Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Con Tôi Nhặt Về Đều Là Vai Ác

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhặt về tới ấu tể tất cả đều là vai ác

6, chương 6

Tác giả: Tú Sinh

Hai vầng trăng tròn treo ở giữa không trung, sương mù mênh mông vầng sáng khuếch tán, giống hai cái đèn ngủ khổng lồ treo trên bầu trời, yên lặng chiếu sáng xuyên đêm.

Trên thực tế, hai mặt trăng này chỉ là vệ tinh nhân tạo phản chiếu ánh sáng mà thôi, phân biệt gọi là Kim Ô số 1 cùng Thái Âm số 2.

Ban ngày chúng nó là mặt trời, tới ban đêm lại là ánh trăng.

Hành tinh rác rưởi B3024 rất xa Thủ Đô Tinh Tích Kim, chung quanh cũng không có hằng tinh cung cấp ánh sáng cùng nhiệt độ, khi phát hiện được nó chỉ là một hành tinh hắc ám, tử khí trầm trầm.

Nhưng vì gần nó có một cái trùng động có thể duy trì quá độ đi thẳng đến Tích Kim, cho nên mới bị lựa chọn trở thành một trong số các vệ tinh của Thủ Đô Tinh, chuyên dùng tới xử lý, tái chế các rác thải kim loại bị Thủ Đô Tinh vứt đi.

Rác thải cuồn cuộn không ngừng được vận chuyển đến bãi rác, sau đó được trung tâm chuyển hóa năng lượng gia công xử lý, chuyển hóa thành năng lượng cuồn cuộn không dứt lại được chuyển đi ra ngoài.

Đây là sở hữu hiểu biết của Dung Hành về viên tinh cầu này.

Xa xôi, cằn cỗi, hoang tàn vắng vẻ.

Nhưng trên thực tế, trừ bỏ trung tâm chuyển hóa nguồn năng lượng được kiến tạo cùng với nhân viên công tác bị phái lại đây, trên tinh cầu này còn có rất nhiều dân cư không hộ khẩu.

Bọn họ giống chuột cống sinh hoạt ở bên ngoài bãi rác, một thế hệ lại một thế hệ, lại bởi vì không có căn cước nên không thể gia nhập vào Ngân Hà đế quốc.

Chuyện này làm điên đảo nhận tri từ trước tới giờ của Dung Hành.

Dung Hành lặng yên đứng dậy, nhìn thoáng qua thiếu niên đang ngủ say bên cạnh.

Đối phương nghiêng thân thể, hai chân hơi cuộn lại, đây là một tư thế không có cảm giác an toàn.

Dung Hành còn biết phía dưới gối đầu còn cất giấu một cây côn kim loại được mài bén đỉnh chóp.

Trên tinh cầu này vẫn tuần hoàn cách sinh tồn tàn khốc thời nguyên thủy.

Chuyện này làm Dung Hành nhớ tới mẫu thân từng nói qua nói.

Nàng nói đế quốc vẫn còn cất giấu rất nhiều góc khuất mà nàng không thể nhìn đến, làm nữ vương đế quốc, nàng muốn xem đến xa hơn.

Khi đó Dung Hành vẫn chỉ là thú con, làm sao lý giải được những gì nàng nói.

Nhưng chỉ ở mấy đêm trên B3024 cũng làm Dung Hành khắc sâu những gì mẫu thân nói.

Lại nhìn người ngủ say một lần nữa, Dung Hành tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, bóng dáng dưới ánh trăng, dần dần vặn vẹo kéo dài cuối cùng hóa thành một người nam nhân.

V·ết th·ương được cẩn thận xử lý nhưng bởi vì hình thể biến hóa lại có chút đau đớn, Dung Hành nhíu mày xác nhận miệng v·ết th·ương không bị nứt liền dung nhập trong bóng tối.

Yumir thành niên tốc độ rất nhanh, ở trên tinh cầu có nền khoa học kỹ thuật lạc hậu này, không ai có thể phát hiện hành tung của Dung Hành.

Dung Hành lấy tốc độ cực nhanh chạy hết ngoại thành một vòng mới đến tiếp giáp nội thành.

Đầu tiên đập vào trong mắt là một tòa tháp cao tận trời, nó là trung tâm của nội thành còn được gọi là trung tâm chuyển hóa nguồn năng lượng.

Hiện giờ toàn bộ nội thành đều lấy Tháp Sinh Lực làm trung tâm kéo dài ra bốn hướng.

Bất đồng với ngoại thành hỗn loạn lạc hậu, nội thành sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, bên trong nội thành được quy hoạch thành từng phân khu, phòng ốc chỉnh tề, con đường rộng mở, trên tường thành còn trang bị cameras mới nhất là R hình mắt ong.

