- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác
- Chương 9
Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác
Chương 9
Nhặt về tới ấu tể tất cả đều là vai ác
7, chương 7
Tác giả: Tú Sinh
Tuy không chuẩn bị tham dự trận đầu đấu giá nhưng được thêm kiến thức cũng tốt.
Phẩm chất hàng đấu giá tựa hồ thập phần không tồi, người tham dự trên bốn phía của khán đài hưởng ứng nhiệt liệt, vốn dĩ hai anh em Hùng Phương Phương cùng Hùng Viên Viên không có hứng thú gì, cũng bị sự nhiệt tình này cuốn vào, thỉnh thoảng phát vài tiếng chậc lười ghen tị.
Nguyễn Thời Thanh ngồi thẳng tắp, nhìn một món lại một món hàng đấu giá bị đưa lên đài triển lãm, ở ngữ điệu dâng trào kịch liệt của người chủ trì đấu ra giá cao.
Nguyễn Thời Thanh cũng không khỏi cảm khái sự chênh lệch giàu nghèo trên tinh cầu thật lớn quá mức, hàng đấu giá ở trận đấu giá đầu tiên đều có giá cả thập phần ngẩng cao, là trò chơi thuộc về kẻ có tiền.
“Kế tiếp là một kiện thương phẩm đặc thù được bán đấu giá.
Các khách nhân chú ý trước tiên khẳng định đã biết món hàng mà chúng ta sắp đấu giá chính là cái gì, nhưng tôi vẫn muốn nói là…… Nàng so tưởng tượng xa xa của mọi người càng thêm kinh diễm.”
Người chủ trì nhìn quanh bốn phía đã bật lửa toàn trường, mới nói tiếp: “Kế tiếp, hàng đấu giá áp trục lần này——”
“Một con ấu thú Cửu Vĩ Hồ tộc, giới tính vì nữ, hơn nữa…… Không chịu điều lệ bảo hộ của tộc Cửu Vĩ Hồ bảo hộ.”
“Giá khỏi điểm, mười vạn tinh tệ!”
Dứt lời, ánh đèn đại sảnh đột nhiên tối lại, một ánh sáng chỉ chiếu ngay trung tâm đài triển lãm.
Đồng thời, một cái l*иg thủy tinh được tạo hình độc đáo phản chiếu ánh sáng từ đường hầm sân khấu chậm rãi được nâng lên.
Trong l*иg thủy tinh một con hồ ly lông đỏ đậm như lửa xòe ra mười cái đuôi hình ngọn lửa, gào rống hung ác hướng quần chúng.
Chỉ là nàng còn quá nhỏ, tiếng gào nhỏ đó đều bị tiếng kinh ngạc cảm thán của mời khách bao phủ.
“Thật là ấu thú của Cửu Vĩ Hồ tộc.”
“Cửu Vĩ Hồ tộc bất luận nam nữ đều là đại mỹ nhân.”
“Không đúng tộc Cửu Vĩ Hồ chỉ có chín cái đuôi, nhưng con này lại có mười cái?”
“Màu lông là màu đỏ cũng không thuần chủng, tộc Cửu Vĩ Hồ không phải chỉ lấy màu trắng vi tôn sao?”
“Đầu óc của các ngươi đi du lịch rồi hả? Nếu là thuần chủng ấu thú tộc Cửu Vĩ Hồ, ai dám bán đấu giá công khai, không muốn sống nữa?”
“……”
Âm thanh nghị luận ầm ầm không dứt, ấu thú này dùng làm món hàng cuối cùng hiển nhiên khiến cho mọi người ở đây hứng thú.
Chỉ có Nguyễn Thời Thanh nghi hoặc: “Tộc Cửu Vĩ Hồ là cái gì?”
Ở thế giới trước, Cửu Vĩ Hồ là sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
“Tộc Cửu Vĩ Hồ là chỉ xếp sau tộc Yumir, Long tộc, cùng với tộc Nhân Ngư cổ xưa.”
