Chương 9

~ 3 tháng sau ~

Tại văn phòng của Vincenzo.

Tôi thở dài thườn thượt, nhấc chân khỏi chiếc ghế nhỏ trước mặt. Tôi đã cảm thấy rất căng thẳng nên tôi quyết định đi ra ngoài để hút thuốc. Tôi cần nó.

***

"Ông chủ, anh muốn tôi làm gì với những tài liệu này?" Một trong những nhân viên hỏi khi tôi bước xuống hành lang với điếu thuốc trong miệng sẵn sàng châm lửa.

"Chỉ cần ném chúng đi." Tôi trả lời, thậm chí không đủ tỉnh táo để hiểu những gì người phụ nữ đã nói.

"Nhưng mà..." Người phụ nữ có chút ngập ngừng

"HÃY NÉM NÓ ĐI NHƯ NHỮNG GÌ TÔI ĐÃ NÓI!" Tôi vô tình hét lên, hất tung tài liệu dẫn đến giấy tờ bay khắp nơi. Do đó, cô ấy cũng bị đẩy ngã xuống. Điều đó thu hút sự chú ý của các nhân viên khác đến bản thân tôi nhiều hơn.

"Xin lỗi .." Tôi lặng lẽ trả lời và bước đi. Cố gắng giảm sự chú ý vào tôi.

***

Tôi cảm thấy mình đã bị hủy hoại và không còn cảm thấy được coi trọng nữa. Tôi không thể tin rằng mình đã từng là một Mafia nổi tiếng như thế nào. Bây giờ là một ông chủ vô danh của một văn phòng ngu ngốc mà còn phải chứa chấp số lượng nhân viên đã thừa nhận trong 5 năm qua làm việc ở đây.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm thấy muốn khóc. Không chỉ khóc. Tôi cũng muốn gào thét hết cả phổi vì cuộc sống quá mệt mỏi.

Bạn có thể đang nghĩ về việc tại sao tôi lại phải sống giả tạo như vậy nhưng không. Tôi đã phải chịu đựng nó suốt cuộc đời mình. Tôi chỉ giỏi che giấu nó, nhưng "đôi khi."

***

Khoảnh khắc tôi gục đầu xuống lan can cầu thang chuẩn bị khóc không ra nước mắt. Tôi cảm thấy có một ánh nhìn đằng sau tôi. Đó là một nhân viên khác.

"Thưa ông chủ, có một người mới muốn làm việc ở đây, tôi có nên ..."

"Hãy cho họ biết tôi không thuê bất cứ ai vào lúc này." Tôi trả lời nhanh chóng xuống khỏi lan can.

"Hiểu rồi." Cô trả lời.

Bạn có thể tự hỏi tại sao tôi không tuyển dụng bất kỳ ai ngay bây giờ. Đó là vì tôi không cảm thấy cần ai vào lúc này. Tôi làm việc rất tốt một mình, là ông chủ của chính tôi. Điều đó thực sự rất thấy tuyệt vời. Còn bây giờ ...

***

"Mọi người đã làm việc rất tốt, không cần tự mình làm việc quá sức. Đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt." Tôi nói với mọi nhân viên trong cuộc họp trong khi đứng dậy khỏi ghế để chuẩn bị bắt tay các nhân viên của mình

Khi tất cả mọi người đều rời đi, tôi ngay lập tức biến thành một người khác. Như thể tôi đã thay đổi toàn bộ đặc điểm tính cách của mình.

Đó là một đêm thứ Năm đen tối, nơi tôi cảm thấy bối rối về mọi thứ đang diễn ra.

Tôi bắt đầu đi về phía cửa sổ lớn kế bên và bắt đầu nhìn toàn cảnh thành phố về đêm. Tôi vừa ngắm nhìn mọi thứ vừa trầm tư suy nghĩ, khung cảnh này thật hấp dẫn.

Tay trái đút vào túi quần và tay còn lại đang cầm điếu thuốc hút. Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt. Tôi không thể nào kìm lại được, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài. Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng trống trải, như thiếu vắng hình bóng của ai đó.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ về quá khứ. Trước đây, có nghĩa là tháng trước. Tháng mà tôi còn ở với thư ký của mình. Tôi cảm thấy bối rối khi nghĩ về cậu ấy, tại sao tôi lại nghĩ về người đó chứ.

Tôi thấy mình vẫn còn thiếu một mảnh ghép vô cùng quan trọng, và có lẽ cậu ấy chính là mảnh ghép đó. Suốt tháng nay, tôi căng thẳng và cảm thấy mệt mỏi vì cậu ấy không ở bên tôi. Khi tôi thức dậy, khi tôi làm việc, khi tôi ngủ. Tất cả đều thiếu đi hình bóng của cậu ấy.

Dường như cảm xúc tôi dành cho cậu ấy ngày càng lớn, gần như thể tôi đã yêu cậu ấy vô cùng mảnh liệt. Giờ nghĩ lại nhiều hơn, tôi nhớ cậu ấy...