Sau bữa tối Huân Tiểu Khả về phòng lấy sạc điện thoại, lúc đóng cửa ánh mắt liếc đến góc của gian phòng, ánh mắt lóe lên, Huân Tiểu Khả nhanh chóng dồn sức khóa trái cửa lại.
Mạc Thần Trạch tan làm về thẳng thôn trang, Hổ Nha sớm đã coi thôn trang thành nhà mình rồi.
Sau khi Lý Nguyệt Hoa nhìn thấy Mạc Thần Trạch nín cười trêu chọc anh: “Mạc tổng, ngài thật không hổ là tổng giám đốc bá đạo trong tổng giám đốc bá đạo, đi dạo cũng cần xe bọc thép mới xứng với khí chất của ngài.”
Mạc Thần Trạch: “…….”
Bị vạch trần nhanh như vậy?
Huân Tiểu Khả dựa lên vách tường bên ngoài phòng Mạc Thần Trạch, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Mạc Thần Trạch không hề xấu hổ vì bị vạch trần trò hề, đến gần bên tai Huân Tiểu Khả nhẹ nhàng thổi một hơi.
Huân Tiểu Khả chợt mở mắt ra nhìn sang.
Mạc Thần Trạch: “Tối qua không nghỉ ngơi tốt, buồn ngủ rồi còn không đi ngủ?”
“Em không buồn ngủ, em đang nhắm mắt nghe động tĩnh.” Sắc mặt Huân Tiểu Khả có chút khác thường, căng thẳng nói: “Em nói với anh chuyện này….”
“Đợi đã….”
Mạc Thần Trạch nắm Huân Tiểu Khả kéo vào trong phòng mình, xoay người đóng cửa.
“Lời thì thầm chúng ta đóng cửa lại rồi nói, chuyện xe bọc thép anh có thể giải thích….”
“Không phải là chuyện đó.” Huân Tiểu Khả đã nhìn quen mấy trò cợt nhả của Mạc Thần Trạch, chuyển nhỏ này sớm đã quen rồi, xưa nay không để ttrong lòng.
“Em nói cho anh….” Huân Tiểu Khả nuốt nước bọt làm trơn cổ họng khô khan, hạ thấp giọng: “Em nghi ngờ trong thôn trang của chúng ta có đồ không sạch sẽ.”
“Nói như thế nào?” Mạc Thần Trạch không dám khẳng định trên đời này không có ma quỷ, dù sao rất nhiều chuyện bất thường đều đã xảy ra trên người anh và Huân Tiểu Khả.
Huân Tiểu Khả trả lời: “Em luôn để ý người theo dõi Lý Nguyệt Hoa rốt cuộc là người nào, nhưng vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.”
“Ngay vừa nãy, em phát hiện một chuyện kỳ lạ.”
Huân Tiểu Khả nhìn Mạc Thần Trạch, nói nhỏ: “Con gấu bông Totoro trên giá sách trong phòng em đã bị di chuyển, nhưng em có thể khẳng định thôn trang chúng ta ngoài ba người chúng ta ra không còn ai khác cả.”
Mạc Thần Trạch dắt tay Huân Tiểu Khả: “Đi, đi xem thử.”
Hai người đi đến phòng của Huân Tiểu Khả, Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, xây dựng tâm lý rất lâu mới có dũng khí mở cửa.
Huân Tiểu Khả chỉ con gấu bông Totoro trên bàn sách nói: “Anh nhìn ở đây, Totoro xiêu vẹo, rất rõ ràng là đã bị di chuyển.”
Mạc Thần Trạch cau mày: “Có khả năng là buổi chiều có chú cún nào vào chơi không?”
“Không thể nào, nhóm lông xù em dạy sẽ không nghịch ngợm như vậy.” Huân Tiểu Khả quả quyết phủ nhận: “Hơn nữa, sau khi đưa chúng nó về tiểu khu em còn vào phòng, lúc đó Totoro vẫn ở nguyên chỗ cũ, sau đó bọn em xuống tầng ăn tối, em quay về phòng lấy sạc điện thoại, Totoro đã bị động vào.”
