Chương 4: Truyền thuyết độc lang ( Truyền thuyết về lão sói cô độc)
Chuyện tình này cũng không có gì ngạc nhiên. Đây là chuyện bình thường đối với quần thể dã thú. Thế nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hai năm sau. Lão Độc Nhãn lại xuất hiện một lần nữa trong bầy sói. Không chỉ vết thương chí mạng năm đó chiến đấu với Lang Vương đã lành mà lần trở lại này lão Độc Nhãn còn cắn chết Lang Vương. Đồng thời cũng cắn chết toàn bộ bầy sói. Cuối cùng chân chính trở thành một con sói cô độc.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là người ta thuật lại. Truyền thuyết này ở trong sơn thôn cũng đã được truyền lưu gần trăm năm rồi.
Đối với truyền thuyết này, Cẩu Đản Tử vẫn khinh thường không tin. Hai năm để có thể chữa lành vết thương, còn có thể dũng mãnh hơn trước kia, rồi cắn chết tất cả đồng loại trong bầy. Những lời này, với Cẩu Đản Tử nghe sao giống như trong tiểu thuyết miêu tả. Điều hắn thắc mắc chính là vì sao người ta biết được lão Độc Nhãn sau hai năm thì quay lại bầy trả thù, rồi còn cắn chết tất cả chó sói trong núi.
Hơn nữa truyền thuyết này cũng đã được truyền lưu gần một trăm năm rồi. Lão Độc Nhãn có thể đã sớm chết rồi. Phải biết rằng tuổi thọ của chó sói không hề cao hơn nhân loại. Nhiều nhất chỉ hai mươi năm thôi. Hiện tại đã một trăm năm, có lẽ lão Độc Nhãn đã biến thành một bộ xương khô rồi cũng nên.
Buồn cười chính là cho tới tận bây giờ. Đối với người trong thôn thì ngọn núi phía tây vẫn là một cấm địa đối với mọi người. Những thợ săn trong thôn cũng không ai dám đến tây sơn săn thú. Bọn họ rất sợ đυ.ng phải lão Độc Nhãn trong truyền thuyết.
Nhưng cho đến bây giờ, Cẩu Đản Tử lại cảm thấy buồn cười cho chính bản thân mình. Hiện tại hắn lại có thể gặp được lão Độc Nhãn là người trong thôn vẫn lưu truyền một truyền thuyết gần trăm năm nay.
Vương Thiên Lôi nhanh chóng đứng che chắn trước người Chu Hoa. Trong tay hắn cầm một cây đao, hoành đao mà đứng, Vương Thiên Lôi và lão Độc Nhãn giằng co một hồi.
Lúc này khách nhân mới hoàn hồn phản ứng, trong đó có rất nhiều tráng niên lực sĩ, nhanh chóng chạy đi kiếm vũ khí rồi tất cả tạo thành một vòng tròn, vây lão Độc Nhãn vào giữa. Những tráng niên này đều có kinh nghiệm săn bắn nhiều năm, thân thủ cũng không tồi. Lúc này tất cả liên thủ đánh địch, ngay cả lão Độc Nhãn cũng không thể khinh thường những tráng niên này.
Chỉ thấy lão Độc Nhãn hơi hạ thấp người xuống, thân thể cũng thu lại. Lão Độc Nhãn khẽ kêu một tiếng, thân hình mạnh mẽ lao về phía trước, lao thẳng tới Vương Thiên Lôi. Vương Thiên Lôi cũng không hề tỏ ra yếu kém một chút nào. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi huy đao bổ tới lão Độc Nhãn.
Trong nháy mắt, một người một lang liền đại chiến dữ dội. Thế đao của Vương Thiên Lôi vô cùng mạnh mẽ, kèm theo đó là một cỗ khí thế sát phạt chết người. Thậm chí Cẩu Đản Tử còn nhìn thấy được ở cả cây đao nổi lên một màu huyết quang chói lọi.
- Đây là cái gì? Đấu khí? Nội công?
Bên này, Vương Thiên Lôi và lão Độc Nhãn không ngừng so chiêu, cả hai đều quyết sống mái, một chết một còn với đối phương. Tuy rằng xung quanh đó có rất nhiều tráng niên vây quanh, nhưng bọn họ cũng không có sáp lại liên thủ. Bởi vì động tác của Vương Thiên Lôi và lão Độc Nhãn quá nhanh, căn bản đám tráng niên này nhìn không kịp.
