

“Thơm quá~” Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, mở hộp giấy ra nhìn, trứng dồn thành một khối, làm cho người ta một lời khó nói hết.

Khóe miệng Mạc Thần Trạch hơi nhếch lên, “Đừng nhìn nó xấu, nhưng mỹ vị nên có đều có.”

Huân Tiểu Khả cầm lấy một cái bỏ vào trong miệng, biểu tình trong nháy mắt ngưng đọng.

Hương vị thật đặc biệt, làm cho người ta nhất thời không phân biệt được món trứng kiểu Bồ Đào Nha này rốt cuộc là có vị ngọt hay vị mặn.

Mạc Thần Trạch vẻ mặt chờ mong, “Ngon không? Anh tự tay làm đấy.”

Huân Tiểu Khả: “… Chả trách.”

Mạc Thần Trạch: “?”

“Chẳng lẽ không phải là hương vị mềm mại thơm ngon, nhân bên trong phong phú, hương vị sữa trứng nồng đậm, hương vị một tầng lại một tầng, ngọt mà không ngấy?”

Huân Tiểu Khả: “Anh chưa tự mình nếm qua sao?”

Mạc Thần Trạch lắc đầu, “Anh không thích ăn bánh kem, để hổ nha thử, anh thấy nó hình như rất thích.”

“Em yên tâm, không cho nó ăn nhiều, chỉ nếm một chút hương vị.”

Huân Tiểu Khả: “Cảm ơn anh đã tha cho nó một cái mạng nhỏ.”

Mạc Thần Trạch: “…”

“Thật sự khó ăn như thế sao?” Mạc Thần Trạch không tin, rõ ràng anh đã nghiêm túc học tập, nên cúi đầu hôn chụt một cái lên môi Huân Tiểu Khả…

Sau đó rơi vào suy nghĩ.

Huân Tiểu Khả mím môi, mặt trong nháy mắt đỏ lên.



Da mặt Mạc Thần Trạch trải qua cuộc sống mài giũa sớm đã trở nên dày hơn tường thành, thấy Huân Tiểu Khả thẹn thùng, lập tức từ trong đả kích khôi phục tinh thần.

Anh bỏ nửa miếng bánh còn sót lại trong tay Huân Tiểu Khả vào hộp, rồi ném vào thùng rác, sau đó nhìn Huân Tiểu Khả, chỉ vào chính mình mỉm cười.

“Đổi thành bữa khuya này thì thế nào?”

Huân Tiểu cũng không nói gì, cúi đầu, một lúc lâu, nhẹ nhàng gật một cái.

Được chấp thuận, Mạc Thần Trạch nhất thời không khách sáo nữa, nằm lì trên ghế, một bộ tư thái của chủ quân.

“Nào nào, bữa tối hôm nay là buffet, muốn ăn như thế nào, tuỳ ý em.”

Huân Tiểu Khả nửa ngày không nhúc nhích.

“Chậc chậc chậc,” Mạc Thần Trạch nhịn cười đứng dậy, “Tiểu khả ái đây là muốn ta đút cơm tận miệng em sao?”

Nói xong đè Huân Tiểu Khả lên sô pha, hôn thật lâu.

Hôn đến lúc sau, Huân Tiểu Khả từ đầu đến chân đều đỏ lên, Mạc Thần Trạch mới nhẹ nhàng buông cô ra.

“So với bánh kem thì anh ngon hơn chứ?”

Huân Tiểu Khả mặt đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Mạc Thần Trạch, lông mi run rẩy, rũ mắt.

“Ừm…”

Mạc Thần Trạch thấp giọng nở nụ cười, không nhịn được, lại hung hăng hôn chụt một cái lên môi Huân Tiểu Khả.

“Nếu đã ngon, có muốn sau này mỗi ngày đều ăn không?”

Huân Tiểu Khả nghe vậy mặt càng đỏ lên.

“Ăn mỗi ngày… Sẽ tăng cân.”

“Hàm lượng đường…. Quá cao rồi.”

Mạc Thần Trạch trầm mặc một lát, đột nhiên cười ra tiếng.

“Anh ngọt như thế à?”

Vành tai Huân Tiểu Khả nóng bỏng, động tác lại rất thành thật, cô kiên định gật đầu.

Mạc Thần Trạch trong lòng mềm nhũn.

Nếu không phải không được vội vàng, nếu không cần chậm rãi chờ người trong lòng thích ứng…

Anh hiện tại sẽ hóa thân thành dã thú ngay lập tức mất.

“Bữa khuya đã ăn xong.” Mạc Thần Trạch hung hăng đứng dậy, “Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi đây.”

Mạc Thần Trạch trở về phòng tắm nước lạnh, Huân Tiểu Khả ngủ ngon.