“Trong lúc đó em luôn ở nhà, em dám khẳng định trong thôn trang không có ai khác, nếu không, với năng lực của em không thể không nghe được bất kỳ động tĩnh gì.”
“Cho nên, chỉ có mấy thứ không sạch sẽ mới có thể giải thích được thôi. Hèn gì Lý Nguyệt Hoa báo cảnh sát cũng không tìm ra được kẻ tình nghi, chẳng trách cô ấy thuê nhiều vệ sĩ như vậy cũng không bắt được kẻ tình nghi, chẳng trách…..”
Tốc độ nói của Huân Tiểu Khả càng nói càng nhanh, cảm xúc càng ngày càng kích động, nhưng hễ là thứ sống cô đều không sợ, nhưng cô sợ……
“Tiểu Khả!” Mạc Thần Trạch ôm Huân Tiểu Khả vào lòng: “Không có thứ đồ không sạch sẽ nào, tuyệt đối không có thứ đồ không sạch sẽ nào cả.”
Huân Tiểu Khả không tin tưởng lắm nhìn Mạc Thần Trạch.
“Vì em.” Mạc Thần Trạch nhếch môi, ra hiệu với cô: “Cho dù có, anh cũng có thể làm nó biến mất.”
Chợt Huân Tiểu Khả nghĩ đến chuyện trước đó Mạc Thần Trạch đã làm vì cô, giống như là có chậu nước đổ từ trên đầu xuống, cả người Huân Tiểu Khả lập tức bình tĩnh lại.
“Vâng, em tin anh.” Huân Tiểu Khả nắm chặt ống tay áo của Mạc Thần Trạch: “Anh đừng hành động thiếu suy nghĩ, em không sợ, thật đó.”
Lần trước xoay chuyển thời gian rốt cuộc Mạc Thần Trạch đã phải bỏ ra cái giá như thế nào, cho dù Huân Tiểu Khả có hỏi, Mạc Thần Trạch cũng sẽ không nói.
Cho nên Huân Tiểu Khả không hỏi, cô chỉ biết bản thân tuyệt đối sẽ không để Mạc Thần Trạch phải trả giá lần thứ hai.
“Không sợ thật?” Mạc Thần Trạch trêu cô: “Vậy tối nay có dám nằm trong chăn của anh nghe chuyện ma không?”
Huân Tiểu Khả cầu xin tha thứ nhìn Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch cười: “Anh nằm trong chăn của em cũng được.”
Vành tai Huân Tiểu Khả càng ngày càng nóng.
Mạc Thần Trạch mỉm cười: “Được rồi, không chọc em nữa, tối nay anh gác đêm với em.”
Huân Tiểu Khả đỏ mặt gật đầu: “Anh… thật sự rất tốt với em.”
Mạc Thần Trạch cười: “Đây chỉ mới bắt đầu thôi, anh không tốt với em, sẽ có người khác tốt với em, vậy thì anh không cam tâm, cho nên vẫn nên để anh tốt với em thì tốt hơn.”
Mạc Thần Trạch chỉ có thể dùng cách của anh để Huân Tiểu Khả an tâm, quên đi sợ hãi.
Anh cười nhẹ đề nghị: “Anh dạy em một cách hay để không sợ mấy thứ không sạch sẽ nữa ha.”
“Cách gì?” Huân Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đơn thuần.
Ví dụ như………
Mạc Thần Trạch đẩy Huân Tiểu Khả tựa lên cánh cửa phía sau.
Cảm nhận sự thay đổi hô hấp của Huân Tiểu Khả, Mạc Thần Trạch nhếch môi, khàn giọng hỏi: “Có thể hôn em không?”
Huân Tiểu Khả chậm rãi, chậm rãi, nhẹ nhàng gật đầu: “Em…. ưʍ.”
Mạc Thần Trạch nhấc cằm Huân Tiểu Khả lên, cúi đầu hôn lên môi Huân Tiểu Khả.
Hai mắt Huân Tiểu Khả bỗng mở lớn.