Hùng Viên Viên chỉ biết một số tin tức vỉa hè, là tộc người tầng dưới chót sinh hoạt ở hành tinh rác rưởi xa xôi sao có thể chân chính hiểu biết những chủng tộc cao quý cổ xưa được?
“Nghe nói tộc Cửu Vĩ Hồ thập phần chú trọng huyết thống, lấy màu trắng vi tôn.
Bọn họ phi thường bài xích cùng kỳ thị những cái con có màu lông không thuần huyết.”
Nhìn ấu thú Cửu Vĩ Hồ không ngừng v·a ch·ạm l*иg thủy tinh lung, mặt Hùng Viên Viên lộ vẻ đồng tình: “Giống con này không chỉ màu lông không thuần, còn nhiều thêm một cái đuôi, quả thực là dị loại trong dị loại, khẳng định là con bị kỳ thị nhất.”
Cho nên nó mới bị đem đến hội đấu giá.
Nếu là ấu thú Cửu Vĩ Hồ thuần chủng bị đối đãi như thế, tộc Cửu Vĩ Hồ đã sớm phát lệnh truy nã toàn tinh tế.
Tộc Cửu Vĩ Hồ nổi tiếng nhờ lực lượng cùng vẻ đẹp bên ngoài, hơn nữa có kỹ năng thiên phú mị hoặc nhân tâm, cơ hồ không có người sẽ không thích Cửu Vĩ Hồ.
Nhưng chủng tộc cổ xưa này từ trước đến nay đều kiêu căng tự mãn, chưa bao giờ sẽ thông hôn cùng ngoại tộc, cho nên có một con ấu thú có huyết mạch Cửu Vĩ Hồ, sẽ không chọc phải phiền toái, không thể nghi ngờ là được thập phần hoan nghênh.
“Cho nên…… con hồ ly con này cũng là người tộc Bis?” Nguyễn Thời Thanh đã hiểu cũng càng thêm kinh ngạc.
Cứ nghĩ rằng con Cửu Vĩ Hồ con này là thú nuôi trân quý, nhưng khi nghe họ nói mới biết ấu thú này cũng thuộc tộc Bis.
Hành vi này cùng buôn bán nhi đồng có cái gì khác nhau?
“Nếu nói theo nghĩa rộng thì đúng là như vậy.” Hùng Phương Phương nói.
“Bất quá những quý tộc cao quý đó cho rằng tộc Bis là nghĩa xấu, không thích bị xưng hô như thế.”
Nguyễn Thời Thanh chỉ cảm thấy vớ vẩn: “Này không phải là vi phạm pháp luật sao?”
“Pháp luật đế quốc đương nhiên không cho phép?”
Hùng Viên Viên cũng không quá xác định nói, vì y chưa từng đọc điều khoản pháp luật: “Bất quá ở nơi này không có ai tuân thủ pháp luật cả.”
Lời nói của Hùng Viên Viên thực bình tĩnh như là đang trần thuật một sự thật khách quan.
Nguyễn Thời Thanh lại trầm mặc.
Lúc này Dung Hành cũng đồng dạng trầm mặc, ngũ cảm Dung Hành nhạy bén có thể từ trong âm thanh ồn ào phân biệt ra tiếng gào rống của ấu thú kia.
Đó là phẫn nộ, phản kháng, là giãy giụa, không cam lòng, chỉ không phải tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Đây là một con thú con phi thường kiên cường.
Mặc dù trời sinh dị loại, bị tộc nhân lưu đày, lưu lạc đến tận đây, vẫn dũng cảm bất khuất.
“Chúng ta …… Chỉ có thể nhìn sao?” Nguyễn Thời Thanh gian nan tổ chức ngôn ngữ, muốn nói gì đó, mở miệng rồi lại cảm thấy vô lực.
Hùng Viên Viên không thể lý giải ý của Nguyễn Thời Thanh, cho rằng y cũng thích ấu thú này, gãi gãi lỗ tai, khó xử nói: “Giá khoir điểm là mười vạn tinh tệ, chúng ta không có tiền đấu giá, đương nhiên chỉ có thể nhìn nha.”
