Chương 10

Trận đấu giá thứ hai bắt đầu vào 3 giờ chiều.

Năm rồi, hàng đấu giá của trận thứ hai tuyệt đối không tốt bằng trận đầu, cho nên vì duy trì cảm giác thần bí, tăng cường tính thú vị, trận thứ hai sẽ không công bố hàng đấu giá danh sách trước.

Cho nên không thiếu người thấy hàng đấu giá của trận đầu không tồi liền đấu giá, kết quả xài hết tiền, phát hiện hàng trận sau còn tốt hơn nhưng đã muộn.

Cảnh tương tự tượng hàng năm đều có.

Này cũng lộ ra một cái tin tức quan trọng, trận đấu giá thứ hai có rất ít có phú hào chân chính tham dự.

Nhưng hôm nay lại không giống nhau, những người ngồi trên chỗ vòng tròn cầu thang đều nhìn mấy gian phòng vip trên chỗ cao khe khẽ nói nhỏ, suy đoán vì cái gì những các đại nhân vật này còn không rời đi, chẳng lẽ là trận này có thứ tốt?

Trận đầu ấu thú tộc Cửu Vĩ Hồ đã khó lường, trận thứ hai thế nhưng còn có thứ tốt?

Nhất thời, đám người ẩn ẩn sôi trào lên.

Mc vẫn là người cũ, hào quang bắn ra bốn phía, giọng nói liên châu, nói mấy câu liền đem không khí hiện trường tăng cao.

Thực mau hàng áp trục đã được đưa lên.

Thông qua mirco, thanh âm Mc đã mang lên thở dốc nhưng ngược lại so với phía trước càng hưng phấn: “Kiện hàng đấu giá cuối cùng, nói vậy các vị đã mong đợi thật lâu.”

“Tôi sẽ không nói nhảm nữa, động cơ cùng điều khiển của Ngân Chuẩn, mười vạn (trăm nghìn) tinh tệ bắt đầu.”

Dứt lời, giống như nước rớt chảo dầu, ánh lửa văng khắp nơi.

Đã có phòng vip báo giá: “Mười lăm vạn (150 nghìn).”

“Hai mươi vạn (200 nghìn).” Một phòng vip khác, có người tăng giá.

“25 vạn (250 nghìn).”

Nguyên bản còn ôm tâm lý may mắn, cái gì cũng không đấu giá, muốn dùng toàn bộ tinh tệ tranh một lần thấy vậy cũng chỉ có thể im lặng quan sát.

“Thế nhưng đã tăng lên 25 vạn.” Hùng Phương Phương lẩm bẩm nói, cảm giác giống đang mơ.

Cùng Nguyễn Thời Thanh đi đến chỗ giám định, cũng chỉ nghĩ động cơ là có thể bán không ít tiền, nơi nào lại nghĩ tới hiện tại sẽ là cái cục diện này đâu?

Cơ hồ là nháy mắt, giá đã lên tới 25 vạn.

Quay sang xem thấy Nguyễn Thời Thanh đang ôm chó con, ổn định vững chắc ngồi, toàn thân không nhìn ra một chút khác thường, mặc cho ai nhìn cũng không nghĩ đây là người đã bán “Ngân Chuẩn”.

Hùng Phương Phương hít sâu một hơi học bộ dáng bất động như núi của Nguyễn Thời Thanh, sợ chính mình lộ dấu vết sẽ mang đến phiền toái.

Giá cả đang dần tăng cao, nhưng không giống ng·ay từ đầu đại biên độ tăng giá.

Rất nhiều người thường không đủ tinh tệ đã rời khỏi đấu giá, chỉ còn lại mấy đại nhân vật ở phòng vip, cắn chặt giá cả.

“35 vạn!”

“36 vạn!”

“37 vạn!”

“45 vạn!”

Trên màn hình lớn con số thay phiên biến động, cuối cùng ngừng ở 45 vạn tinh tệ.

Đếm ngược mười giây sau.

“45 vạn, thành giao!” Thanh âm của Mc kịch liệt rung lên, hôm nay sẽ là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời nàng.

Hùng Phương Phương cũng thở dài ra một hơi, kiệt lực nắm chặt tay vịn ghế dựa mới kiềm chế hưng phấn muốn nhảy lên hoan hô.