Cùng ngoại thành là hai cái thế giới hoàn toàn bất đồng.

Nhưng ban đầu ở nơi này chỉ cung cấp nơi cư trú cho nhân viên công tác cùng người nhà được phái tới làm việc tại trung tâm nguồn năng lượng.

Qua nhiều năm hành tinh rác rưởi hoang tàn vắng vẻ lại chen đầy người dân không có hộ khẩu, mà trung tâm nguồn năng lượng lại thành nơi tượng trưng cho quyền thế cùng địa vị.

cameras mắt ong trên tường thành đem nội thành cùng ngoại thành ngăn cách thành hai thế giới bất đồng.

Dung Hành cười lạnh một tiếng, dễ như trở bàn tay tránh đi cameras, đi vào bên trong thành.

Tùy ý tìm một biệt thự xa hoa nhất lẻn vào, trong phòng ngủ chủ nhà đang ngủ say, trí não vẫn chưa đóng lại, tùy ý để trên bàn trà trong phòng khách.

Dung Hành đi thấy trên màn hình giao diện là tin tức của bản thân đang được đặt ở trang nhất tiêu đề kí©h thí©ɧ.

—— Thái Tử đế quốc bị tập kích bỏ mình, huyết thống hoàng thất đoạn tuyệt, đế quốc Ngân Hà đi đến con đường cuối cùng?!

Phía dưới tin tức còn có rất nhiều tin tức liên quan, bấm vào xem cũng đều là “Thái Tử Đế quốc bị tập kích, nhiều vị quan lớn bị hỏi trách”, “Đế quốc lâm vào nội loạn, có thể bị sụp đổ” vân vân.

Dung Hành thấy từng cái tên quen thuộc xẹt qua trước mắt, làm lạnh lẽo trong mắt càng sâu.

Khi chuẩn bị tắt đi giao diện một cái tin tức xuất hiện hấp dẫn chú ý của Dung Hành.

—— Nh·iếp Chính Vương nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, có thể kế thừa vương vị.

Ngón tay của Dung Hành ngừng lại chần chờ một cái chớp mắt, vẫn là bấm vào xem.

Tinh tức này là nhật báo Tích Kim phát ra, nội dung ngắn gọn đơn giản rõ ràng tóm tắt sau khi Thái Tử bị tập kích khiến cho nội loạn, tiếp theo liền chuyển thành việc Nh·iếp Chính Vương kế thừa vương vị là hợp lý cũng hợp pháp.

Dung Hành nhìn chăm chú vào tin tức này, đem mỗi một chữ đều khắc vào trong đầu.

Nhật báo Tích Kim là sản nghiệp của hoàng thất, chuyện có liên quan đến hoàng thất, nếu không được hoàng thất cho phép, bọn họ tuyệt đối không dám tùy ý phát ra.

Mẫu thân của Dung Hành nữ vương Farah đã sớm hy sinh ở tiền tuyến, mà Dung Hành sau khi bị tập kích liền cắt đứt hết thảy liên hệ cùng Tích Kim.

Ở ng·ay lúc này người có thể đồng ý nhật báo Tích Kim phát ra loại tin tức thử ý dân, chỉ có phụ thân y, Nh·iếp Chính Vương các hạ.

“Nguyên lai là ông……”

Huyết chiến ở Baghdad giống như mới xảy ra hôm qua, bên tai vẫn còn tràn ngập tiếng nổ mạnh, v·ết th·ương ở bụng cũng như có như không mà đau.

Dung Hành dùng sức đè miệng v·ết th·ương, đau đớn làm Dung Hành thoát khỏi những cảm xúc hỗn độn kia, bình tĩnh tắt đi giao diện, lúc rời đi cũng giống khi tới lặng yên không một tiếng động.

Đem bố cục nội thành thăm dò đại khái, Dung Hành liền chuẩn bị trở về.

Khi đi ngang khu vực trường học, Dung Hành bỗng nhiên dừng lại, nghĩ lời nói của Nguyễn Thời Thanh lúc sáng, không có chần chờ liền đi vào……

*

Hôm sau, hơi ấm từ giếng trời trên đỉnh chiếu xạ xuống, Nguyễn Thời Thanh bị hoảng tỉnh, ngáp một cái lười biếng rời giường.

“09, mấy giờ rồi?”

Người máy đứng trong một góc trả lời: “Tiên sinh buổi sáng tốt lành, hiện tại là 8 giờ 15 phút sáng.”

“Vẫn còn sớm.” Nguyễn Thời Thanh lẩm bẩm một câu, nghiêng người qua ôm chó con.

