Chương 1: Hôn ước bị hủy bỏ

“Nhị tiểu thư, phu nhân cho gọi ngài.”

“Ta biết rồi, ra ngay đây.”

Hoa Manh đáp lời với bên ngoài xong, mới lại lần nữa nhìn bản thân trong gương.

Trở lại thật rồi, tốt quá.

Nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng cần nàng giải quyết.

Nghĩ tới đây, Hoa Manh đưa tay xoa một chút phấn mắt lên, rồi mới đứng dậy đi về phía cửa.

Tỳ nữ Linh Thúy thấy chủ tử đi ra liền vội vàng chạy tới, lo lắng nhìn nàng nói: “Tiểu thư ơi, hôm nay Trương phu nhân khinh thường người khác như vậy sợ không phải la ý muốn của Trương công tử.”

Bước chân của Hoa Manh không ngừng lại, nhưng khóe miệng lại dâng lên một ý cười lạnh, “Có phải ý của hắn hay không không quan trọng, nhưng nếu mẫu thân của hắn có thể trước một tháng tới từ hôn như này, e rằng không có khả năng hắn không biết.” Huống chi, chuyện này vốn là mong muốn của Trương Cảnh Hồng.

Nghĩ tới sau khi nàng thắt cổ vì bị từ hôn ở kiếp trước, linh hồn phiêu du hai mươi năm trên trần thế đã thấy tất cả, Hoa Manh không tin, không tin Trương Cảnh Hồng đó không biết việc này.

Linh Thúy nghe Hoa Manh nói vậy, trong lòng cũng lạnh đi.

Không thể ngờ, Trương công tử, thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng với tiểu thư sẽ là loại người đó.

Hoa Manh không biết Linh Thúy nghĩ gì, nhưng nếu biết chắc chắn sẽ cười lạnh một tiếng mà nói cho nàng ta, không có gì là không có khả năng hết, tên đó quá giả tạo, không chỉ lừa nàng à còn lừa cả một nhà trưởng công chúa.

Khi Hoa Manh cùng Linh Thúy đến chính viện, Hoa phu nhân Lư thị đang cầm trên tay con dao mổ heo trong của hồi môn.

Phía bên kia là Trương phu nhân bị dọa sợ không biết nên làm gì khi thấy Lư thị mang dao ra nghịch.

Nhưng dù vậy, bà ta vẫn kiên trì ngồi đó, nhất quyết phải hủy bỏ hôn sự của con trai mình với Hoa Manh.

“Hoa phu nhân, chuyện này cũng do trưởng công chúa nhìn trúng vẻ tri thức của Cảnh Hồng nhà ta. Ta cũng biết chuyện từ hôn này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Manh Manh, nhưng kia là người của hoàng thất…”

“Có thể từ hôn, nhưng ta có một điều kiện.”

Trương phu nhân còn chưa nói xong, Hoa Manh vừa tới cửa đã chặn lời.

Nghe thấy Hoa Manh nói vậy, trong phòng lập tức rơi vào trầm mặc, Lư thị đau lòng đứng dậy, nhìn bóng hình nàng nói: “Bé con Manh Manh, tội nghiệp con quá đi.”

Hoa Manh bước vào, uyển chuyển hành lễ với Lư thị, sau đó mới nhìn sang Trương phu nhân, tiếp tục nói: “Ta đồng ý từ hôn, nhưng có điều kiện, Trương gia các người có dám đồng ý không?”

Trương phu nhân bị Hoa Manh mắng vào mặt liền thất thần.

Vốn nghĩ rằng Hoa Manh yêu thích con trai bà ta như vậy, sau khi nghe tin từ hôn sẽ khóc đến không thể ra ngoài, không ngờ nàng không chỉ tới đây, mà trên người còn chẳng có chút vẻ đau khổ gì.

Bởi vì không đoán được vì sao Hoa Manh hành động như vậy, càng không biết nàng định làm gì nên Trương phu nhân không đáp lời.

Thấy Trương phu nhân không nói gì, mẫu thân Lư thị ngồi bên Hoa Manh nhìn bà ta một cách khinh thường nói: “Trương gia các ngươi muốn liên hồn trở thành người nhà với phủ trưởng công chúa, chẳng lẽ lại không đáp ứng được điều kiện của con gái ta sao?”

Lư thị nói vậy, Trương phu nhân không thể tiếp tục giả điếc.

Bà ta ngẩng đầu nhìn về ghế ngồi gia chủ, vẫn thấy Lư thị đang mân mê con dao gϊếŧ heo trên tay, cố nén cơn khủng hoảng trong lòng xuống, thử mở miệng hỏi: “Không biết yêu cầu của Manh Manh là gì?”

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trương phu nhân cũng đặt trên người Hoa Manh.

Không chỉ Trương phu nhân mà cả Lư thị lẫn ba tẩu tử của Hoa Manh cũng hướng tầm mắt về phía chỗ nàng đang đứng.

Hoa Manh bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy cũng không sợ hãi, nàng cười nhạt, nhưng lời nói ra lại suýt nữa khiến Trương phu nhân nhảy dựng lên.

“Từ hôn cũng được, nhưng Trương gia các ngươi phải đi dán công văn ở kinh trành, viết rõ rằng do trưởng công chúa nhìn trúng Trương Cảnh Hồng nhà các người, tình nguyện hạ tiêu chuẩn gả con gái nên mới chủ động từ hôn với Hoa gia bọn ta.”

Đừng hòng nghĩ tới việc lợi dụng quan hệ với trưởng công chúa mà thăng quan phát đạt, hại cha ta làm quan chưa được bốn mươi năm đã phải cáo lão về quê.

Còn có những huynh trưởng và tỷ tỷ của cô cũng bị Trương gia cắn ngược, không thể không dẫn người già con nhỏ rời kinh thành, từ bỏ mọi mong muốn đã lâu của mình.

Danh tiếng của Trương gia, chắc chắn nàng phải hủy nó!