Nguyễn Thời Thanh cũng cúi đầu nhéo lỗ tai chó con, nói nhỏ đến người khác không nghe thấy: “Chúng ta có tiền rồi.”

Dung Hành giương mắt, dùng móng vuốt có lệ chụp tay Nguyễn Thời Thanh một chút.

Lúc trước Dung Hành mua “Ngân Chuẩn” tốn hết 360 vạn tinh tệ, này vẫn giá đã chiết khấu cho Thái Tử đế quốc.

Động cơ cùng điều khiển lấy đem bán, ít nhất cũng được 100 vạn.

Hiện tại chỉ có 45 vạn đã bán, tên ngốc này lại còn vui vui vẻ như thế.

Thích.

Nguyễn Thời Thanh cũng không biết giá trị nguyên bản của “Ngân Chuẩn” là bao nhiêu, dù sao cũng là của nhặt.

45 vạn tinh tệ đã vượt qua mong muốn của Nguyễn Thời Thanh rất nhiều, những bong bóng vui sướиɠ từ đáy lòng bay xung quanh cậu, nhưng không thể để cho người khác nhìn ra tới, nên Nguyễn Thời Thanh thế chỉ có thể lén lút chia sẻ.

Cảm giác lượm tiền từ trên trời rơi xuống, mẹ nó, quá vui sướиɠ.

Hội đấu giá kết thúc viên mãn, âm nhạc dâng trào cảm xúc trong hội trường đổi thành khúc trữ tình, mọi người vẫn còn dư vị kích động, lục tục đứng dậy rời khỏi.

Nguyễn Thời Thanh biết rõ đạo lý có tiền không thể lộ, không dấu vết xen lẫn vào đám người, chuẩn bị rời đi trước, lúc sau sẽ tìm cơ hội đi vòng trở về lấy tiền của mình.

Hùng Phương Phương bước chân trầm ổn đi theo bên cạnh.

Chỉ có Hùng Viên Viên không hiểu: “Đã xong rồi?” Đồ vật chúng ta mang đến đâu?

“Đừng hỏi.” Hùng Phương Phương sốt ruột liếc mắt nhìn em trai một cái, hận sắt không thành thép: “Đợi chút sẽ biết.”

“Nga.” Hùng Viên Viên héo héo nhắm miệng lại.

Ba người theo dòng người đang muốn đi ra ngoài, âm nhạc trong hội trường đột ngột dừng lại, sau đó mấy tiếng súng vang lên, một đội binh lính súng vác vai, đạn lên nòng xuất hiện, phong tỏa cửa ra vào họng súng hướng về phía mọi người: “Tất cả trở lại chỗ ngồi của mình, mau lên.”

Bị họng súng tối om chỉa vào, những người chưa kịp rời đi không thể không lui về hội trường.

Tiếp sau đó, là nhóm người rời đi đầu tiên cũng bị bắt trở về hội trường.

“Tất cả cởi bỏ áo choàng, gỡ mặt nạ ra.”

Người cầm đầu tiếp tục mệnh lệnh: “Sau đó xếp thành hàng kiểm tra.”

“Có chuyện gì à?” Nguyễn Thời Thanh đem chó con cất vào áo khoác, hỏi người bên cạnh.

“Hình như là có hàng đấu giá bị mất.” Người nọ nói một tiếng xui xẻo, không tình nguyện cởϊ áσ choàng ra.

Hàng đấu giá bị mất?

Nguyễn Thời Thanh trong lòng nghĩ, có thể làm kinh động đến như vậy, chắc giá trị hàng đấu giá nhất định rất xa xỉ.

Chẳng lẽ là con hồ ly đó?

Lúc này tất cả đã tháo dỡ ngụy trang, xếp thành mấy hàng để đối phương kiểm tra, Nguyễn Thời Thanh ôm chó con, theo hàng người chậm rãi đi ra ngoài.

Binh lính phụ trách kiểm tra nhìn thấy áo khoác của Nguyễn Thời Thanh u lên một cục giống như cất giấu vật còn sống, ánh mắt tức khắc nguy hiểm, đưa nòng súng nhắm ngay cậu, cằm giơ lên, mang theo một chút vui mừng: “Trong quần áo đang giấu cái gì?”