Lúc Mạc Thần Trạch đẩy Huân Tiểu Khả tựa lên cánh cửa phía sau, tay phải đệm ở sau đầu Huân Tiểu Khả, nhẹ nhàng vuốt ve, trân trọng trân quý.
Huân Tiểu Khả cẳng thẳng đến nỗi dạ dày co rút đau đớn, chỉ cảm thấy nụ hôn này càng ngày càng sâu, khiến cô sắp nghẹt thở….
Không biết qua bao lâu, Mạc Thần Trạch mới buông Huân Tiểu Khả ra.
Huân Tiểu Khả tựa vào trong ngực Mạc Thần Trạch, hô hấp dồn dập, gương mặt đỏ bừng.
Cuối cùng thì cô cũng rõ tại sao Mạc Thần Trạch nói đây là một cách tốt rồi.
Bây giờ…. ai còn rảnh rỗi nhớ đến mấy thứ đồ kia chứ.
Huân Tiểu Khả chỉ cảm thấy linh hồn sắp ngượng chín luôn rồi.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt Huân Tiểu Khả: “Có khó chịu không?”
Huân Tiểu Khả đỏ mặt lắc đầu.
Cô cảm thấy, có lẽ mình tốt lên rồi.
Khóe miệng Mạc Thần Trạch hơi nhếch lên, cúi đầu lại điểm nhẹ lên môi Huân Tiểu Khả, mỉm cười: “Xấu hổ rồi?”
Huân Tiểu Khả xấu hổ đến nỗi hai má nóng bỏng, toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mạc Thần Trạch khẽ cắn tai Huân Tiểu Khả: “Tiểu khả ái à, em nghe nhiều lời âu yếm của anh như vậy, em cũng nói hai câu cho anh nghe đi nào.”
“Mưu sát….”
“Cái gì?”
“Sự xuất hiện của anh, đã gϊếŧ chết lý trí của em.” Mặt Huân Tiểu Khả đỏ đến sắp bốc khói, bờ môi mấp máy, tiếp tục nói khẽ bên tai Mạc Thần Trạch: “Nếu như anh bỏ đi, sẽ gϊếŧ chết tất cả tình cảm của em.”
Mạc Thần Trạch hít sâu, nâng cằm Huân Tiểu Khả lên, lại một lần nữa phủ lên.
Một lúc lâu mới buông cô ra.
Chuyện này cũng không thể trách anh, chỉ trách lời yêu thương quá chọc người.
Huân Tiểu Khả ngẩng đầu, thuận theo bờ môi mỏng của Mạc Thần Trạch, nhìn về phía đôi tai đỏ ửng của anh…..
Đột nhiên.
Cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ thủy tinh sau lưng Mạc Thần Trạch, một cái bóng màu đen lóe qua rất nhanh.
Huân Tiểu Khả lập tức tỉnh táo lại, động tác nhanh chóng chui ra từ dưới nách Mạc Thần Trạch, một tay mở cửa sổ ra, cơ thể linh hoạt nhảy ra.
Toàn bộ quá trình không tốn đến một giây.
Mạc Thần Trạch đơ người.
Chẹp, xấu hổ cũng không đến nỗi trốn nhanh vậy chứ, lẽ nào đùa quá mức rồi?
Mạc Thần Trạch rất khó có được kiểm điểm bản thân.
Vừa kiểm điểm vừa đuổi theo.
Tốc độ di chuyển của bóng đen kia cực nhanh, động tác cũng phi thường nhanh nhạy, nhảy lên rơi xuống cơ bản đều không có tiếng động, thoạt nhìn….
Không giống loài người.
Huân Tiểu Khả nhận thấy được điểm này, động tác ngừng lại, nhưng chính không phẩy mấy giây chần chừ này, bóng đen đã sắp biến mất trong màn đêm.
Huân Tiểu Khả cắn môi, hít sâu một hơi nén lại, đôi mắt dần dần biến thành đồng tử hình khe dọc màu vàng dưới ánh trăng, đôi tai lông xù mọc ra từ kẽ hở, tứ chi biến thành vuốt mèo mềm mại lại cứng cáp.
