Nguyễn Thời Thanh nhìn như đang dạo chơi nhưng cậu vẫn âm thầm quan sát phát hiện có mấy cái quầy hàng có bán linh kiện giống linh kiện mà Nguyễn Thời Thanh đang cầm, giờ có người máy phiên dịch, cậu có thể đem linh kiện bán đi. Cũng may ba loại linh kiện này có nhu cầu khá lớn, hàng của Nguyễn Thời Thanh xem như là đồ mới, cậu so giá cả giữa ba quầy Nguyễn Thời Thanh liền bán cho quầy thứ hai, thu được 1330 tinh tệ. Trả tiền còn thiếu khi mua người máy phiên dịch Nguyễn Thời Thanh còn dư lại một ngàn hai, cậu bỏ ra thêm 400 tinh tệ mua bốn ống dinh dưỡng dịch cùng hai ống thuốc chữa thương, lúc này Nguyễn Thời Thanh mới vui mừng mang cho con rời khỏi chợ đen. Nhưng Nguyễn Thời Thanh không biết có hai người đang âm thầm theo dõi cậu từ phía sau.
Tâm trạng của Nguyễn Thời Thanh vui vẻ hơn rất nhiều ngay cả cái bóng của cậu như đang nhảy nhót, bước chân đi trở về cũng nhẹ hơn rất nhiều. Hai người theo đuôi Nguyễn Thời Thanh ẩn trong bóng tối, không xa không gần đi theo cậu, lại ở chỗ ngoặt nổi lên nho nhỏ tr·anh ch·ấp. “Cướp thật hả? Nhìn nó còn nghèo hơn tụi mình.” “Tao thấy nó đem linh kiện của phi thuyền bán cho Endo, còn mua dịch dinh dưỡng cùng dịch trị thương, trong túi nó còn khoản 800 tinh tệ. Tuy là không nhiều lắm, nhưng cũng đủ tụi mình mua mấy ống dinh dưỡng sống được mấy ngày rồi.” “Nhưng tụi mình cướp tiền của nó thì nó sống sao?” Nhắc đến chuyện này hai người liền trầm mặc, một lát sau tên làm đại ca nói: “Để lại dịch dinh dưỡng cùng dịch trị thương cho nó, cùng lắm thì chờ tụi mình đòi được tiền rồi trả lại cho nó.”
…… Tiếng bàn bạc nho nhỏ trong tối làm sao có thể tránh được lỗ tai Dung Hành, lỗ tai y run run, còn hừ một tiếng không cao hứng. Ở tinh cầu rác rưởi xa xôi không chỉ có bần cùng như bóng với hình, trị an cũng rất kém cỏi. Dung Hành do dự có nên nhắc nhở thiếu niên không thì cảm giác đầu đỉnh của mình bị xoa xoa. Giương mắt thấy thân thể thiếu niên kề sát mặt tường, vừa lúc ẩn thân bóng tối. Người máy nhỏ rách nát vừa mới mua được thanh niên cẩn thận đặt dưới chân, lỡ như có đánh nhau cũng không đυ.ng tới nó. Làm xong Nguyễn Thời Thanh nhìn xuống chó con lại xoa đầu của nó, nhỏ giọng nói: “Một chút đừng sợ, cũng đừng sủa.” X em bộ dáng này cũng biết Nguyễn Thời Thanh không phải là không có cảnh giác.
Lá gan càng không nhỏ. Dung Hành cười nhạt, cảm giác mình lo lắng vô ích, y liền mặc kệ lười biếng nằm bò xem kịch. Chương 6.
“Nó đâu?”
“Vừa rồi còn ở phía trước, như thế nào quải cái cong đã không thấy tăm hơi?”
Hai người tuy nôn nóng nhưng vẫn vặn nhẹ volume, hai người lén lút bước nhanh về phía trước để tìm Nguyễn Thời Thanh.
Cơ thể Nguyễn Thời Thanh dính sát vách đá, bụng hơi phập phồng mắt dán chặt vào bóng người lấp ló trên mặt đất.