Dung Hành nhấc lên mí mắt nhìn, lại không có tinh thần nhắm mắt lại, bây giờ đối với các loại hành vi của thiếu niên Dung Hành đã dần dần bị miễn dịch.

Nhưng Nguyễn Thời Thanh lại cảm thấy thái độ của chó con khác lạ, liền lật cái bụng kiểm tra thì hoảng sợ phát hiện miệng v·ết th·ương được băng bó thế nhưng nứt ra lần nữa, máu chảy ra ngoài đem da lông đều dính liền nhau.

Khó trách chó con không có tinh thần, chắc chắn là bị đau.

Nguyễn Thời Thanh không kịp suy nghĩ vì sao v·ết th·ương đã băng bó lại bỗng nhiên bị nứt, chỉ thật cẩn thận đem chó con thả vào ổ, lại luống cuống tay chân tìm thuốc sát trùng cùng thuốc trị thương, mày nhăn lại xử lý miệng v·ết th·ương cho chó con.

Động tác của Nguyễn Thời Thanh thực nhẹ, rửa sạch lông bị dính liền, lại nhẹ nhàng thổi khí, thoạt nhìn càng khổ sở hơn người b·ị th·ương.

Vốn dĩ không Dung Hành không quá để ý đến nhưng lại cảm thấy có chút chột dạ.

Chờ thiếu niên xử lý tốt v·ết th·ương Dung Hành do dự không quen mà duỗi quá đầu nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay Nguyễn Thời Thanh.

Đừng khổ sở, tôi không đau.

“Từ giờ trở đi, con không được lộn xộn nữa.”

Nguyễn Thời Thanh có chút tự trách, cảm thấy v·ết th·ương của chó con bị nứt là do buổi tối khi ngủ không cẩn thận đυ.ng phải.

Nếu Nguyễn Thời Thanh nhớ đến chuyện này đã đem chó con ôm ngủ, không cho nó lộn xộn, cũng liền sẽ không vô cớ chịu đau một lần nữa.

Dung Hành đang chột dạ nghe vậy tức khắc không dám nhúc nhích, tỏ vẻ ngoan ngoãn nằm yên trong ổ.

Thấy thiếu niên mặt đầy ưu sầu, Dung Hành nhìn thoáng qua chồng sách vẫn chưa bị phát hiện, dứt khoát dùng móng vuốt vỗ vỗ.

Xem, quà tặng!

“Đây là……?” lực chú ý Nguyễn Thời Thanh quả nhiên bị hấp dẫn, y mở to hai mắt không thể tin tưởng đem sách nằm trên mặt đất cầm lên xem, tuy rằng không biết chữ nhưng hình ảnh bên trong lại rõ ràng, đây Nguyễn Thời Thanh biết đây chính là loại sách mà mình cần.

“Mấy cuốn sách này ở đâu ra?” Trong lòng Nguyễn Thời Thanh nghi hoặc một cái tiếp một cái, kích động cùng tò mò không kìm nén được, ôm người máy tới vội vàng hỏi: “Mấy cuốn sách này mày có thể phiên dịch không?”

“Đương nhiên có thể.”

Người máy tuy đã cũ lại nát, những vẫn giống một quý ông nho nhã lễ độ.

Hồng quang từ máy rà quét toàn bộ sách rồi đọc tên từng cuốn: “《 Ngôn ngữ thông dụng tinh tế quyển I 》, 《 Lịch sử tổng quát khoa học kỹ thuật đế quốc Ngân Hà》, 《 Một trăm ngày trở thành đại sư máy móc》, 《 Nhật kí đại sư máy móc》……”

Tổng cộng tám quyển đều là loại mà Nguyễn Thời Thanh cần.

Nguyễn Thời Thanh nghĩ là do hai anh em Hùng gia tìm tới, nhưng nhớ lại ngày hôm qua bọn họ nói không thể tìm thấy sách ở ngoại thành, vậy không có khả năng là bọn họ tìm được.

Nguyễn Thời Thanh nhìn chó con nằm trong ổ quơ quơ sách hỏi: “Con biết là ai đem tới không?”

Tôi chứ ai.

Dung Hành liếc nhìn Nguyễn Thời Thanh lại nhắm mắt lại, đầu nằm lên hai cái chi trước nhìn Nguyễn Thời Thanh, không trả lời.

Ai sẽ hoài nghi một con chó đang b·ị th·ương chứ.

Thấy bộ dáng chó con nghe không hiểu, Nguyễn Thời Thanh cũng biết hỏi cũng là uổng phí, cũng không hỏi.

Mặc kệ đưa sách là ai, mục đích là gì, ít nhất trước mắt hành vi của đối phương cũng không có ác ý.