Chạy băng băng, nhảy lên, đuổi theo.
Một giây sau, bóng đen đã bị một vuốt của Huân Tiểu Khả ấn vào trong một bãi nước đọng trên mặt đất.
“Tôi cho cậu giả thần giả quỷ, cho cậu chạy này!”
Huân Tiểu Khả tập trung nhìn lại, thứ mình giẫm dưới chân là…..
Một con linh miêu cả người ướt sũng.
Thể hình anh bạn nhỏ giống báo săn cỡ nhỏ, đuôi bị Huân Tiểu Khả giẫm dưới chân, trên đuôi có mấy hoa văn tròn màu đen, chóp đuôi màu đen.
Thân thể và tứ chi của nó thon dài, đôi tai vừa cao vừa tròn, da lông màu vàng, bên trên có đốm đen, đốm đen và sọc vằn ở đầu và ở lưng hòa làm một thể, chỉ đáng tiếc lông đều bị nước làm ướt dính sát lên người, thoạt nhìn cực kỳ nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Linh miêu bị giẫm đau kêu ngao ngao.
Huân Tiểu Khả vội nói: “Tôi bỏ chân ra, cậu không được chạy.”
Linh miêu tiếp tục liều chết giãy dụa.
Huân Tiểu Khả thở dài: “Với năng lực của tôi, cậu thực sự không cần chạy, dù sao cũng chạy không được.”
Đột nhiên linh miêu không giãy dụa nữa, quay đầu nhìn về phía Huân Tiểu Khả.
[Ơ, sao tôi có thể nghe hiểu lời cô nói?]
Huân Tiểu Khả bỏ chân ra, gọn gàng dứt khoát hỏi nó: “Tại sao cậu lại theo dõi Lý Nguyệt Hoa?”
Linh miêu cũng không chạy, cuộn thành một cục đáng thương liếʍ cái đuôi bị giẫm đau, thành thật trả lời:
[Tôi đang tìm một người, một người cực kỳ cực kỳ quan trọng với tôi.]
[Tôi cảm thấy, Lý Nguyệt Hoa chính là người đó.]
“Có gì quay lại rồi nói sau.” Huân Tiểu Khả nhìn linh miêu dựng thẳng đôi tai, có phần không nỡ nhẫn tâm: “Cả người cậu đều ướt hết rồi, rất dễ bị ốm, quay về với tôi, tôi sấy khô cho cậu.”
Mạc Thần Trạch đuổi theo ra nhìn thấy Huân Tiểu Khả ôm một chú mèo ướt sũng quay về.
“Hóa ra là nó theo dõi Lý Nguyệt Hoa?”
Huân Tiểu Khả gật đầu: “Về nhà rồi nói.”
Huân Tiểu Khả ôm linh miêu về thôn trang, lấy khăn lông mềm mại khô ráo dịu dàng lau lông cho nó.
Anh bạn nhỏ hưởng thụ híp đôi mắt mèo màu hổ phách to tròn.
Lý Nguyệt Hoa thấy thứ theo dõi mình vậy mà lại là một chú mèo, thở phào một hơi thật lớn.
Ngọc Phân Nhi và mèo là kẻ thù không đội trời chung, trốn ở rất xa, tò mò nhìn về bên này.
[Thì ra là cậu theo dõi đồng chí Lý Nguyệt Hoa của chúng tôi, thảo nào chú cảnh sát bắt cả buổi cũng không bắt được ai, ai mà ngờ được tội phạm tình nghi lại là một chú mèo chứ~]
Huân Tiểu Khả lau sạch lông cho linh miêu, hỏi nó: “Muốn ăn chút gì không? Hoặc uống gì?”
Linh miêu nhìn về phía Lý Nguyệt Hoa đang đứng ung dung sau lưng Huân Tiểu Khả, ánh mắt có vài phần phức tạp, đột nhiên trả lời: [Tôi muốn uống Nhị oa đầu.]
Huân Tiểu Khả: “……..”
“Cậu không thể uống rượu.”
Linh miêu cười lạnh: [Tại sao không thể uống? tôi đâu có lái xe.]