Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thông Thiên Thần Quốc

Chương 6: Luyện Khí Nhị Tầng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất ngờ vì Tam sư huynh tử vong quá nhanh, thiếu nữ không kịp định thần. Cự hùng dường như gϊếŧ xong Tam sư huynh chưa nguôi giận, tứ chi dẫm mạnh lên nền đất lao đến hai nhân loại còn sống.

- Ngũ muội, muội giữ chân nó một lúc, huynh đi tìm cứu viện nhé!

- Tứ sư huynh… Huynh....!!!

Lời chưa dứt đã thấy tứ sư huynh rút chạy về phía sau hơn 10 thước, đúng là gian khó mới hiểu lòng nhau. Trước kia hắn cũng theo đuổi mình, nay gặp nạn thì ném mình làm lá chắn tạo chút thời gian để bỏ trốn.

Ngũ muội biết đại nạn của mình sắp đến, nhưng không bó tay chịu trói, cố gắng né tránh song trảo của cự Hùng, được khoảng ba hơi thở đã dính phải Hùng trảo, té văng ngay dưới gốc cây Dương Phàm ẩn nấp, ngũ quan rỉ huyết.

Dương Phàm vốn tính chẳng muốn can dự vào trận chiến này, hắn là vốn người lạnh lùng tàn nhẫn, cái không có lợi không làm, nghĩ rằng đợi trận chiến kết thúc thì lặng lẽ rời đi. Ai ngờ nằm cũng trúng đạn, nếu cự hùng gϊếŧ xong Ngũ muội thì không chắc nó có phát hiện ra mình không? Nên khi cự Hùng đưa móng vuốt định kết liễu Ngũ muội, từ phía trên thân cây một bóng kiếm nhanh như sao rơi đâm thẳng vào con mắt bị tổn thương của nó.

- Lạc Tinh kiếm pháp.

Một kiếm quá nhanh xuyên qua hốc mắt đâm thẳng xuống sau gáy, Dương Phàm lại nhanh tay ôm lấy Ngũ muội lui ra đằng sau. Chỉ thấy cự Hùng gào thét một hồi rồi nằm im bất động.

- Tinh. Chúc mừng kí chủ gϊếŧ chết cự hùng nhất cấp hậu kì. Thu được 30 điểm huyết sát. 30 điểm kinh nghiệm. Thưởng gϊếŧ linh vật đầu tiên : Linh thú phù. Công dụng: nô dịch linh thú không quá một cảnh giới.

-Tinh. Chúc mừng kí tấn thăng luyện khí tầng 2.

.Kí chủ : Dương Phàm

.Cảnh giới: luyện khí nhị tầng

.Lãnh địa: chưa có

.Thần khí: Cửu Long Ngọc Tỉ(phong ấn)

.Huyết sát khí: 30

.Kinh nghiệm cấp tiếp theo: 15/30



.Vật phẩm : khoái kiếm (hạ phẩm pháp khí). Nô phù (thượng phẩm thần phù). Linh thú phù ( trung cấp linh phù).

Dương Phàm vui mừng vừa lên cấp luyện khí tầng 2, nhìn xuống Ngũ muội nằm im trên tay mình, miệng còn chảy máu, hơi thở đứt quãng như lúc nào cũng có thể tử vong. Lông mày hắn nhăn lại :

-"Ta sao lại vướng vào chuyện không may này chứ. Ta vào đây để luyên cấp, một bên thì Phạm gia đang truy sát, bây giờ lại có thêm một kẻ trọng thương sắp chết quấn thân, haiii. Thôi thì cứu cô ta xong đuổi đi vậy, ta chưa tàn nhẫn đến nỗi vứt bỏ cô ta lại đây".

Dương phàm đổi thêm một viên Liệu thương đan cho Ngũ muội uống, rồi cõng Ngũ muội lên lưng, đi tiếp về phía trước, hắn cũng chẳng có thời gian mà thu thập cự hùng nữa, chỉ thu lấy hai tay gấu làm thức ăn mà thôi.

Đi trong Sâm Lâm đến đêm khuya, Dương Phàm mới mệt mỏi dừng chân bên bờ suối, nhẹ nhàng đặt Ngũ muội xuống thảm cỏ, thấy hơi thở nàng ta đã khá ổn định, không biết do trọng thương hay do mệt mỏi mà vẫn chưa tỉnh lại. Hắn muốn xem vết thương ngay ngực do trảo của cự Hùng nhưng chẳng biết làm sao.