Giả thiết ngày sau đối phương cần giúp đỡ, vậy Nguyễn Thời Thanh sẽ nhớ kỹ ân tình hôm nay, ngày sau chờ người tìm tới lại trả lại là được.

Đã nghĩ thông suốt nên Nguyễn Thời Thanh liền yên tâm thoải mái nhận mấy cuốn sách này.

Tâm tình Nguyễn Thời Thanh kích động, ăn dinh dưỡng dịch xong, dưới sự trợ giúp của người máy, bắt đầu gian nan mà đọc cuốn《 học ngôn ngữ thông dụng tinh tế quyển I 》

Suốt một ngày Nguyễn Thời Thanh đều đắm chìm trong việc học, trừ bỏ cho chó con và mình mở hai ống dinh dưỡng dịch ra thì Nguyễn Thời Thanh vẫn như cũ nằm một chỗ không nhúc nhích.

Nếu không phải sáng hôm sau phải tham gia hội đấu giá, Dung Hành hoài nghi có khả năng Nguyễn Thời Thanh sẽ đọc sách suốt đêm.

Nguyễn Thời Thanh xác thật luyến tiếc buông cuốn sách trong tay, là một nhân viên nghiên cứu, lòng hiếu kỳ cùng tinh thần thăm dò cơ hồ đã thành một loại bản năng.

Phía trước là điều kiện không cho phép, mặc dù tò mò, cũng chỉ có thể kiềm chế.

Hiện tại có người đem một góc thế giới này mở ra đưa đến trước mặt, chỉ cần đọc là hiểu thì Nguyễn Thời Thanh rất khó để đối kháng loại dụ hoặc này.

Cũng may còn sót lại lý trí ngăn trở Nguyễn Thời Thanh đóng sách lại, cẩn thận đặt trong góc, sau đó nghiêng người đem chó con ôm trong tay, nhắm mắt lại, nhỏ nhẹ nói: “Ngủ.”

Dung Hành bị ôm thì không được tự nhiên mà giật giật lại không dám lộn xộn.

Ngủ thì ngủ.

*

Hôm sau trời còn chưa sáng, Nguyễn Thời Thanh đã bị hai anh em Hùng gia đánh thức.

Hùng Viên Viên mang theo một cái túi vải lớn, giống ăn tr·ộm nép ở cạnh cửa gọi người.

Nguyễn Thời Thanh mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhớ tới hôm nay muốn làm cái gì liền giật mình tỉnh ngủ, vội vàng vệ sinh cá nhân xong lại ôm chó con ra cửa.

Nguyễn Thời Thanh đi đến nơi giấu trung tâm điều khiển cùng động cơ đem chúng mang về, thấy thời gian chưa tới lại đọc sách một lát, chờ gần đến giờ mới bắt đầu đi đến chợ đen dưới mặt đất.

Lúc này hai anh em Hùng dẫn Nguyễn Thời Thanh đi một con đường khác, lúc này cậu mới biết đường đến chợ đen dưới lòng đất không chỉ có một cái.

Chợ đen như một cái địa cung lớn, có vô số đường đi như mạng nhện.

Đường lúc trước Nguyễn Thời Thanh tìm được, chẳng qua là một trong số đó mà thôi.

Người tham gia hội đấu giá không ít, hôm nay bên dưới chợ phá lệ náo nhiệt một chút.

Ba người cầm theo một cái túi vải cũng không khiến cho bất cứ ai chú ý.

Dựa theo trình tự, ba người giao nộp phí dụng, lấy mặt nạ, áo choàng cùng với hộp đen, hóa trang xong liền đi vào hội trường hội đấu giá.

Nơi này là một cái động khác dưới lòng đất, so với cái chợ kia càng lớn hơn cũng được trang trí hoa lệ.

Bên trong đại sảnh có 24 cột đá sắp hàng thẳng, khí thế rộng rãi. Tại trung tâm là một sân khấu hình tròn được xây cao để làm đài đấu giá, lấy sân khấu làm tâm chỗ ngồi là cầu thang được xếp từ thấp đến cao vòng thành các vòng tròn lớn nhỏ.

Ba người tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, chờ đợi đấu giá bắt đầu.

Trận đầu của hội đấu giá tự do là những vật phẩm bán đấu giá đã sớm được công bố, gọi là phân đoạn bán đấu giá cố định.

Trận thứ hai mới là chân chính đấu giá tự do, chỉ cần bên bán đấu giá cho rằng vật phẩm có giá trị, đều có lên đài tiến hành bán đấu giá.

Nguyễn Thời Thanh chính là vì trận đấu giá thứ hai mà đến.
« Chương TrướcChương Tiếp »