Chương 14

Carlos"s pov:

Sau khi tạm biệt Lena, tôi ngay lập tức bắt đầu chạy để bắt một chiếc taxi gần đó. Tôi đã điên cuồn tìm một chiếc taxi vì giờ đã là nửa đêm.

Trời bắt đầu đổ mưa xuống nhanh chóng và tôi bắt đầu bị ướt nhưng tôi không để ý đến cơn mưa cho lắm nên tôi đã bỏ qua nó.

Tôi phát hiện ra một chiếc xe trên đường đi, với ánh sáng rực rỡ trong màn đêm. Không thể nhìn rõ, tôi vẫy mạnh chiếc taxi bằng hai tay mong nó dừng lại.

"Taxi taxi! Đây này!" Tôi hét lên.

Khi xe taxi dừng lại, tôi trực tiếp lên taxi. "T..tài xế, ông hãy đến sân bay gần nhất làm ơn!"

Tôi run rẩy và rùng mình vì trời lạnh từ cơn mưa và tôi cảm thấy khó chịu vì toàn thân ướt sũng. Tôi đã hy vọng rằng anh ấy chưa lên máy bay.

"Làm ơn lái xe nhanh hơn, tôi sẽ boa cho bạn rất nhiều tiền!" Tôi nhanh chóng nói ra trong khi vẫn còn lo lắng.

"Tôi đang lái xe nhanh nhất có thể." Người lái xe đáp.

Vincenzo"s pov:

Tôi kiên nhẫn ngồi đợi trong sân bay vắng vẻ với hành lý đã sẵn sàng lên máy bay. Tôi đã hy vọng Carlos sẽ chọn tôi nhưng tôi có lẽ đã sai khi hy vọng điều đó. Nhưng cậu ấy vẫn còn cơ hội để làm được.

~ 5 phút sau ~

Thông báo: cổng A sắp đóng lại. Máy bay đi Ý sắp dừng lên máy bay. Vui lòng đi theo sự chỉ dẫn trên máy bay. Cảm ơn nhiều.

Tôi đứng dậy và nhìn về phía sau để xem liệu cậu ấy có đến không nhưng không có ai ở phía sau.

"Tôi đoán cậu ấy đã chọn cô ấy .." Tôi nói, đi về phía máy bay để chuẩn bị lên máy bay.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân lớn phía sau như thể có ai đang chạy về phía tôi nhưng tôi nhớ rằng không nhìn thấy ai cả nhưng tôi vẫn nhìn về phía sau. Tim tôi như dừng đập lại một giây và tôi đã đánh rơi hành lý vì kinh ngạc không biết mình nhìn thấy ai.

Carlos"s Pov:

Tôi đã vô cùng tuyệt vọng khi chạy về phía anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ nghe thấy tiếng bước chân của tôi đang chạy về phía anh ấy. "Khoang đã!" Tôi hét lên.

Ngay khi đến bên anh, tôi đã ôm chặt lấy anh và ôm thật chặt. "Đ..đừng bỏ đi ..." Tôi nói trong khi khóc rất nhiều.

Tôi dần dần buôn tay mình ra khỏi cơ thể to lớn của anh ấy, chúng tôi đã nhìn nhau rất lâu trước khi cả hai nghiêng người hôn nhau. Dường như mọi thứ bên ngoài, những ồn ào, những sự mệt mỏi đều dần tan biến theo nụ hôn của anh ấy.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không rời đi mà không có cậu..." Vincenzo nói ôm chặt tôi một lần nữa.

_________________

~Ở nhà của Carlos~

"Vì vậy, có lẽ chúng ta sẽ bay vào ngày mai." Vincenzo nói, ôm ấp tôi trên chiếc giường êm ái.

"Tôi yêu anh .." Tôi nói âu yếm nhiều hơn nữa.

"Yêu cậu nhìu hơn thế nữa." Anh cười khúc khích đáp.

Và thời gian trôi qua thật nhanh, ngày hôm sau đã đến. Tôi thu dọn đồ đạc của mình và chúng tôi sẽ rời ngôi nhà thân yêu của tôi để đến sân bay. chúng tôi sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc, chúng tôi giữ lấy nhau như những cặp đôi bình thường khác. Tôi không hối hận vì đã chọn anh ấy, thực tế, tôi đã rất vui vì mình đã làm vậy. Tôi yêu anh ấy rất nhiều và sẽ luôn như vậy. Tôi hy vọng anh ấy cũng sẽ tốt với tôi mãi mãi.

Bây giờ chúng tôi đang trên đường đến một nơi khác, một cuộc sống mới. Tôi hy vọng đó sẽ là một nơi tuyệt vời. Tôi thực sự rất thích cuộc sống ở quê nhà. Hãy xem liệu cuộc sống ở Ý có mang lại cho tôi một cuộc sống mà tôi mong muốn không nhè... Sau đó có lẽ tôi sẽ đón cả người mẹ yêu quý của mình qua đây.