Chương 8: Tin tưởng vào khoa học

Tiểu Lục đứng ngây người tại chỗ, mãi một hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Ngay cả các khán giả trên phát sóng trực tiếp cũng bị tình huống bất ngờ doạ sợ đến nỗi miệng phun đầy những lời “hoa mỹ”.

[Mẹ nó, ban nãy suýt nữa thì tôi đã chứng kiến hiện trường tử vong rồi, cái thanh sắt kia lướt sát qua mặt của cậu ấy, thật sự chỉ cách đúng một li nữa thôi!]

[Vết thương trên cánh tay của Tiểu Lục nặng quá, mau đến bệnh viện đi, đừng để bị nhiễm uốn ván.]

[Tôi sắp không đè nổi nắp quan tài của Newton nữa rồi!]

[Nói chứ có ai nhớ không, ban đầu Vân Mặc cũng đã bảo Tiểu Lục đừng đi cửa phía Bắc, sẽ có tai hoạ đổ máu! Ứng nghiệm thật kìa, má ơi...]

Nhìn bình luận bàn tán sôi nổi, trong lòng Tiểu Lục thật ra cũng bắt đầu muốn bỏ cuộc.

Nhưng...

Bởi vì tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, có không ít người xem chia sẻ livestream ra bên ngoài.

Hiện giờ, đang có vô vàn người dùng ồ ạt tràn vào phòng livestream.

Thậm chí còn có người tặng quà để an ủi cậu ấy, thanh tiếp sức lại tăng lên, nhanh chóng chèn ép phía không gian bên Vân Mặc chỉ còn lại một chút.

Tim Tiểu Lục đập loạn xạ, cậu ấy chưa từng nhìn thấy số người xem livestream nhiều như vậy bao giờ...

Đã sắp lên đến một nghìn người rồi!

Đây chính là cục diện thắng chắc đó!

Ảo tưởng về cuộc sống sung sướиɠ sau khi nổi tiếng, Tiểu Lục thở hắt một hơi, cuối cùng vẫn quyết định tiến hành livestream, tuyệt đối không bỏ cuộc giữa chừng.

Dù sao thì cơ hội tốt như vậy không phải lúc nào cũng có!

Vì vậy cậu ấy vỗ vỗ mặt, điều chỉnh lại biểu cảm cho tốt.

Xoay ống kính lại rồi vừa cười vừa nói: "Mọi người không cần phải sợ, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, là do tôi bất cẩn đυ.ng phải thanh sắt. Không cần lo lắng về vết thương đâu, tôi có mang theo hộp sơ cứu, sát trùng chút là không sao rồi."

Nói rồi thật sự lấy chiếc hộp sơ cứu ra khỏi ba lô, sát trùng miệng vết thương một cách nghiêm túc.

Chỉ là vì diện tích của vết thương hơi lớn, mỗi một lần thoa thuốc vào đều khiến cậu ấy đau đến mức nghiến răng, đổ mồ hôi lạnh.

Khán giả xem vậy cũng không nhịn được mà cảm thấy đau thay.

Sát trùng vết thương, băng bó kỹ xong, Tiểu Lục đứng lên nói với Vân Mặc: "Bạn tôi à, bây giờ cô hối hận bỏ cuộc vẫn còn kịp đó, đợi lát nữa vượt quá thời gian bỏ phiếu thì coi như không còn cơ hội nữa đâu ~"

Cậu ấy chẳng thèm tin chuyện vừa rồi đều do Vân Mặc tính ra, hoàn toàn là sự việc ngoài ý muốn, trùng hợp mà thôi!

Cái cửa lớn kia vốn đã rỉ sắt, lỏng lẻo rồi.

Cậu ấy lại dùng sức hơi mạnh, như vậy chẳng phải sẽ có thứ gì đó rơi xuống hay sao?

Về phần vì sao lại đâm thẳng vào...

Mặc dù cậu ấy không rõ lắm, nhưng tóm lại chắc chắn có thể dùng khoa học để giải thích được!

Nhìn thanh tiếp sức của mình, cậu ấy nở một nụ cười vô cùng tự tin.

Nhưng Vân Mặc vẫn chẳng hề để ý, nhún vai nói: "Không cần, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi."

Dù sao thì...

Thứ chờ đợi Tiểu Lục sau này chính là chuyện còn kinh khủng hơn.

[Phục luôn rồi, cô gái này diễn hay thật đó, ủng hộ Tiểu Lục đè bẹp cái thứ lừa đảo này!]

[Cảm giác bên phía chị gái nhỏ này thật sự có chút nguy rồi nha.]