Khả năng cả đời này Hùng Viên Viên đều không thấy nhiều tinh tệ như vậy.
Nguyễn Thời Thanh tức khắc cứng họng.
Hùng Viên Viên nói không sai, y cũng không có nhiều tiền như vậy. Đừng nói là tham gia đấu giá, cả giá khởi điểm mười vạn tinh tệ đều không có
Có lẽ bán đi động cơ cùng trung tâm điều khiển sẽ có khả năng có đủ, nhưng lúc ấy hồ ly nhỏ đã bị người mua đi.
Lúc sau, Nguyễn Thời Thanh không còn mở miệng, sờ soạng tìm được móng vuốt ấm áp của chó con, nắm lấy.
Nguyễn Thời Thanh trầm mặc mà nhìn màn hình lớn, giá cả bán đấu giá càng ngày càng cao.
Tất cả mọi người lâm vào cuồng nhiệt, người chủ trì miệng lưỡi lưu loát nước miếng bay tứ tung, không ngừng thêm củi thêm lửa.
Lần đấu giá này kéo dài đến nửa tiếng, trải qua giằng co truy đuổi cuối cùng lấy 35 vạn tinh tệ thành giao.
Giá cả cao như vậy, ở hội đấu giá cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người chủ trì ngay tại chỗ nhảy một điệu Rumba chúc mừng, sai người đem kia cái l*иg thủy tinh lung thật lớn kia nâng xuống.
Bên trong l*иg, tiếng hô của ấu thú Cửu Vĩ Hồ mỏng manh cơ hồ nghe không đến, lại vẫn cứ dọn ra răng nanh không đủ bén nhọn với mỗi một cái quần chúng ở đây.
L*иg thủy tinh biến mất ở sau màn.
Ngọn lửa nho nhỏ cũng biến mất theo.
Người chủ trì mặt mang tươi cười tuyên bố giải lao giữa hiệp, cũng mời tất cả khách nhân mang hàng đấu giá đem đến chỗ giám định giám định giá trị cách vách, bắt đầu chuẩn bị trận đấu giá thứ hai.
Cảm xúc của Nguyễn Thời Thanh có chút thấp, lại không quên chính sự.
Nguyễn Thời Thanh đem chó con giao cho Hùng Viên Viên tạm thời chiếu cố, bản thân lại cùng Hùng Phương Phương mang động cơ điều khiển đi làm giám định.
Nhân số tham gia đấu giá đông đảo, người mang hàng đến đấu giá cũng không thiếu.
Nhưng cũng không phải mỗi một kiện đều đáng giá ban tổ chức vì nó trả giá tinh lực cùng thời gian, sở hữu hàng đấu giá chỉ có thông qua giám định mới có thể bị đưa lên đài triển lãm, sau khi bán đấu giá thành công ban tổ chức sẽ lấy hoa hồng 10%.
Nguyễn Thời Thanh xếp ở giữa hàng từng bước đi vào chỗ giám định.
Đem túi vải không gây chú ý mở ra.
Từ phản ứng của Hornik, Nguyễn Thời Thanh suy đoán phi thuyền bị rơi tan thành từng mảnh kia rất có giá trị, vì thế cố ý lấy ngón tay chỉ chỉ logo chim ưng cùng số hiệu.
Người giám định vốn dĩ cho rằng lại là một người tưởng thật giả lẫn trà trộn vào, đang không kiên nhẫn kêu cái tiếp theo, nhưng khi ánh mắt thấy logo hình chim ưng cùng số hiệu được khắc trên đó hô hấp trở nên khó khăn hơn.
“Ngân Chuẩn?” Người giám định đột nhiên nhào lên trước, cẩn thận cầm động cơ cùng trung tâm điều khiển kiểm tra một phen, ngươi giám định lại gọi tới hai người mời Nguyễn Thời Thanh cùng Hùng Phương Phương đến phòng giám định bí mật.
Những người xếp hàng phía sau đồng thời phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
*
Trong hội trường đấu giá, Hùng Viên Viên thân thể cứng đờ.