Đối phương có hai người cơ thể lại cường tráng, thực lực chênh lệch giữa hai bên quá lớn nên Nguyễn Thời Thanh quyết định tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước).
Viện nghiên cứu Nguyễn Thời Thanh từng làm là lệ thuộc qu·ân đ·ội, đôi khi sẽ có bộ đội đến làm huấn luyện viên dạy bọn họ một ít kỹ xảo cách đấu dùng phòng thân.
Mà thành tích môn đấu vật của Nguyễn Thời Thanh cũng không tệ lắm.
Tay Nguyễn Thời Thanh lần trên vách tường tìm thấy một hòn đá nhỏ, cậu dùng nó ném tới phía trước.
Tiếng cục đá rơi xuống đất rất nhỏ nhưng vẫn hấp dẫn chú ý một trong hai người đó, đối phương đi nhanh vài bước lại kiểm tra.
Sấn lúc này, Nguyễn Thời Thanh đột nhiên ra tay, một quyền đánh trúng mũi của người đi tới, thừa dịp tên đó bị đau lại đá một cái làm người đó mất thăng bằng té lăn xuống cầu thang.
Cầu thang nhỏ hẹp, lại ẩm ướt trơn trượt, bình thường té ngã đều có nguy hiểm nói chi là bị đạp lăn xuống dưới.
Một người khác thấy em trai đang lăn xuống dưới thì kinh hoảng muốn đỡ lấy nhưng kết quả là bản thân đứng không vững bị trượt chân hai người tức khắc ôm nhau cùng lăn xuống dưới.
Nguyễn Thời Thanh: “……?”
Nguyễn Thời Thanh cũng không nghĩ tới mình lại dễ dàng giải quyết hai tên to con như thế.
Nguyễn Thời Thanh ôm lấy người máy nhỏ ngó xuống dưới không nghe thấy động tĩnh gì chuẩn bị rời đi, thì lại nghe tiếng khóc truyền đến.
Đầu tiên là nức nở sau biến thành gào khóc, cuối cùng là hai người cùng gào.
???
Không thể nào? Cậu đem người đánh khóc?
Nguyễn Thời Thanh trợn mắt há hốc mồm, do dự trong chốc lát, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, nên cậu lại đi xuống nhìn xem.
Sợ là có người bị thương nặng.
Từ trong túi lấy ra đèn pin tự chế, Nguyễn Thời Thanh đi xuống mười mấy bậc thang liền thấy hai tên to con đít chấm đất đang ôm nhau khóc.
Mỗi tiếng khóc vang lên thì cái tai gấu trên đầu cũng run theo, nhìn vừa thấy thảm vừa buồn cười.
Nguyễn Thời Thanh nhéo nhẹ tai của chó con mới nín cười được, nói vài tiếng lại bảo người máy phiên dịch: “Hai người có sao không?”
Hai người ngừng khóc, tên to con hơn hít hít cái mũi, nhìn về phía Nguyễn Thời Thanh: “Cậu còn muốn đánh chúng tôi nữa hả?”
Người nhỏ hơn nói tiếp: “Muốn c·ướp tiền của cậu là chúng tôi sai, nhưng chúng tôi cũng không còn cách nào. Chúng tôi bị giựt tiền công, đã ba ngày không có gì ăn rồi .”
Anh ta nói xong cái bụng bẹp bẹp không chịu cô đơn phát ra tiếng kêu thầm thì hết đợt này đến đợt khác.
Hai anh em cầm tay nhau, hai mắt đẫm lệ lại muốn khóc, bụng đói quá, mẹ nó sinh hoạt lại quá gian nan.
Ô ô ô ô ô ô QAQ
Nguyễn Thời Thanh:……
Rõ là hai tên to con ngược lại sống thảm như thế?
Thấy hai hai con gấu ôm nhau quá thống khổ, cũng quá cảm động (? ), Nguyễn Thời Thanh do dự một chút lấy ra hai ống dinh dưỡng đưa cho bọn họ: “Nè, ăn no rồi tìm công việc đàng hoàng mà làm, đừng có đi c·ướp của người khác nữa.”