Một tiếng rống giận dữ và kêu to đan xen vao nhau. Dần dần mọi người chỉ còn nhìn thấy một đoàn hồng ảnh cùng một đoàn bóng đen dây dưa cùng một chỗ. Hồng ảnh tự nhiên là Vương Thiên Lôi. Mà bóng đen kia chính là lão Độc Nhãn. Tốc độ này, lực lượng này, không một ai ở xung quanh dám tiến đến gần. Thậm chí có người còn từ từ lùi ra xa.
Chỉ là Vương Thiên Lôi và lão Độc Nhãn quấn lấy nhau không ngừng, cũng tạo cho mọi người cơ hội. Những tráng niên nhanh chóng trở về nhà lấy ra các dụng cụ săn bắn. Lúc sau, mọi người lại tụ tập lại xung quanh nơi diễn ra trận chiến. Trên tay mọi người nào là dây thừng, móc câu, cung nỏ. Chỉ cần một người một sói tách nhau ra thì tất cả đồng loạt tiến công.
Mà cũng chỉ sau khoảng một tuần trà thì một người một sói liền mạnh mẽ tách ra. Vương Thiên Lôi bắn về phía sau, một lần nữa đứng chắn trước người Chu Hoa, hoành đao đứng đó. Cát phục trên người hắn hiện giờ cũng bị lợi trảo của lão Độc Nhãn xé rách nát, không ra hình thù. Thậm chí còn có thể thấy được trên thân thể hắn chịu không ít vết thương. Cũng may là không có vết thương nào quá nguy hiểm.
Hai người vừa tách ra thì những tráng niên xung quanh ra tay ngay lập tức. Một cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ. Những người cầm cung nỏ mạnh mẽ bắn tên hòng khiến cho lão Độc Nhãn không chết được thì cũng chịu trọng thương mà bỏ chạy.
Chỉ nghe sưu sưu, mấy tiếng xé gió vang lên, hơn mười mũi tên bắn về phía lão Độc Nhãn.
- Thương thương thương!
Tên bắn lên người lão Độc Nhãn, chỉ thấy lão Độc Nhãn phát ra từng tiếng kêu rống thiết. Bị mười mũi tên ghim vào trong cơ thể, dĩ nhiên lão Độc Nhãn đã bị thương khá nặng. Chiến lực cũng giảm một cách đáng kể.
- Ô...!
Thân thể lão Độc Nhãn run rẩy, nó mạnh mẽ kêu to một tiếng, tiếng huýt gió như sấm khiến cho những tráng niên đứng xung quanh không ngưng lùi lại. Thân thể khổng lồ của nó bắn lên, rồi nhấp nhô vài cái liền biến mất sau cánh rừng, không thấy bóng dáng đâu.
- Cương Cân Thiết Cốt. Đúng là Cương Cân Thiết Cốt. Thực không nghĩ tới súc sinh này lại có được thành tựu này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
Sắc mặt Vương Thiên Lôi tái nhợt, hoảng sợ nhìn phương hướng lão Độc Nhãn bỏ chạy. Trong miệng không ngừng thì thào nói. Thẳng đến một khắc sau, mọi người mới chạy lại, người thì an ủi Chu Hoa, người thì giúp tên kiệu phu bị thương và Vương Thiên Lôi chưa trị vết thương. Những người khác thì túm năm tụm ba bàn tán xôn xao. Tràng diện biến thành một mảnh hỗn loạn.
Về phẩn Cẩu Đản Tử, tiểu hài tử này tự nhiên bị mọi người bỏ quên ở một chỗ không thèm để ý tới.
- Vừa nãy ta đã nhìn thấy cái gì? Không đúng, coi như lần đầu nhìn thấy có thể nhầm lẫn, nhưng hết lần này đến lần khác. Ta còn thấy được hỏa đao chớp động quang mang. Còn nữa trong lúc Thiên Lôi ca ca tranh đấu với độc lang còn nhảy lên cao mấy chục trượng, con cao hơn cả vận động viên nhảy cao. Điều này không phải là ta hoa mắt đấy chứ. Lẽ nào ta đã đầu thai tới một thế giới võ hiệp.
Trải qua một hồi động phách, tỉ mỉ phân tích các sự việc. Cẩu Đản Tử không chỉ không khẩn trương mà trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng hưng phấn. Bởi vì hắn phát hiện ra cái thế giới này cũng không có buồn chán giống như trong tưởng tượng trước giờ của hắn. Hơn nữa theo như hắn nhận định thì thế giới này giống như những thế giới trong tiểu thuyết. Mà bản thân hắn sau này có thể trở thành một người tu luyện võ công, đạo thuật cao siêu trong thế giới này. Thậm chí còn trường sinh bất lão.