Đột nhiên cự mãng yên tĩnh lại, đôi mắt không còn sát khí cuồng bạo nữa, thay vào đó là ánh nhìn thân thiết kèm theo sợ hãi với Dương Phàm, Linh hồn Dương Phàm như có sợi liên kết với cự mãng, hắn cảm giác nắm sinh tử cự mãng trong lòng bàn tay, chỉ cần một ý nghĩ là cự mãng sẽ tử vong ngay lập tức.
Bích Vân vết thương chưa lành nên đứng bên cạnh xem trận chiến, bỗng dưng hai bên ngừng đánh nhau, Dương Phàm dơ tay lên, cự mãng nịnh nọt cúi đầu xuống cho hắn vuốt ve. Bích Vân trợn tròn mắt, đến cằm cũng muốn rớt xuống, không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Dương Phàm! Này là sao vậy? Sao lại vậy...
- À. Tiểu mãng thấy ta anh tuấn tiêu sái nên đồng ý làm linh thú cho ta.
- Tin ngươi là ma quỷ nha. Ngươi dấu ta cái gì phải không?
Nàng không buông tha cho Dương Phàm, cố hỏi cho bằng được lí do tại sao hắn có thể thu phục cự mãng dễ dàng như vậy.
Dương Phàm giả vờ chẳng nghe chẳng thấy, dẫn Độc Giác Mãng tiến bước về phía trước, lần này có linh thú hỗ trợ chắc chắn săn gϊếŧ dễ dàng hơn nhiều.
Từ lúc này đến khi trời chiều, hắn cùng cự mãng phối hợp với nhau đã săn được thêm năm hung thú cấp một. Đẳng cấp tăng lên luyện khí tầng bốn.
- Hệ thống, kiểm tra thông tin của ta :
- Tinh. Kí chủ : Dương Phàm
.Cảnh giới: luyện khí tứ tầng
.Lãnh địa: chưa có.
.Huyết sát khí: 70
.Kinh nghiệm cấp tiếp theo: 15/50
.Thần khí: Cửu Long Ngọc Tỉ(phong ấn)
.Pháp quyết: Đoạt Mệnh Thất Thức (hoàng cấp thượng phẩm)
.Vật phẩm : khoái kiếm (hạ phẩm pháp khí). Nô phù (thượng phẩm thần phù).
- Hiện tại ta đã là luyện khí trung kì, nên đổi một bộ thân pháp mới. Yến Phi Thiên chỉ là thân pháp võ tu nên không thích hợp khi giao đấu.
Mở ra thương thành, Dương phàm muốn lựa chọn loại thân pháp để giao đấu chứ không chọn thân pháp đi đường.
-Hệ thống, dựa theo yêu cầu của ta, chọn ra những pháp quyết phù hợp.
-Tinh. Hệ thống có hai bộ pháp quyết phù hợp với kí chủ:
1.Cuồng ma loạn vũ, huyền cấp hạ phẩm, khi thi triển tạo ra ảo ảnh nhiễu loạn tâm trí đối phương, thích hợp quần công, giá 50 điểm huyết sát.
2. Mê tung ảo ảnh, huyền cấp hạ phẩm, khi thi triển có thêm 2 phân bóng giống hệt chủ nhân tấn công các góc khác nhau, mê hoặc đối phương không phân biệt thực hư, thích hợp đơn đấu, giá 60 điểm huyết sát.
Nhìn hai pháp quyết Dương Phàm khó lựa chọn, mỗi loại đều có thế mạnh riêng. Cuối cùng hắn lựa chọn Mê tung ảo ảnh, vì mục đích bây giờ của hắn là săn thú đơn lẻ, không phải đánh nhau với Phạm gia.
- Chọn Mê tung ảo ảnh, tăng độ thuần thục lên nhập môn sơ thành.
- Tinh. Trừ 60 điểm huyết sát đổi Mê tung ảo ảnh huyền cấp hạ phẩm, trừ 10 điểm tăng độ thuần thục thân pháp lên nhập môn sơ thành.
Đột nhiên Dương Phàm cảm nhận như đã tìm hiểu về Mê tung ảo ảnh, vận chuyển linh lực thử bước đi theo bộ pháp, chỉ thấy bên người có thêm hai phân bóng giống y đúc chân thân, đều cầm kiếm đều xuất chiêu Đoạt mệnh thất thức.