Nếu đυ.ng tới ván sắt thì có ai giống cậu có lòng sẽ cho đồ ăn như vậy?
Người em trai nhìn ống dinh dưỡng, trong mắt tràn ngập khát vọng lại không dám lấy, ngập ngừng nói: “Chúng tôi đắc tội người ta nên không tìm được việc làm.”
Chuyện của hai anh em bọn họ phải từ lúc bắt đầu đi làm nói lên. Bọn họ vốn là học đồ và trợ thủ ở một cửa hàng sửa chữa.
Dựa theo quy định của cửa hàng muốn làm học đồ phải giao học phí là 5000 tinh tệ, bao dạy bao hiểu nửa năm tốt nghiệp, còn có thể lựa chọn ở lại làm việc tại cửa hàng, tiền lương mỗi tháng là1500 tinh tệ.
Ở hành tinh rác rưỡi 3024 này, loại cửa hàng chuyên sửa chữa này là nhiều nhất.
Nơi này trình độ người dân không cao, máy móc dùng trong nhà cùng với dụng cụ tái chế bán bên ngoài đều được nhặt từ bãi rác đồ này đắp đồ kia, chỉ cần sài được thì không phân biệt là linh kiện của cái nào hết.
Vì thế đồ vật dễ dàng bị hư, việc làm ăn của các cửa hàng chuyên sửa chữa này cũng càng ngày càng tốt.
Theo tính toán của hai anh em đây là 1 vốn bốn lời, dùng tiền đổi lấy cái nghề nuôi sống bản thân, vì thế họ móc ra toàn bộ tài sản để giao học phí, học nghề ở một cửa hàng sửa chữa.
Nhưng nửa năm qua đi, bọn họ chỉ làm trợ thủ không học được cái gì cả.
Sau khi tốt nghiệp chủ tiệm vẫn nhận bọn họ ở lại làm việc nhưng việc gì nặng việc gì dơ đều phải làm, mà ba tháng liên tiếp chỉ cho một ngày hai ống dinh dưỡng, tiền lương là một tinh tệ cũng chưa lấy được.
Lúc này, hai anh em mới cảm thấy không đúng nên đòi lấy tiền lương.
Kết quả ông chủ Cardrew có quan hệ với đội trưởng đội tuần tra nội thành, không chỉ không đưa tiền lương, còn tìm người đánh đuổi bọn họ, hơn nữa buông lời không cho những người khác mướn bọn họ.
Hai anh em tìm không thấy công tác, chỉ có thể thử đi bãi rác tìm chút đồ vật đáng giá đem bán, nhưng người thu mua biết chuyện của bọn họ, hoặc là không mua hoặc là ép giá thấp.
Hai người cố căng một tháng rưỡi nhưng thật là đi tới đường cùng, nên mới nảy sinh ý định theo dõi Nguyễn Thời Thanh.
Lại không nghĩ tới Nguyễn Thời Thanh nhìn gầy yếu nhưng không dễ đυ.ng, một cú đánh đau đến kêu cha gọi mẹ.
Anh trai hít hít mũi chuyện bị khuất nhục khơi dậy tức giận, giọng nói nghẹn nghẹn nói: “Tụi mình đi tìm Cardrew, nó không cho tụi mình sống, thì nó cũng đừng mong được sống!”
“Đúng vậy, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc!” Em trai lập tức nói.
Hai anh em đỡ nhau đứng lên muốn đi tìm Cardrew đồng quy vu tận.
“……”
Trong lòng Nguyễn Thời Thanh đã hiểu vì sao hai anh em bị khi dễ như thế, rất đơn giản cả hai này là hai tên khờ.
Nhưng hai người tâm cũng không xấu có thể khảo sát một thời gian.
“Tôi đang muốn mướn hai người thay tôi làm việc.” Nguyễn Thời Thanh mở miệng ngăn bọn họ lại.
Cũng không phải Nguyễn Thời Thanh đồng tình hai người mà là tại địa phương xa lạ cũng phải có cái nơi để ở.
Xác ngoài của những phi thuyền bị vứt đi ở bãi rác có thể tái sử dụng nhưng một mình cậu lại dọn không được.