[Không phải, chẳng phải vừa nãy Vân Mặc đã đoán chuẩn rồi hay sao, quả thật là Tiểu Lục gặp phải tai hoạ liên quan đến máu đó!]

[Đúng thế, tôi vẫn tin tưởng chủ kênh Vân Mặc hơn!]

Vẫn có mấy người cố gắng nói đỡ cho Vân Mặc, nhưng nhanh chóng bị bình luận của người hâm mộ bên phía Tiểu Lục che mất.

Nhìn mọi người cào bàn phím với Vân Mặc, Trì Ngư và Tiểu Nguyên đều gấp gáp giậm chân.

Không phải, mọi người phải tin tưởng đại sư chứ!

Tất cả những gì xảy ra với hai bọn họ lúc nãy thật sự đều là do đại sư tính ra!

Không có bất kỳ một sai sót nào!

Hơn nữa rõ ràng vừa rồi đại sư đã tính đúng, tại sao mọi người lại có thể coi như chẳng có gì như vậy!

Trì Ngư đang chọn nghĩa trang cho Phác Phác, thấy thế vội vàng tặng vài Gia Niên Hoa, tiếp sức cho cô.

Tiểu Nguyên đang ở đồn cảnh sát để lấy lời khai, nhìn Lâm Dũng vẫn hùng hùng hổ hổ mắng mỏ như cũ, cậu ấy mím môi, cũng một hơi tặng cho cô vài nghìn tệ.

Dưới sự ủng hộ yếu ớt của hai người, thanh tiếp sức của Vân Mặc cuối cùng cũng tăng lên được một chút.

Vân Mặc thấy vậy thì mím môi lại, cũng chẳng từ chối nữa.

Dù sao thì đây cũng là tấm lòng của hai người, nếu như sau này có thời gian thì vẽ cho bọn họ hai tấm bùa đổi vận xem như quà cảm ơn.

Đương nhiên Tiểu Lục cũng trông thấy sự thay đổi yếu ớt của thanh tiếp sức kia.

Nhưng cậu ấy chẳng hề để tâm, sau khi cười mỉa một tiếng thì tiếp tục đi đến lò hỏa táng.

Diện tích của lò hỏa táng Nhạc Thanh thật sự không nhỏ.

Từ khi tiến vào cửa bắc, đập vào mắt chính là một khu đất trống lớn, gần đó còn đỗ vài chiếc xe tang đã báo hỏng, cửa sổ xe đều đã tan nát, tấm vải trắng treo ở bên trên nhuốm vài vết máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

Tiếp tục đi về phía đông nam sẽ đến toà nhà hoả táng.

Hiện giờ ánh mặt trời đang thịnh, nhưng nhà hỏa táng thi thể lại chẳng có lấy một tia sáng nào, âm u quỷ quái.

Trên con đường nhỏ hai bên còn trồng thêm chút cây cối, do đã lâu không có ai xử lý, mọc lên xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cành lá che khuất bầu trời, đi ở trong đó còn có cảm giác như bị cầm tù trói buộc, đến cả khán giả xem livestream chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Gió xuân thổi tới, bị kết cấu không thông suốt chèn ép ra thứ âm thanh như tiếng ai oán.

Tiểu Lục cảm thấy rét run cả người, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.

[Tôi xem mà thấy nghẹt thở luôn, chỗ này âm u quá.]

[Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa bên trong nhà hỏa táng kia cảm giác như có thứ gì đó, nhất là cửa sổ...]

[Không ổn rồi, chỉ nhìn mỗi hình thôi mà tim tôi đã đập thình thịch rồi...]

Vân Mặc liếc nhìn: “Lò hoả táng nên đặt ở hướng tây nam, vào cung Tử môn là tốt nhất. Nhưng lò hoả táng Nhạc Thanh này lại được đặt ở hướng đông nam, vào cung Đỗ môn. Hơn nữa hai bên đường đi còn bị cây cối che chắn u ám, ngăn cản đường đi của ma quỷ. Vong hồn oan nghiệt không tiêu tan, uế khí tích tụ lâu ngày sẽ gây ra hiện tượng khiến người ta dù chỉ nhìn qua màn hình cũng cảm thấy không thoải mái.”

Cô cau mày, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

Chưa từng thấy lò hoả táng nào lại thiết kế theo bố cục như vậy.

Đỗ môn và Cảnh môn là vị trí bị tắc nghẽn, vốn không thích hợp để cất chứa vật âm và vong hồn. Việc xây lò hoả táng lên chính là âm cộng thêm âm, rất khó hoá giải.

Điều kỳ lạ chính là cô vừa xem qua các lối ra vào lò hoả táng trên bản đồ.

Lấy tây bắc làm cửa mở là không sai, nhưng cửa sinh…

Lại không đặt ở phía đông bắc.