- Ta xem vết thương của cô như thế nào, rồi phải băng bó nếu không sẽ để lại sẹo, cô có tỉnh lại không được bắt ta chịu trách nhiệm đấy!

Trấn an mình bằng lời nói đầy chính nghĩa, hắn cởi thắt lưng của Ngũ muội ra, tính cởi thêm cái yếm đang nịt chặt bộ ngực của cô nàng thì bất ngờ bị một tiếng hét làm giật mình:

- A a a a a !!! Đồ biếи ŧɦái, khụ khụ... Đồ da^ʍ tặc, khụ....

Ngũ muội tỉnh lại thấy mình bị một nam nhân đang cởϊ áσ, mặt mày tái mét, cộng thêm vết thương chưa lành nên vừa la lớn vừa ho khan đau đớn đến khó thở. Hai tay cố gắng che lấy trước ngực.

- Câm Mồm... Đầu tiên là ta cứu cô, thứ hai là cô uống của ta mất một viên Liệu thương đan, thứ ba là ta cõng cô cả buổi tối tránh né yêu thú,giờ ta lại xem vết thương của cô. Nếu thật sự xem thấy bộ ngực của cô thì có làm sao, cũng chả mất miếng thịt nào.

- Ngươi...ngươi...vô sỉ ...hu hu hu

Thấy mình vừa bị nhìn thân thể, vừa bị quát, lại đuổi lí, Ngũ muội tủi thân vô cùng, nước mắt không kìm được chảy ra, hai tay ôm đầu gối khóc nức nở.

Dương Phàm tính cách lạnh lùng sát phạt, thấy người con gái khóc thương tâm không biết dỗ thế nào, đành mạnh miệng.

- Nín. Nếu không ta để cô lại cho mãnh thú ăn thịt giờ.

Ngũ muội trước đây đều được sư phụ và sư huynh yêu quý, đã bao giờ chịu nặng lời như vậy, nên khóc càng to hơn khiến Dương Phàm bối rối đau đầu, mãi đến nửa khắc sau mới nói ra được câu:

- Thôi thôi nín đi, ta không mắng cô là được chứ gì. Nín đi tí ta mua kẹo cho.

- Hix, hi hi, ta lớn rồi, ngươi làm như ta con nít mà mua kẹo dỗ dành, với lại trong Sâm Lâm làm sao mua kẹo.



Nghe đến mua kẹo dụ dỗ, Ngũ muội không nhịn được bật cười.

- Thì...là... Thấy không cô hết khóc rồi. Cười lên xinh đẹp hơn ra đó.

- Hừ. Không để ý tới ngươi nữa.

Nghe Dương Phàm khen, Ngũ muội hai má hồng lên, nhưng nghĩ đến vừa nãy bị quát bèn giận dỗi quay mặt đi nơi khác.

-Ta đi tắm rửa một lúc, cô đừng nhìn lén đó.

- Đồ biếи ŧɦái, da^ʍ tặc, ai thèm nhìn lén ngươi tắm.

Nói vậy nhưng Dương Phàm chỉ dám rửa mặt lau sơ vết máu, trong rừng sâu lúc nào cũng có nguy hiểm, không thể có một giây phút lơ đãng, nếu không cái giá phải trả có thể là mạng sống của chính mình.

Nghe tiếng nước rửa bên cạnh, Ngũ muội đỏ cả mặt, sao lại có người vô sỉ như vậy được, tắm ngay bên cạnh phụ nữ....

- Ta tắm xong rồi, đến lượt cô tắm ta trông.

- Biếи ŧɦái, da^ʍ tặc.

- Này, có thể chửi từ khác được không, có 2 từ cứ nói đi nói lại. Nghe chán lắm rồi

- Biếи ŧɦái, da^ʍ tặc, vô sỉ.

- không có từ khác nữa à?

- Đồ.... Ta...ta... Ngươi bắt nạt ta.hu hu

-Nín. Sợ cô rồi.

Nói xong Dương Phàm lấy thức ăn dự trữ ra chia cho Ngũ muội một phần.
« Chương TrướcChương Tiếp »