Hai người này cơ thể to lớn sức lực cũng không yếu đi đâu có thể giúp cậu dọn đồ.
Hơn nữa Nguyễn Thời Thanh muốn nhanh chóng đem trung tâm điều khiển cùng động cơ bán đi, nếu hai anh em bọn họ có thể thông qua khảo sát, việc này liền giao cho họ.
Nguyễn Thời Thanh có ý tưởng liền chủ động nói điều kiện: “Một người một ngày một trăm tinh tệ thêm hai ống dinh dưỡng, trước thử việc một ngày, nếu làm tốt sau này có việc lại tăng thêm tiền.”
Một ngày một trăm tinh tệ là không nhiều nhưng đối với hai anh em đã cùng đường mà nói, không khác là đưa than ngày tuyết rơi.
Hai anh em lau nước mắt nước mũi, nếu không phải trên người còn đau thì hai người tưởng giơ Nguyễn Thời Thanh lên xoay vài vòng.
Nhìn thiếu niên trầm ổn gầy yếu trước mặt, em trai sờ sờ cái mũi theo bản năng. Ô, đau quá.
Ba người thỏa thuận xong, cùng nhau rời khỏi chợ đen.
Hai anh em một trái một phải đi theo Nguyễn Thời Thanh.
Anh trai tên Hùng Phương Phương tương đối trầm ổn, là người ít nói.
Em trai tên Hùng Viên Viên là cái lảm nhảm, một khi mở miệng là không chịu dừng.
Nguyễn Thời Thanh cũng không chê phiền, ngược lại từ trong đó được không ít tin tức hữu dụng.
Ví dụ như nơi này chỉ là ngoại thành, ở phía đông còn có một tòa nội thành, yên ổn phồn hoa, nhưng cần phải có thẻ căn cước mới có thể đi vào.
Hoặc là người đàn ông xà mặt mà cậu gặp trước đó kêu Hornik, là lão đại khu nam ngoại thành, làm người âm hiểm xảo trá lại mang thù, hình thú là một con rắn Mamba đen rất lớn.
“Chính là Cardrew cũng không dám dễ dàng trêu chọc Hornik.” Hùng Viên Viên nói: “Hornik hàm răng có kịch độc, không ai nguyện ý cùng hắn đối thượng. Trừ bỏ bắc khu lão đại Marin, Marin thú thái là Alda con ưng khổng lồ……”
Chưa nói xong ba người đã thấy Hornik hùng hổ mang theo người đang đi tới gần bọn họ.
Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền.
Hai anh em khẩn trương, che chở Nguyễn Thời Thanh đứng tránh một bên miễn cho bị ngộ thương.
Nguyễn Thời Thanh nhúc nhích ngược lại lấy ánh mắt ý bảo bọn họ tránh một bên.
Hai người chỉ có thể do do dự dự lui đến bên cạnh.
Hornik tự nhiên là tới tìm Nguyễn Thời Thanh.
Linh kiện Ngân Chuẩn đã bị y gọi người toàn bộ tháo ra, nhưng đưa đến trong tiệm cho người sửa chữa xem, đối phương lại nói hư hao quá nghiêm trọng đã vô pháp sữa chữa.
Dù là linh kiện trân quý bị hư rồi cũng không đáng giá tiền.
Tốn cả buổi lại lấy một đống rác rưởi về, còn tốn một trăm tinh tệ, Hornik đều bị tức chết.
Hornik hoài nghi cái thằng dẫn đường đem tin tức bán cho những người khác, cho nên điều khiển cùng động cơ “Ngân Chuẩn” bị người nhanh chân đến trước lấy đi.
Trước khi Nguyễn Thời Thanh trở về Hornik cũng đã phái người tìm mấy vòng, muốn bắt người về thẩm vấn.
Nguyễn Thời Thanh vừa xuất hiện, đàn em của Hornik liền thông báo ngay, Hornik lập tức mang theo người vội vàng tới rồi.
Nguyễn Thời Thanh đã sớm đoán được sẽ có chuyện này, cậu ôm chặt người máy vào lòng, co rút hai vai tràn ngập sợ hãi nhìn Hornik, thật giống như làm chuyện trái với lương tâm.