-Hảo, có bộ thân pháp này trong cùng cảnh giới ai có thể tránh được một kiếm của ta.
Bích Vân vừa thấy Dương Phàm thi triển thân pháp tạo ra ảo ảnh đẹp mắt, liền chạy lại năn nỉ:
- Ngươi dạy cho ta bộ pháp này được không?
- Cho ta nhìn ngực ngươi thì ta sẽ dạy.
- Da^ʍ tặc, vô sỉ. Ta không thèm học nữa, tưởng hay lắm sao.
Bích Vân hai tay giữ lấy cổ áo, quay lưng lại, lấy trong túi ra người gỗ có dán chữ Dương Phàm, ngón tay bấm đi bấm lại trên mộc thân, miệng lầm bầm:" cho ngươi miệng tiện, cho ngươi miệng tiện nè".
Giả mắt mù tai điếc, Dương Phàm không quan tâm đến nàng đang chửi mình, kiếm củi nhóm lửa chuẩn bị nướng hai cái chân gấu hôm qua.
Ba hôm sau...
Trong ba ngày này, Dương Phàm nhờ vào Độc Giác Mãng đã săn được chín con hung thú cấp một tiền kì và hai con hung thú cấp một trung kì. Cảnh giới tăng lên luyện khí lục tầng, lại gom góp đủ 130 điểm huyết sát, Dương Phàm nhịn đau đổi cho cự mãng một viên Khai linh đan 120 điểm, thêm 2 viên liệu thương đan cho cả hai chữa thương. Điểm trao đổi lại về số không tròn trĩnh.
Khai linh đan là đan dược dành cho linh thú, giúp linh thú khai mở linh trí, càng phục dụng nhiều Khai linh đan thì linh trí của linh thú càng cao. Chỉ cần phục dụng khoảng mười viên Độc Giác Mãn sẽ có độ thông minh như nhân loại, nhưng đó là hơn một ngàn điểm quy đổi a.
Độc giác mãng sau khi sử dụng Khai linh đan thì ánh mắt đã có nhân tính hơn, không còn mờ mịt nghe lệnh của chủ nhân nữa, đã biết tỏ ra thân mật và thân thiện với Bích Vân, nàng không sợ hãi cự mãng như lúc đầu mới gặp, một bên vuốt vảy của nó, một bên nhìn Dương Phàm lên tiếng :
- Ngươi gia sản thật là giàu có. Nếu ngươi bao nuôi ta thì ta sẽ suy nghĩ cho ngươi nhìn ngực một chút.
- Thôi, nhỏ bằng quả chanh, ta không thích mẫu người hai lưng.
- Ngươi nói ai nhỏ? Thế này mà nhỏ hả? Ngươi xem nhỏ ở đâu?
Phụ nữ mà, có thể chê xấu, nhưng không thể chê ngực nhỏ. Bích Vân vừa nói vừa ưỡn ngực đi về phía Dương Phàm, muốn thanh minh rằng ta không nhỏ.
- Tránh ra!
Dương Phàm dơ tay đẩy ra, hắn vốn tính đẩy đầu nàng ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đưa tay đẩy về phía dưới cổ, trong bàn tay cảm giác đầy đặn mềm mại, liền bóp nhẹ một cái.
-A ! Ngươi, ngươi....
Bích Vân mặt đỏ đến mang tai, ngượng ngùng không thốt nên lời. Dương Phàm dự cảm không ổn vội vàng lên tiếng trước.
- Đồ con gái hư hỏng này, sao ngươi lại đặt ngực lên tay ta hả?
Miệng vừa thốt ra hắn liền hối hận, đang tính giải thích thì ăn ngay một cái tát vào mặt.
- Đồ mặt dày, đồ hạ lưu, ta hận ngươi....
Nói xong nàng ôm mặt chạy đi, để lại Dương Phàm đứng xoa xoa bên mặt, Độc giác mãng ngóc đầu lên ngơ ngác không hiểu sao Bích Vân lại đánh chủ nhân? Nó đang suy nghĩ có nên bắt lại cô ta không? Nhưng thấy chủ nhân không lên tiếng nên cúi đầu xuống nằm nghỉ tiếp.