Người sống bước vào từ phía tây bắc, nhưng lại không thể ra phía đông bắc, dẫn đến việc người sống đi vào đất âm thì dính đầy uế khí, sẽ kí©h thí©ɧ mạnh đến sự phẫn nộ của vong hồn nơi đây.

Vân Mặc nheo mắt.

Mỗi một chỗ đều chạm đúng vào điểm đại kỵ trong kết cấu phong thủy, xem ra nơi này... Là do có người cố tình làm như vậy!

[Trông hơi tà ma ha, Tiểu Lục, đừng mạo hiểm nữa, tôi cảm thấy Vân Mặc nói cũng có lý đấy.]

[Thuỷ quân đấy à? Có gì phải sợ, đâu ra mà nói lắm thế!]

[Lầu trên à, có thể không tin nhưng mà không thể bất kính được, phong thủy cả đó, bản thân nó chính là trí tuệ mà tổ tiên chúng ta để lại, đừng có chửi bới linh tinh.]

Bình luận trên màn hình lập tức trở nên sôi nổi vì bất đồng quan điểm.

Cùng lúc đó, Tiểu Lục cũng đã đi đến trước nhà hỏa thiêu thi thể.

Tòa nhà trước mặt cũng không cao mấy, chỉ có hai tầng, nhưng đứng ở phía dưới lại có cảm giác như mây đen đè nặng, khiến người ta hít thở không thông.

Tiểu Lục nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, vừa đẩy cửa ra vừa nói: "Anh chị em à, bây giờ Tiểu Lục sắp đi vào nhà hỏa táng rồi, ai sợ thì có thể nhắm mắt trước đi nhé!"

Cửa bị đẩy ra, một luồng khí hăng nồng khó chịu ngột ngạt đập vào mặt.

Cậu ấy đưa tay ra phẩy phẩy, phủi đi đống tro bụi bay bay trước mặt, rồi cầm điện thoại di động, cẩn thận đi đến sảnh lớn.

Vân Mặc ở đầu livestream phía bên kia vẫn giữ im lặng.

Bởi vậy nên trong không gian yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng bước chân của cậu ấy vang lên đều đặn.

Thần kinh của cậu ấy hơi căng thẳng, nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh.

Một luồng gió lạnh thổi từ bên ngoài vào, vòng hoa bị rơi xuống ở cửa phát ra thanh âm xào xạc, giây tiếp theo, cánh cửa vừa mới được cậu ấy đẩy ra và dùng gạch chặn lại bỗng két một tiếng, tự đóng sầm lại!

"Ôi mẹ ơi! Làm tôi sợ muốn chết!"

Da đầu của Tiểu Lục căng chặt, quay ngoắt đầu lại nhìn về phía cửa chính.

Chỉ thấy cửa chính được đóng chặt, chặt hơn cả lúc cậu ấy vừa mới đến.

Cậu ấy nuốt nước bọt tiến đến, cố gắng kéo ra, lại phát hiện rằng cho dù có dùng sức mạnh như thế nào thì cũng không thể lay động được cửa chính, giống như có người ở ngoài cửa đang giằng co với cậu ấy vậy!

Cánh cửa này... Không mở được nữa!

[Hay lắm hay lắm, cảm giác quen thuộc của phim ma tới rồi kìa, bước đầu tiên chính là cửa chính đột nhiên đóng chặt lại!]

[Gió lớn như vậy sao? Cửa cũng bị thổi đến mức đóng lại luôn?]

[Có thể là do ảnh hưởng của gió thôi, đừng nghĩ nhiều.]

Nhìn những dòng bình luận trôi nổi, tay của Tiểu Lục hơi run rẩy.

Có thể người xem không rõ, nhưng chỉ có mình cậu ấy biết, cơn gió vừa rồi...

Vốn không hề mạnh!

Thậm chí có thể nói là rất nhẹ, nhưng lại lạnh đến thấu xương, khiến cả người cậu ấy bất giác run lên.

Cậu ấy ngẩng đầu lên, đèn treo cách đó không xa đung đưa cót két.

Nhà vệ sinh ở bên phải vang lên tiếng nước chảy tí tách. Mỗi một giọt rơi xuống giống như có một chiếc búa nặng nề gõ vào trái tim cậu ấy, khiến cho thần kinh của cậu ấy càng thêm căng thẳng.

Chẳng lẽ nơi đây thật sự có thứ gì?

Tiểu Lục không dám nghĩ nhiều nữa, nhìn những món quà mà người xem tặng cho mình, cậu ấy cắn răng, cuối cùng vẫn tự thuyết phục bản thân rằng việc này là do gió gây nên, không liên quan gì đến ma quỷ cả!