Hornik lười vô nghĩa, nắm cổ áo Nguyễn Thời Thanh: “Mày còn đem tin tức của Ngân Chuẩn bán cho ai?”
Hornik không nghi ngờ thanh niên trước mắt có lá gan đem trung tâm điều khiển cùng động cơ giấu đi, người như này có khả năng nhận biết trung tâm điều khiển cùng động cơ sao?
Hơn phân nửa trước y, thanh niên này còn đem tin tức bán cho những người khác.
“Không, không có ai.” Lời Nguyễn Thời Thanh nói thông qua người máy gập ghềnh dịch lại, càng giống như thanh niên đang chột dạ.
“Mày không nói, tao liền gi·ết mày lập tức.” Hornik cười lạnh một tiếng, trong miệng phun ra đầu lưỡi phân nhánh, hai viên răng nanh ngo ngoe rục rịch.
Nguyễn Thời Thanh giống bị dọa đến, thân thể run nhè nhẹ, vẫn là cắn răng nói: “Nếu là nói tôi cũng sẽ ch·ết.”
Rõ ràng sợ hãi tới cực hạn, lại cắn chặt răng không nói.
Hornik không cảm thấy Nguyễn Thời Thanh có cốt khí, ngược lại lộ ra thần sắc suy tư, dám ở khu nam của y lộng hành cũng chỉ có một người: “Là Marin?”
Thân thể Nguyễn Thời Thanh bỗng nhiên run lên, lại vẫn là lắc đầu, nghe không rõ: “Anh, anh đánh không lại ……”
“Ha?” Hornik nhưng thật ra bị tức đến cười, âm u nói: “Vậy mày cứ chờ xem, chờ tao gi·ết nó, lại đến mày.”
Hornik nói xong đem người đẩy ra, mang theo thủ hạ hùng hổ đi về phía bắc.
Từ trên mặt đất bò dậy, Nguyễn Thời Thanh trước khẩn trương nhìn thoáng qua chó con trong áo khoác, thấy chó con không bị dọa đến, ngược lại còn dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn mình, Nguyễn Thời Thanh nhịn không được nhấp môi cười một chút.
Nguyễn Thời Thanh: Con trai ngoan quá ô ô ô.
Dung Hành: Xùy, tiếp tục diễn đi.
Một đoạn nguy cơ được hóa giải, Nguyễn Thời Thanh vỗ vỗ bụi trên người, lại bảo hai anh em Hùng gia dẫn đường: “Đi, chúng ta đi khu bắc.”
Hùng Phương Phương đi trước dẫn đường, Hùng Viên Viên ở bên người Nguyễn Thời Thanh, nhìn bốn phía xung quanh lén lút hỏi: “Sao anh lại chọc đến Hornik vậy?”
“Tôi không muốn dính đến y.” Nguyễn Thời Thanh sửa đúng nói: “Nhưng chính y tới tìm tôi.”
Cho nên đây chỉ là phản kích của Nguyễn Thời Thanh thôi.
Hùng Viên Viên không rõ ai chọc ai trước, này có gì khác nhau sao? chỉ là lo lắng nói: “Liệu Hornik sẽ gây phiền toái cho anh không?”
“Nếu y còn sống có lẽ là có đi.” Nguyễn Thời Thanh thật ra cũng không lo lắng lắm.
Một người là lão đại khu nam, một người là lão đại khu bắc; một con rắn, một con ưng.
Này chính là đối thủ một mất một còn mười đời.
Hiện tại có Nguyễn Thời Thanh, ở giữa châm lửa, chờ bọn họ đánh xong ai còn nhớ đến một nhân vật nhỏ nhoi này.
Dù là thật tìm tới thì đã sao, chờ Nguyễn Thời Thanh quen thuộc thế giới này còn sẽ sợ sao?
Tâm tình Nguyễn Thời Thanh thật tốt đi theo hai anh em đi khu bắc, đến nơi yêu cầu hai người đi tìm xác ngoài phi thuyền phù hợp, còn mình dẫn chó con đi dạo xung quanh tìm nơi thích hợp để ở, nhân tiện quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.