Khi Nguyễn Thời Thanh nhờ chăm sóc cho chó con y rất vui lòng, chó con thoạt nhìn mềm mại vô hại, lại đáng yêu, ai có thể cự tuyệt?
Nhưng khi ở chung rồi mới phát hiện, nhìn đáng yêu cùng đáng yêu, con mẹ nó là hai chuyện khác nhau.
Từ lúc Nguyễn Thời Thanh rời khỏi con chó mềm mại vô hại này, liền tản ra một cổ hơi thở nói không rõ, làm Hùng Viên Viên đứng ngồi không yên, căn bản không dám động.
Hùng Viên Viên tựa như ngồi trên một tấm thảm gai bị đâm đến không dám động đậy, trong lòng lại càng hoảng hơn.
Mẹ nó sao làm khó nhau quá.
Trong lòng ngực ôm bom cũng không hoảng đến mức này.
Sau lưng Hùng Viên Viên đổ mồ hôi, liên tục nhìn về phía đội xếp hàng phía xa, nội tâm gửi tính hiệu SOS đến Nguyễn Thời Thanh không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Nguyễn Thời Thanh hiển làm sao có thể tiếp thu đến tín hiệu của Hùng Viên Viên được, nhìn từng người từ bên trái đến bên phải đi ra những chẳng thấy được người mình cần.
Cuối cùng Hùng Viên Viên thật sự chịu đựng không nổi chỉ có thể cung cung kính kính cởϊ áσ khoác trải ở bên cạnh chỗ ngồi, sau đó thật cẩn thận đặt chó con lên đó.
Hùng Viên Viên như trút được gánh nặng trường thở ra một hơi dài, vốn dĩ muốn nói chó con phải ngoan đừng chạy loạn, nhưng mở miệng biến thành: “Ngài…… ngồi ổn.”
“????”Hùng Viên Viên kinh ngạc đến ngây người.
Mẹ nó, mình lại sợ một con chó con.
Dung Hành lạnh lùng nhìn Hùng Viên Viên, bất động cũng không ra tiếng, giống như lấy mạng Tu La.
Hùng Viên Viên cùng chó con nhìn nhau ba giây đồng hồ, liền sợ sệt dời đi tầm mắt nhìn xung quanh.
Mọe nố! Này là chó con thật hả?
Dữ như vậy, Hùng Viên Viên không tin!
Cho chính mình làm tâm lý xây dựng trong chốc lát, Hùng Viên Viên mới dám nhìn lại chó con.
Nhưng????
Cđm! Chó con đâu?
Con chó con lớn như vậy, ngồi ở đây đâu?
Chỉ quay cái đầu một lát chó con đã không thấy tăm hơi, Hùng Viên Viên tức khắc hoảng sợ, tìm trước tìm, tìm trái tìm phải, thậm chí tìm dưới gầm ghế cũng không tìm được chó con đâu.
Cùng lúc đó Dung Hành đã nương ưu thế thân hình, mò vào kho gửi hàng đấu giá.
Trong một đống hàng đấu giá chỉ có một cái l*иg thủy tinh rực rỡ lấp lánh trong bóng tối.
Đúng như suy đoán của Dung Hành, hội đấu giá còn không có kết thúc, người mua được Cửu Vĩ Hồ con còn không có đem nó mang đi.
Hồ con trong l*иg rất nhạy bén chưa thấy bóng người cũng đã dựng lỗ tai lên, khuôn mặt cảnh giác.
Dung Hành thong thả ung dung bước đến gần, phóng xuất ra hơi thở thuộc về tộc Yumir.
Vừa rồi Dung Hành cũng làm như vậy để dọa Hùng Viên Viên.
Thực lực hai bên chênh lệch càng lớn, đối phương sẽ theo bản năng sợ hãi hơi thở của Dung Hành.
Ấu thú Cửu Vĩ Hồ rõ ràng co rúm lui về sau một bước, nhưng cơ hồ là cùng thời khắc đó nàng lại một lần nữa ưỡn ngực, thử khởi răng nanh, chân sau súc lực lấy tư thế người săn thú nhào hướng Dung Hành.