Nguyễn Thời Thanh mở khóa kéo, giơ đôi tay lên: “Là chó con.”

Đối phương nhìn vào bên trong thấy là con chó, sắc mặt suy sụp ngay lập tức, không kiên nhẫn dùng thương chỉ chỉ lối ra: “Đi mau.”

……

Ba người thuận lợi rời khỏi, Nguyễn Thời Thanh chắc chắn nói: “Ấu thú tộc Cửu Vĩ Hồ đã bị mất.”

Hai anh em khó hiểu, không biết sao Nguyễn Thời Thanh lại biết tin tức này.

Nhưng Dung Hành nhịn không được nhìn Nguyễn Thời Thanh một cái, ngầm chậc một tiếng.

Cũng không phải ngốc hết thuốc chữa.

“Đoán.”

Tên lính kia khi nhìn thấy áo khoác của Nguyễn Thời Thanh cso vật còn sống, sắc mặt từ mừng thầm đến thất vọng lại đến tức giận, tuy cảm xúc biến hóa rất nhỏ nhưng Nguyễn Thời Thanh chú ý thấy được.

Liên kết với hàng đấu giá quý trọng bị mất, tám chín phần chính là kia chỉ ấu thú của tộc Cửu Vĩ Hồ.

Cũng không biết là bị trộm, vẫn là tự chạy.

Hy vọng là vế sau.

“Đi thôi, thừa dịp người bên trong vẫn chưa ra hết, chúng ta đi lấy tiền đi.” Cảm giác trầm trọng luôn quanh quẩn trong lòng tản ra, Nguyễn Thời Thanh bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Ba người mặc lại áo choàng, đeo lại mặt nạ, từ một con đường khác đi vòng trở về lấy số tiền bán đấu giá thuộc về mình.

Động cơ cùng trung tâm điều khiển tổng cộng được 45 vạn.

Tiền hoa hồng là 10%, còn lại 40 vạn lẻ 5000 tinh tệ được để trong một tấm thẻ atm không tên, từ giám đốc hội đấu giá giao cho Nguyễn Thời Thanh.

“Kỳ thật tiên sinh có thể cung cấp tài khoản, chúng tôi sẽ trực tiếp gửi tiền vào tài khoản, miễn cho ngài tự mình lại đây.”

“Không cần, vậy càng an toàn hơn.” Nguyễn Thời Thanh khách khí từ chối, Nguyễn Thời Thanh lấy thẻ xong lập tức rời đi.

Nguyên bản giám đốc tưởng moi thông tin của Nguyễn Thời Thanh, nhưng không nghĩ tới lại cẩn thận như vậy, ngay cả tài khoản ngân hàng đều không lộ ra.

Hàng đấu giá bị mất còn không tìm được, giám đốc cũng không có tinh lực dây dưa, chỉ có thể nhìn người rời đi.

Nguyễn Thời Thanh rời khỏi hội đấu giá, tìm cái góc không người cởi bỏ ngụy trang, lại mang hai anh em họ Hùng nghênh ngang trà trộn vào trong đám đông.

Hội đấu giá mới kết thúc, không ít người đều nhân tiện đi dạo chợ, nhân tiện tám một tám về biến cố xảy ra ở hội đấu giá, ba người không chớp mắt xen lẫn trong trong đám đông.

Nguyễn Thời Thanh một bên chú ý hàng hóa trên quầy hàng, một bên thấp giọng hỏi hai anh em: “Nơi nào có thể mua được quang não?”

Nguyễn Thời Thanh từ trong sách biết được di động, máy tính đã bị quang não thay thế, quang não là tập hợp bao gồm cả căn cước công dân, giải trí, học tập, sinh hoạt cùng với công tác.

Nếu muốn hiểu biết sâu về thế giới này, quang não là con đường tốt nhất.

Một cái quang não, tương đương với di động + máy tính + mũ thực tế ảo + không gian trữ vật, tóm lại công năng thập phần cường đại. Đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.

Nếu là mấy ngày trước Nguyễn Thời Thanh khẳng định không dám tưởng.