Chiều hôm sau, Mạc Thần Trạch gửi tin tức tra được cho Huân Tiểu Khả.

Diễn viên đóng thế họ Trương, tên là Trương Nhiễm. Không chỉ địa chỉ nhà, Mạc Thần Trạch ngay cả ba đời tổ tông nhà người ta cũng tra rõ ràng.

Huân Tiểu Khả làm việc lưu loát, nhận được tin tức thì lập tức mang theo các bé cưng trong nhà, lái xe thẳng đến tiểu khu của Trương Nhiễm nằm vùng.

“Để tránh đánh rắn động cỏ, Nguyệt Hoa không tiện ra mặt, lát nữa ở trong xe chờ.”

“Hổ Nha đi vào tiểu khu tìm những chú chó khác tìm hiểu tình huống, xem có thể hỏi thăm hành trình hôm nay của Trương Nhiễm hay không.”

Vẹt Cockatiel vỗ vào cánh, “Cô giáo, Ngọc Phân Nhi thì sao, Ngọc Phân Nhi làm cái gì được?]

“Ngọc Phân Nhi phụ trách tìm kiếm trên không trung,” Huân Tiểu Khả cười nói: “Một khi nhìn thấy Trương Nhiễm thì chăm chăm theo dõi.”

Vẹt Cockatiel thận trọng gật đầu, “Vâng, Ngọc Phân Nhi biết rõ rồi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!]

Kết quả nhóm Huân Tiểu Khả đi tới tiểu khu Trương Nhiễm ở, xe vừa dừng lại năm phút đã thấy Pitt ‘đen’ vẻ mặt nghiêm túc từ xa chạy tới.

“Pitt ‘đen’? Sao cậu lại ở đây? “Huân Tiểu Khả có chút giật mình.

[Cô giáo.]

Pitt ‘đen’ tao nhã dừng bước, cúi đầu liếʍ lông sửa sang lại dáng vẻ của mình.

[Mọi người vừa vào tiểu khu tôi đã nhận được báo cáo của tiểu đệ.]

[Không ngờ hai người tới nhanh như vậy, tôi cũng mới tra được nơi này không bao lâu.]

[Mọi người chờ một chút, trong đám đàn em của tôi có một nhóc cam béo vừa mới nhìn thấy người phụ nữ kia cách đây không lâu, tôi đã bảo nó đuổi theo.]

[Lát nữa sẽ có mèo trở về dẫn đường cho chúng ta.]

Ngọc Phân Nhi hài lòng gật đầu.

[Có Pitt ‘đen’ hỗ trợ chúng ta chuyện này sẽ ổn thôi, Ngọc Phân Nhi, số tiền nhỏ này tiêu không lỗ.]

Huân Tiểu Khả nghiêng người dặn dò linh miêu bên chân: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi nhận người, lần này cậu nhất định phải nhìn rõ ràng.”

Linh miêu nghiêm túc gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.

Vài phút sau, một chú mèo hoa bay ra khỏi bụi cây bên cạnh, thở hổn hển đến trước mặt Pitt ‘đen’, phanh khẩn cấp.

[Lão, lão đại, cam béo bảo em trở về báo tin, nó tìm được người rồi.]

[Em dẫn đường cho lão đại, chúng ta đi qua?]



Pitt ‘đen’ đi phía trước, Huân Tiểu Khả mang theo linh miêu đi theo phía sau.

Trương Nhiễm đang chọn đồ ăn ở chợ, linh miêu chậm rãi tới gần, càng gần sắc mặt càng khó coi.

Huân Tiểu Khả biết, nó đây là đã tìm được kẻ thù thật sự.

Trên đường về nhà, linh miêu im lặng bất thường.

Ngọc Phân Nhi lạnh lùng châm chọc khıêυ khí©h hai câu, lại cảm giác không có ý nghĩa gì, nên cũng im lặng.

Lúc Mạc Thần Trạch trở lại sơn trang, vừa vặn nhìn thấy một màn thú vị.

Cũng không biết linh miêu đi đâu tìm được một sợi dây thừng, tự trói mình lại rồi ngã xuống bên chân Lý Nguyệt Hoa, còn lăn hai vòng.

Ngọc Phân Nhi ở bên cạnh ầm ĩ chỉ đạo: [Ai ya, đã nói cho cậu biết rồi, động tác chịu đòn nhận tội không phải là bộ dạng tuỳ tiện như thế, cậu sao lại ngốc nghếch như vậy?]

Linh miêu giống như đang cẩn thận nhớ lại cái gì đó, tuy rằng bị trói chặt giam cầm linh hồn, nhưng thân thể mèo đặc biệt mềm mại, cọ cọ trên mặt đất rồi đứng lên, nhu thuận quy củ quỳ gối bên chân Lý Nguyệt Hoa.