Về phần lát nữa làm thế nào để rời đi...

Nhảy ra từ cửa sổ tầng một là được, chẳng có gì làm khó được cậu ấy!

Bởi vậy, lúc này cậu ấy lập tức cười nói: "Các anh em nói rất đúng, mọi người phải tin vào khoa học, tất cả những hiện tượng huyền bí đều có thể giải thích bằng khoa học. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đi sâu vào bên trong, trước tiên dẫn mọi người đi xem chỗ hỏa thiêu nhé!"

Bình luận lập tức tràn ngập những lời khen, ca ngợi sự dũng cảm của Tiểu Lục.

Tiểu Lục thấy thế thì lại càng hăng hái hơn, ngựa không ngừng vó đi đến chỗ hỏa thiêu thi thể ở sâu bên trong.

So với sảnh lớn, ở bên trong khu hỏa thiêu tan hoang, u ám hơn.

Mùi hôi thối quẩn quanh khắp bốn phía trong phòng, dưới sàn có rất nhiều chai lọ nằm rải rác lung tung, thậm chí còn có chiếc móc câu sắt cực lớn, phía trên dường như có dính thứ gì đó đỏ đỏ giống như bộ phận da thịt, nhìn qua khiến cậu ấy cảm thấy buồn nôn.

Khi bước trên sàn nhà, âm thanh kẽo kẹt kỳ lạ vang lên.

Cậu ấy cúi đầu, phát hiện trên mặt đất phủ đầy thứ bột màu trắng, thoạt nhìn hơi thô ráp, không biết được làm từ cái gì.

Nén cảm giác buồn nôn, cẩn thận tránh né mấy thứ đó, cậu ấy đi đến trước một khoang hỏa thiêu.

"Nghe nói nhân viên ở đây rời đi vội vàng, có nhiều thứ còn chưa kịp mang đi." Cậu ấy cố gượng cười một cách cứng nhắc: "Không biết là bên trong còn có thi thể nào còn sót lại không nhỉ... Aaa!"

Cậu ấy dùng sức kéo cửa khoang hỏa thiêu ra, giây kế tiếp, đồng tử co rút lại, sợ đến nỗi tái mét cả môi, ngồi phịch xuống dưới đất.

Chỉ trông thấy ở chính giữa khoang hỏa thiêu đó, vậy mà lại có thi thể nằm trong đó thật!

Dường như thi thể này đã ở đây được một thời gian, lớp da đã thối rữa nặng nề, mắt rơi ra khỏi hốc mắt, treo lơ lửng bên cạnh thái dương, vừa vặn nhìn thẳng về phía Tiểu Lục.

Dáng vẻ này giống như là...

Đang nhìn cậu ấy chằm chằm vậy!

[Thi thể: Chào bạn tốt, nghe nói cậu đang tìm tôi đấy à?]

[Mẹ nó mẹ nó, làm tôi sợ gần chết, tại sao ở đây lại có thi thể thật vậy, suýt thì ném luôn cả điện thoại đi rồi!]

[Có lẽ là do đi vội quá nên quên mất, nhưng không có người thân đến nhận thì cũng... Khó mà nói được.]

[Đeo khẩu trang vào, cẩn thận hít phải vi khuẩn gây bệnh sinh ra từ thi thể!]

Bình luận thảo luận ầm ĩ, có người sợ hết cả hồn, có người cảm thấy hiệu ứng của livestream rất tốt.

Dẫu sao thì cũng chẳng ai coi ra gì, thậm chí còn cố tình nói đùa.

Nhưng Tiểu Lục lúc này lại chẳng còn tâm trí đâu mà đọc bình luận, cậu ấy mới chỉ phát sóng trực tiếp hai lần, lần trước xảy ra chút chuyện bất ngờ, nhưng cũng may là không gặp phải chuyện gì kỳ quái, nên cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng lần này cậu ấy thật sự đã nhìn thấy thi thể!

Còn là một thi thể đáng sợ như vậy!

Lại liên tưởng đến đủ thứ xảy ra lúc nãy, lá gan của Tiểu Lục thực ra cũng chẳng to mấy, phòng tuyến tâm lý cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, cậu ấy lập tức lăn lộn bò dậy khỏi mặt đất, đôi chân nhanh chóng chạy trối chết ra ngoài.

Chỗ này... Cậu ấy không thể ở thêm được nữa!

Nhưng ngay khi cậu ấy xoay người, camera đột ngột lướt qua khoang hỏa thiêu.

Hình ảnh chợt lóe lên, nhưng vẫn có người xem tinh mắt phát hiện, thi thể kia...

Thế mà lại ngồi dậy!