Nhưng hiện tại bất đồng, giờ có tiền nha!

“Quang não cần phải liên kết với căn cước công dân, chỉ có cửa hàng nội thành mới có.” Hùng Viên Viên nói.

“Nếu muốn đi nội thành mua, trước tiên phải đi làm căn cước công dân.”

“Có thể làm căn cước công dân?” Nguyễn Thời Thanh kinh ngạc.

“Sao lúc trước anh không nói?” Nguyễn Thời Thanh còn tưởng khúc chiết lắm mới làm được chứ.

“Muốn làm căn cước cần phải nộp phạt cùng thủ tục phí, tổng cộng hơn một vạn tinh tệ.”

Hùng Viên Viên nhịn không được cười hắc hắc: “Lúc trước nếu nói cũng vô dụng, chúng ta sao có nhiều tiền như thế.”

Rời khỏi hội trường Hùng Viên Viên mới hốt hoảng hiểu được, nguyên lai động cơ bọn họ mang tới chính là hàng đấu giá áp trục.

Từ hội trường đấu giá đến chợ, Hùng Viên Viên đã cười một đường.

Nguyễn Thời Thanh cũng bị cảm nhiễm cười rộ lên: “Chúng ta hiện tại có tiền làm rồi.”

*

Hai anh em mang Nguyễn Thời Thanh đi tới nơi làm căn cước.

Nguyễn Thời Thanh đi vào lại phát hiện hai người không đi: “Sao hai người không đi?”

“Chúng tôi không cần làm, chúng tôi sẽ ở đây đợi anh.” Hùng Phương Phương nói.

Nguyễn Thời Thanh hiểu được, khẽ cười: “Hai anh đi cùng tôi đi.”

Nghe vậy, hai anh em mới đi vào, một trái một phải đi theo Nguyễn Thời Thanh.

Nhân viên công tác nhìn có người vào, mí mắt cũng không nâng: “Làm căn cước, một người một vạn tinh tệ.”

Cách ăn mặc của ba người lộ ra mùi vị nghèo kiết hủ lậu, không giống người có thể nộp đủ tiền.

Toàn bộ ngoại thành, có mấy người có đủ tiền đâu?

Trong lòng nhân viên công tác đột nhiên sinh ra một cảm giác về sự ưu việt, những con chuột sống ở đống rác ngay cả căn cước đều không có, dù cho có ch·ết không minh bạch, cảnh sát đều sẽ không chú ý.

“Ba người chúng tôi cần làm công cước.”

Thái độ đối phương không tốt, Nguyễn Thời Thanh cũng thu hồi tươi cười: “Quệt thẻ.” Nói xong lấy thẻ đưa qua.

Nhân viên công tác liếc tấm thẻ một cái, lúc này mới không tình nguyện bắt đầu xử lý thủ tục đăng ký.

Chụp ảnh, thu thập giọng nói, vân tay, tròng đen…… Sau một loạt thủ tục, nhân viên công tác mới quẹt thẻ, đem ba thẻ căn cước giao cho Nguyễn Thời Thanh.

Thái độ của nhân viên nhẹ nhàng 90 độ nhưng vẫn cao cao tại thượng t: “Đây, ký tên vào bản chứng minh đã làm căn cước này là xong.”

Hùng Phương Phương cùng Hùng Viên Viên tiếp nhận màn hình điện tử, mơ mơ màng màng muốn ký tên, lại bị Nguyễn Thời Thanh ngăn cản.

Nguyễn Thời Thanh vuốt xem từng trang, khi nhìn đến trang thứ hai đã tự động lựa chọn đánh giá phục vụ vừa lòng liền quay màn hình về phía nhân viên công tác, cười tủm tỉm hỏi: “Đánh giá phục vụ vừa lòng là từ chúng tôi tự lựa chọn phải không?”

Nhân viên công tác không nghĩ tới việc Nguyễn Thời Thanh biết chữ, nhân viên công tác nhăn nhăn mặt, tươi cười có lệ trở nên miễn cưỡng: “Đương nhiên, tiên sinh.”

Đám chuột sống trên đống rác ở ngoại thành, cơ bản đều không được giáo dục, tự nhiên cũng không biết mấy cái chữ.