Nàng khắc phục bản năng sợ hãi nếu không phải bị cách trở bởi l*иg thủy tinh, nàng sẽ không chút do dự nhào hướng Dung Hành.
“Cửu Vĩ Hồ tộc quả nhiên trước sau như một mắt mù.”
Dung Hành xuy một tiếng, dễ như trở bàn tay dỡ xuống khóa của l*иg thủy tinh, tùy ý đem ổ khóa ném xuống đất, cũng không nhìn về phía sau một cái, liền lần theo góc tối trong tường rời đi.
*
Nguyễn Thời Thanh kí hiệp nghị với hội bán đấu giá xong đi ra liền thấy Hùng Viên Viên ngồi khóc ở cửa giám định.
Lúc này đại đa số người đã làm xong giám định, không dư lại mấy người, vì thế Hùng Viên Viên ngồi xổm khóc chít chít liền gây chú ý, không ít người ở bốn phía chỉ chỉ trỏ trỏ xem náo nhiệt.
Hùng Phương Phương không nghĩ tới chỉ không thấy một lúc mà em trai mình lại mất mặt như vậy, bước nhanh đem người nắm lên, run run hỏi: “Khóc cái gì?”
Hùng Viên Viên đôi mắt sưng híp, hít mũi nhìn Nguyễn Thời Thanh, áy náy: “Xin lỗi, Tuyết Cầu mất rồi.”
Hùng Viên Viên lắp bắp giải thích, lại cảm thấy mất cũng mất rồi, giải thích nhiều cũng là lỗi của mình, vì thế xấu hổ gục đầu xuống, ngập ngừng lại nói một tiếng “Xin lỗi”.
Nguyễn Thời Thanh ngực nhảy dựng, đại não không nghĩ được gì khác, một lát sau mới có thể khắc chế cảm xúc dò hỏi tiền căn hậu quả.
“Tôi đem chó con đặt ở chỗ ngồi bên cạnh, sau đó vừa chuyển đầu nó đã không thấy tăm hơi.”
Hùng Viên Viên nói khô cằn.
Nhưng kỳ thật cũng nói không nên tí sửu dần mẹo gì, bởi vì sự tình lại ly kỳ như vậy.
Hùng Viên Viên vừa xoay đầu, chó con đã không thấy.
“Có thể là trốn ở chỗ nào rồi.” Nguyễn Thời Thanh cực lực khắc chế nóng nảy, bình tĩnh tự hỏi các loại khả năng, bước chân lại không khỏi nhanh hơn.
“Chúng ta tìm ở chung quanh trước đi.”
Hùng Viên Viên lau mặt, lỗ tai buồn bã ỉu xìu gục xuống dưới: “Tôi, tôi đều tìm.”
Kết quả cái lông cũng không có.
“Có thể là sót chỗ nào.” tìm.
Nguyễn Thời Thanh nói đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn Hùng Viên Viên nói: “Tuyết Cầu không phải ở trên chỗ ngồi của tôi sao?”
Hùng Viên Viên nhìn chó con đang ngồi xổm ngồi trên chỗ ngồi, chậm rãi há to miệng.
Nguyễn Thời Thanh bước qua, bế chó con lên: “Con lại bướng bỉnh nữa phải không?”
Dung Hành nghiêng đầu, mờ mịt nhìn lại.
Nói gì, nghe không hiểu, không biết.
“Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.” Hùng Phương Phương ở bên trong hoà giải: “Tìm không thấy lại tìm một lần, khóc cái gì, mất mặt không? Không phải là tìm được rồi sao?”
“……” Hùng Viên Viên ủy khuất cực kỳ, nhưng không dám nói.
Trộm nhìn chó con ngực ngoan ngoãn đáng yêu trong lòng Nguyễn Thời Thanh, hoảng sợ trốn phía sau anh trai.
Hùng Viên Viên hoài nghi con chó này ghim mình.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác
- Chương 9