Chương 4: Đường đến cung điện

Lư thị thấy Hao Manh quyết tâm muốn tin cung như vậy liền nhìn về phía Hoa phu.

Hoa phụ bị bà nhìn, đang định nói bản thân chỉ là một ngũ phẩm viên ngoại, sợ rằng không có đủ tư cách để cho Hoa Manh tuyển tú, thì thất Lư thị nói: “Ngày mai ta cùng ông tới thăm tiên sinh.”

Hoa phụ nghe thấy lời này, đang định mở miệng khuyên ngăn nhưng lại không dám, trong lòng cũng tự biết không thể ngăn cản bà nên đành gật đầu đồng ý.

“Tiên sinh” trong lời của Hoa mẫu không chỉ là thầy của ông mà còn là trưởng bối cùng thôn với bọn họ.

Trước đây ông ấy thị đỗ tú tài đã mở một lớp dạy vỡ lòng cho đám trẻ trong thôn, và cũng tiếp tục giữu vững đạo hiếu đọc sách.

Sau ba năm dạy dỗ, hầu hết trẻ em đều đủ nhận thức với chữ viết, ông ấy mới nhận người có thiên phú nhất trong đám đó – Hoa phụ làm đệ tử, cho tới khi ông ấy khi đỗ Thám hoa, lấy dì nhỏ của dì nhỏ của đương kim Thánh thượng, như vậy cũng xem như mở ra con đường thăng quan tiến chức cho đệ tử duy nhất này.

Hiện giờ người làm bên Hộ bộ thượng thư, vừa nghe Lư thị nói ra toàn bộ sự việc của Trương gia xong, ông liền đập bàn nói: “Trương gia này đúng là khinh người quá đáng!” Nói xong, ông nhìn về phía Lư thị hỏi: “Manh Manh thật sự muốn tiến cung sao?”

“Không dám lừa gạt tiên sinh, Manh Manh dù sao cũng coi như được ngài trông coi mà lớn lên, tính tình của nó như nào, ngài cũng biết rõ.”

Lư thị vừa nói, thượng thư Lâm Minh Lâm liền gật gật đầu, “Ta biết rồi, dù chức quan của Đằng Phi không cao, nhưng con gái quan ngũ phẩm vừa vặn có thể tham gia tuyển tú.” Nói rồi, ông lại cười: “Huống chi trong nhà ta cũng có một đứa vẫn chưa tiến cung, hai đứa cháu gái đều đã gả chồng cả, hiện giờ Manh Manh muốn tiến cung, ta đương nhiên sẽ làm chống lưng cho con bé.”

Quan trọng là, Lâm thượng thư nghĩ đến trong nhà đứa học trò này của mình con cái đông đúc, nếu ông ta để lộ tin tức này cho Thái hậu tỷ tỷ, e rằng chính bà cũng sẽ động lòng.

Sự thật chứng minh, ông đã nghĩ đúng.

Ngày hôm sau Lâm phu nhân vào cung nói chuyện Hoa gia đông con cháu ra, Thái Hậu lập tức để tâm tới.

“Con cháu Hoa gia thật sự đông đúc lắm sao?”

“Tỷ tỷ à, ta chắc chắn sẽ không lừa tỷ. Hoa Đằng Phi là đệ tử duy nhất của Lâm Minh, nhà hắn có đủ bốn trai hai gái, cháu trai bên ngoại được mười đứa, cháu gái bên ngoại chỉ có ba. Nhìn thế nào cũng thấy gia tộc này có thể sinh con trai đó ạ.”

Nói xong lời này, Lâm phu nhân ghé đầu gần Thái Hậu, nhỏ giọng nói: “Hoa phu nhân Lư thị đó, nhà mẹ đẻ bà ấy nuôi heo, tỷ cũng biết rõ heo mẹ sinh nhiều như thế nào mà!”

Tuy cách dùng từ của Lâm phu nhân không tốt lắm, nhưng dù sao cũng chỉ có bà cùng Thái hậu ở đây.

Quan hệ giữa hai chị em lại vô cùng tốt nên bà cũng chẳng ngại nói thẳng ra như vậy.

Thái hậu đã để chuyện này trong lòng, giờ chỉ còn bên phía Tĩnh An đế.

Tĩnh An đế sau khi biết chuyện liền cho người tra xét cẩn thận chuyện của Trương Cảnh Hồng với Hoa Manh, sau khi làm rõ mọi chuyện mới đồng ý cho nàng tiến cung.

Đối với Tĩnh An đế mà nói, hắn không quan tâm trong lòng Hoa Manh còn có nghĩ tới người cũ hay không, chỉ cần nàng có thể sinh ra được một đứa con trai, thì hắn tình nguyện chấp nhận cô gái này.

Càng đừng nói tới, Hoa Manh với Trương Cảnh Hồng tuy là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng nàng giữ thân như ngọc, lớn lên cũng coi như là xinh đẹp.

Tĩnh An đế một lòng nhanh chóng muốn có con trai, nên việc Hoa Manh vào cung tuyển tú diễn ra vô cùng thuận lợi.

Mấy ngày sau đó, tên của Hoa Manh đã thấy xuất hiện trong danh sách tuyển tú. Màn tuyển tú diễn ra long trọng ầm ỹ, một vài tú nữ được đặc cách sách phong vì gia tộc có khả năng sinh đẻ cao.

“Manh Manh, hôm sau con phải vào cung rồi, bây giờ có định làm gì đó không?”

Nhìn sư công đưa thánh chỉ tới, hốc mắt Hoa Manh hơi ướt, nàng rót trà, bên trong còn lén lút cho một giọt nước thánh, rồi nhìn về phía Lâm thượng thư nói: “Manh Manh không còn mong muốn gì, chỉ mong sau này sư công chú ý thân thể, chăm sóc cho bản thân. Như vậy Manh Manh của trong cung mới có thể an tâm.”

Nghe được lời này của nàng, Lâm thượng thư lập tức cảm động nói: “Vẫn là con gái trong nhà mới là tri kỷ. Manh Manh yên tâm, sư công nhất định sẽ giữ sức khỏe.” Nói xong ông cũng uống cạn chén trà kia.

Thấy sư công đã uống sạch trà có nước thánh, Hoa Manh mới thở phào nhẹ nhõm

Kiếp trước, cấp dưới mà sư công rất tin tưởng đã tham ô tiền cứu tế, ba tháng sau đó, ông bị đối thủ công kích trên triều, tức hộc máu mà chết.

Rồi sau đó, vài vị thúc thúc của Lâm gia buộc đóng cửa giữ tròn đạo hiếu, phụ thân nàng trên quan trường mất đi người trợ giúp nên bị Trương gia chèn ép, buộc phải từ quan về quê.

Ba tháng, Hoa Manh ghi nhớ mốc thời gian này trong lòng, trong vòng ba tháng, nàng nhất định phải tìm ra cách đứng vững ở trong thâm cung.

Hai ngày sau, sau khi Trương gia khua chiếng gỗ trống rước con gái của trưởng công chúa về chưa được bao lâu, Hoa Manh cũng theo hai rương của hồi môn mà An Tĩnh đế đặc biệt cho phép đưa vào cung.