Khom lưng dập đầu ba cái.

Lý Nguyệt Hoa: “…”

Ngọc Phân Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, có chút chần chừ.

[Ngọc Phân Nhi hình như còn thiếu cái gì đó, à, mèo ngu xuẩn, cậu nói xem có nên thêm ba nén nhang nữa hay không…]

“Mau im miệng.” Huân Tiểu Khả bóp lấy miệng Ngọc Phân Nhi đang lải nhải.

Lý Nguyệt Hoa xuýt nữa bị rắn cắn chết, trong lòng thật ra rất sợ hãi, nhưng nhìn chú mèo trói mình thành một cuộn quỳ gối dập đầu…

Cô ấy thực sự có chút buồn cười.

“Được rồi, tôi không trách cậu, đứng lên đi…”

[Ấy ấy ấy, không được đâu!]

Ngọc Phân Nhi tránh khỏi tay cô giáo ra, không vui nói.

[Tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, cho dù muốn tha thứ cũng không thể dễ dàng tha thứ như thế được, Ngọc Phân Nhi không đồng ý!]

Lý Nguyệt Hoa nhịn cười, “Được được, Ngọc Phân Nhi của chúng ta không đồng ý.”

“Như vậy đi,” Cô ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chọc vào lỗ tai nhọn của linh miêu, “Cậu làm việc cho tôi một tháng, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

[Một năm, phải một năm mới được!]

Ngọc Phân Nhi đối với chủ nhân hận rèn sắt không thành thép, [Đồng chí Lý Nguyệt Hoa, cô chớ quá mềm lòng quá dễ nói chuyện, cô quên mất mình thiếu chút nữa ra đi rồi à!]

[Được,] Linh miêu ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Nguyệt Hoa, nghiêm túc nói: [Một năm thì một năm, một năm này tôi làm nô ɭệ cho cô, cô bảo tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó!]

Mạc Thần Trạch vừa hay nhìn thấy cảnh này, mở miệng nói: “Tôi đã nói với bạn học làm trong cục công an tin Trương Nhiễm là nghi phạm, bọn họ cố ý kiểm tra giám sát đường hầm ra vào của núi Tứ Thanh, chụp được xe của Trương Nhiễm.”

“Chỉ cần điều tra xe một chút là có thể tìm ra chứng cứ.”

“Lần này cô ta sẽ không thể thoát được.”

Linh miêu ở một bên im lặng lắng nghe, không lên tiếng.

Một tuần sau, linh miêu nhu thuận nằm sấp bên cạnh Lý Nguyệt Hoa, giơ hai cái chân xù đạp lên chân Lý Nguyệt Hoa hết lần này đến lần khác không biết chán.

Lý Nguyệt Hoa hưởng thụ nheo mắt lại.

Cô từ nhỏ đã không được mèo yêu thích, lén lút sờ soạng sẽ bị mèo cào đến chảy máu.

Hiện giờ bé con làm việc trong nhà quả thực không ngại vất vả, Lý Nguyệt Hoa thậm chí còn nếm ra chút niềm vui của hôn quân cổ đại được yêu phi hầu hạ.

“Mình cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng của Trụ Vương rồi.”

Lý Nguyệt Hoa hơi hơi nâng chân phải lên, linh miêu đã lập tức ngậm dép lê cho cô mang vào, hầu hạ tỉ mỉ.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lý Nguyệt Hoa đột nhiên đổ chuông.

“Alo…”

Giọng nói của cô lười biếng, gần đây được linh miêu hầu hạ quá thoải mái, quả thực không muốn đi làm nữa.

“Anh nói cái gì!?”

“Trương Nhiễm chết rồi?”

“Chết như thế nào?”

“Bị rắn…”

Lý Nguyệt Hoa mạnh mẽ cúi đầu, nhìn “yêu phi” vẻ mặt nhu thuận đang mang dép cho mình.

Yêu phi từng nói: Loài linh miêu của chúng, có ân báo ân, có oán báo oán.

Linh miêu ‘hầu hạ’ Lý Nguyệt Hoa xong, lại xoay người hầu hạ vẹt Cockatiel tắm rửa, bận tối mặt tối mày.

Ngọc Phân Nhi thật ra là biết tự mình tắm rửa, nhưng hiện tại có ‘yêu phi’ hầu hạ, nó đương nhiên vui vẻ hưởng thụ.

Lý Nguyệt Hoa là hôn quân, nó chính là ‘hôn nhị đại’.

Nghe tin Trương Nhiễm qua đời, Ngọc Phân Nhi tò mò, hỏi ‘yêu phi’: [Cậu nói xem… mắt của một chú mèo gϊếŧ người không chớp mắt có bị đau không?]