Chương 6: Trò chuyện trong đêm

Năm nay Tĩnh An đế hai mươi chín tuổi, đối với các thế hệ tổ tiên sống không quá năm mươi năm của mình, thì hắn đã đi qua hơn nửa quãng đường.

Chính vì vậy hắn mới sốt ruột.

Tuy rằng các thế hệ trước có con trai cũng không dễ dàng gì, nhưng ít nhất bọn họ sẽ có một đứa, chỉ có hắn một mình, cho tới bây giờ, đừng nói là con trai hay con gái, thậm chí hắn còn chưa thấy một phi tần nào có thai.

Tuy rằng không muốn nhận nhưng Tĩnh An đế cũng từng nghi ngờ chính mình.

Mười bảy tuổi đăng cơ, đây là lần tuyển tú lần thứ tư sau khi hắn đăng cơ, nhưng hắn lại sợ rằng đây sẽ là lần cuối cùng.

Nếu trong ba năm nữa, hậu cung vẫn không có người nào mang thai, chỉ sợ hắn phải đi tìm con nối dõi.

Mang theo suy nghĩ như vậy Tĩnh An đế bước vào điện bên phải của cung Tước Linh.

Nâng mắt nhìn, Tĩnh An đế có thể thấy Hoa Manh đã đứng sẵn ở cửa chờ hắn.

Hôm nay Hoa Manh mặc một bộ đồ ba lớp màu đỏ tươi, khoác bên ngoài chiếc áo trắng dài thêu hình bướm, mái tóc đen dài nửa vắt trên vai, nửa thẳng dọc sống lưng, trên người không có quá nhiều trang sức, nhưng không vì thế mà khiến nàng trở nên quá đơn bạc.

Thật sự dáng người của nàng quá xuất sắc, chỉ cần liếc mắt một cái, Tĩnh An đế cũng có thể da thịt trên người nàng, không quá nhiều cũng không quá ít.

Nhìn qua không giống một cô nương mới mười năm, mười sáu tuổi.

Đợi hắn hướng ánh mắt lên trên, liền thấy nàng đang cười nhạt nhìn mình.

Đột nhiên, tâm tình xao động của Tĩnh An đế nhanh chóng bình lặng lại.

“Ái phi bình thân đi.” Tĩnh An đế nói, bước nhanh tới, nâng Hoa Manh khom lưng hành lễ đứng thẳng dậy.

Nâng nàng dạy xong, Tĩnh An đế vẫn chưa buông tay, mà lại hạ tay xuống eo nàng, xoa nắn vòng eo tinh tế của nàng,

Hoa Manh thấy Tĩnh An đế đến, cũng xác nhận hắn rất vừa lòng với nàng.

Đúng thật dung mạo với thân hình nàng vốn dĩ đã không tồi, điểm đặc biệt nhất trên mặt chính là đôi mắt to và trong sáng, bên dưới thì chính là cái eo này.

Huống hồ một tháng nay nàng liên tục sử dụng nước thánh, hiện giờ khuôn mặt không thay đổi gì nhiều nhưng làn da lại hồng hào hơn trước.

Đối với sự kiêu ngạo của nữ giới này, trong vòng một tháng có thể thay đổi tốt như vậy, thật sự không hề thua kém những nữ tử đã trưởng thành.

Kiếp trước làm quỷ hồn hai mươi năm, Hoa Manh đã thấy qua nhiều loại đàn ông.

Hai mươi năm nhìn xuống, dung mạo vô cùng đơn giản này vậy mà lại sở hữu thân hình mà mọi nữ tử đều muốn, là loại hấp dẫn người khác nhất.

Mà phản ứng sau đó của Tĩnh An đế cũng chứng minh cho suy đoán của Hoa Manh.

Hoa Manh không biết những phi tần khác hầu hạ An Tĩnh đế như thế nào, nhưng nàng vẫn nhớ rõ lời dạy dỗ của mẫu thân trước khi đi, tuy là lần đầu, nhưng nên phối hợp, trong những lúc cần chủ động thì không nên ngại ngùng.

Giông tố qua đi, tắm rửa xong, Hoa Manh liền ngoan ngoãn để An Tĩnh đế ôm trên giường.

Hoa Manh đoán, hôm nay Tĩnh An đế rất thỏa mãn.

Tĩnh An đế thực sự hài lòng, ban đầu sủng hạnh chỉ để có con kế vị, nhưng càng về sau cảm giác cang thay đổi.

Bởi vì tâm trạng tốt nên Tĩnh An đế không rời đi luôn, mà lại trầm ngâm, chậm rãi nói: “Ngươi tiến cung là tự nguyện sao?”

Hoa Manh không rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng nàng vẫn thành thực gật đầu đáp: “Thϊếp thân tự nguyện vào cung.” Nói xong, nàng dừng một nhịp mới nói: “Hoàng thượng hẳn đã nghe thấy câu chuyện của hôn sự thần thϊếp.”

Tĩnh An đế chưa trả lời, Hoa Manh cũng không vội mà tiếp tục nói: “Tháng trước thϊếp thân bị từ hôn, so với bực mình, thì càng thấy lo lắng cho người trong nhà hơn.”

“Hửm?”

Nghe thấy thanh âm nghi ngờ của Tĩnh An đế, Hoa Manh chần chờ chớp mắt một cái, vẫn chọn nói thật, “Hắn ta leo lên người trưởng công chúa, nếu thϊếp thân chỉ lo cho chính mình, nén tâm tình giận dữ hay làm ra vẻ đau đớn vì tình như họ muốn, thì chẳng phải là qua hởi rồi sao?”