Cùng một cái bãi rác, hoàn cảnh khu bắc cũng không tốt hơn khu nam bao nhiêu.
Duy nhất bất đồng là chủng tộc ở khu bắc nhìn càng phong phú hơn. Trừ bỏ Bis người, còn có cổ nhân loại như Nguyễn Thời Thanh, cũng có người tiến hóa mạnh hơn về mọi mặt so với cổ nhân loại.
Tộc người Bis chính là giống hai anh em Hùng gia, Hornik như vậy có đặc thù chủng tộc ở trên cơ thể, thật ra từng chủng tộc của họ đều có tên riêng nhưng vì phương tiện xưng hô, đều thống nhật là tộc Bis.
Từ Hùng Viên Viên mà Nguyễn Thời Thanh mới biết hành tinh này lệ thuộc đế quốc Ngân Hà.
Đế quốc Ngân Hà thập phần khổng lồ, có chín đại khu hành chính kéo dài qua 24 tinh hệ, quản lý hơn 300 viên hành tinh, tổng cộng có hơn một ngàn chủng tộc.
Mà trong các chủng tộc, cổ nhân loại là chủng tộc nhỏ yếu nhất.
Ở trong lịch sử phát triển dài dòng của vũ trụ, bất luận là tộc Bis hay người tiến hóa đều tiến hóa để thích ứng với sinh hoạt ở tinh tế. Chỉ có cổ nhân loại không biết cố gắng như cũ nhỏ yếu.
Nguyễn Thời Thanh nghe Hùng Viên Viên nói, chỉ cảm thấy cổ nhân loại cùng người tiến hóa khác nhau không lớn, thậm chí người tiến hóa vẫn là từ cổ nhân loại tiến hóa thành, vì sao phải phân chia thành hai loại người?
Nhưng khi chính mắt nhìn thấy Nguyễn Thời Thanh mới hiểu được lời Hùng Viên Viên nói cổ nhân loại quá nhỏ yếu là có ý gì.
Bên cạnh bãi rác có người tiến hóa đang làm việc.
Nam giới người tiến hóa cao hơn hai mét, tay không có thể giơ lên xác ngoài phi thuyền đã hỏng to hơn gấp bốn năm lần cơ thể.
Nữ giới hơn thấp hơn nhưng cũng là từ 1 mét 8 trở lên, sức lực cũng không thua kém nam giới bao nhiêu.
Có hình ảnh so sánh chân thật như vậy Nguyễn Thời Thanh cảm thấy mình thật sự là con gà bệnh.
Có thể là do ăn không đủ no trong thời gian dài nên cơ thể Nguyễn Thời Thanh bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cơ thể này phỏng chừng chỉ cao khoảng 1m75, khung xương nhỏ nhìn càng thêm suy nhược.
Đừng nói giơ vật nặng hơn cơ thể bốn năm lần, để trên mặt đất kéo đều không được.
Nhưng Nguyễn Thời Thanh cũng không nhụt chí, ở trong vũ vụ của thế giới cũ của mình Nguyễn Thời Thanh gặp được càng nhiều chủng tộc mạnh hơn nhân loại, nhưng cuối cùng thông qua khảo nghiệm khôn sống mống ch·ết, chỉ có giống loài trí tuệ như nhân loại may mắn còn tồn tại.
Thân thể nhân loại có lẽ không đủ siêu việt nhưng đầu óc trí tuệ lại là vũ khí tốt nhất.
Đạo lý này đổi thành thế giới hiện tại cũng giống nhau.
Nguyễn Thời Thanh cũng không bởi vì thể trạng gầy yếu của mình mà kh·iếp đảm, cậu tự nhiên lựa chọn vị trí cho ngôi nhà của mình, cũng không có để ý những ánh mắt đang đánh giá xung quanh, thậm chí là không có ý tốt.
Nguyễn Thời Thanh vừa chọn vị trí xong thì hai anh em Hùng Phương Phương cũng vừa khiêng về một cái khoang phi thuyền thật lớn trở lại.