Mặc dù là dựa vào bán rác rưởi kim loại kiếm chút tinh tệ, nhưng ở chỗ này cũng phải chịu y đắn đo.

Đây là người thứ nhất dám đối nghịch.

Trong mắt nhân viên công tác dâng lên lửa giận, cắn răng thấp giọng cảnh cáo: “Bất quá tôi khuyên tiên sinh tốt nhất không cần làm như vậy.”

Nhân viên công tác càng là để ý, Nguyễn Thời Thanh càng chắc chắn tầm quan trọng của việc đánh giá này.

Xoay chuyển bút trên đầu ngón tay, Nguyễn Thời Thanh gõ nhẹ mặt bàn: “Để tôi đoán xem, dù cho thái độ của cậu lại ác liệt cũng không có người biết, nhưng nếu chúng tôi đánh giá phục vụ không hài lòng, mặt trên khẳng định sẽ biết. Khả năng còn sẽ ảnh hưởng kiểm tra đánh giá nào đó, đúng không?”

Tuy là thế giới bất đồng, nhưng Nguyễn Thời Thanh cảm thấy dù ở nào phương diện quy tắc đều có hiệu quả như nhau.

Sắc mặt đối phương quả nhiên cứng đờ. Tưởng phát giận lại sợ chọc giận Nguyễn Thời Thanh nhưng bắt chịu thua nhận sai, lại kéo không xuống mặt mũi.

Nguyễn Thời Thanh sửa đánh giá thành không hài lòng, lại nghiêm túc điền kiến nghị, xong rồi mới ký tên rồi bấm nút gửi.

Hùng Phương Phương cùng Hùng Viên Viên cũng làm theo, sửa đổi lựa chọn, ký tên rồi gửi.

“Cảm ơn.” Nguyễn Thời Thanh đem màn hình đẩy trở về, vẫy vẫy tay, xoay người rời đi.

Chỉ còn lại nhân viên công tác tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn bọn họ.

Hùng Viên Viên quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắc hắc cười: “Anh ta trừng mắt cổ miệng giống con ếch xanh ghê.”

Hùng Phương Phương nghĩ nghĩ hỏi: “Nếu đắc tội anh ta, về sau có phiền toái không?”

“Nếu là anh tâ thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, sẽ không bị phái đến nơi này công tác.”

Từ trình độ kỳ thị của nội thành đối ngoại thành tới xem, tới gần ngoại thành sẽ thường xuyên cùng người ngoại thành giao tiếp, tất nhiên chỗ đăng ký thủ tục làm căn cước này cũng không phải đơn vị tốt gì.

Cho nên dù đối phương có tức, cũng chỉ có thể nghẹn.

Hùng Phương Phương nghe vậy mới yên tâm, lại do dự nói: “Tiền làm căn cước……”

Không chờ Hùng Phương Phương nói xong, Nguyễn Thời Thanh đã cắt ngang.

Không cần nghe xong cũng biết anh ta muốn nói cái gì: “Đây là một phần thù lao, đợi chút mua quang não, tôi sẽ chuyển thêm hai vạn tinh tệ, đây là thù lao của các anh, không cần ngại.”

Mấy ngày nay, hai người đã giúp Nguyễn Thời Thanh không ít, nếu không có bọn họ tìm hiểu tin tức, động cơ cũng sẽ không thuận lợi bán được như vậy.

Hai anh em tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không làm ra vẻ, cuối cùng lựa chọn tiếp nhận phần thù lao này: “Vậy về sau có chuyện gì cứ việc kêu chúng tôi.”

“Yên tâm, tôi sẽ không khách khí.”

Ba người nói nói cười cười, theo chỉ dẫn của biển báo đi đến trung tâm thương mại.

Nội thành quả nhiên phồn hoa rất nhiều so với ngoại thành.

Đường phố rộng lớn, phòng ốc san sát.

Trên màn hình lớn thay phiên phát video quảng cáo, không trung th·ường thường có phi thuyền có tạo hình độc đáo hoặc là xe bay mang theo gió phất qua cỏ cây ven đường.

Cùng ngoại thành chen chúc chất đầy rác rưởi dơ loạn, phảng phất thành hai cái thế giới.