Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thông Qua Bói Toán, Trở Thành Khắc Tinh Của Bọn Tội Phạm Trên Mạng

Chương 5: Tình cha như núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Hahahaha, đúng là một thế giới khác! Chỉ có trẻ con mới phải chọn, tôi muốn tất cả!]

[Ha, nếu là tôi thì tôi cũng muốn xem hết.]

[Chàng trai này có tiềm năng đấy, tôi tin cậu không phải là người được thuê để làm trò đâu *doge*]

Mọi người trong khu bình luận bị câu nói này của Tiểu Nguyên làm cho cười nghiêng ngả, họ đều nói chàng trai này rất biết cách chơi.

Tiểu Nguyên gãi đầu, không biết phải làm sao.

Vân Mặc lại nói: “Nhân quả số mệnh, phần lớn là cố định. Bình thường khi xem bói, chỉ thay đổi một thiên mệnh đã cần tiêu tốn rất nhiều công đức và tiền bạc, nếu cậu muốn tính tất cả, thì trước tiên cậu cần phải cân nhắc xem mình có thể gánh vác nổi không.”

Cô xem bói cho người khác, nhận tiền quẻ, tức là phải thay người đó hóa giải nhân quả.

Số mệnh của cô nặng, lại có thêm sự bảo hộ của đạo quán Vân Thanh và Thần Toán Đạo, những nhân quả này không làm hại được cô.

Nhưng nếu là người khác...

Thì không biết sẽ ra sao.

Tiểu Nguyên suy nghĩ kỹ càng, đạo lý này cũng đúng.

Nên cậu ấy cười ngây ngô hai tiếng, chỉ đành nói: “Vậy được, tôi chỉ muốn xem tình trạng sức khỏe của ba tôi gần đây có tốt lên hay không thôi!”

Nói xong, cậu ấy tặng một Gia Niên Hoa.

Vân Mặc gật đầu: “Được, gửi ảnh của ba cậu cho tôi, nếu cậu nhớ bát tự của mình thì gửi cả bát tự của cậu cho tôi.”

“Nhớ chứ, nhớ chứ, vậy tôi sẽ gửi tin nhắn riêng.”

[Nhiều tiền như vậy, tại sao không tính cho tôi một lần!]

[Chàng trai này cũng khá hiếu thảo đó~]

[Có tiền thì dẫn ba đi bệnh viện khám không phải tốt hơn sao?]

[Lại nữa rồi, lại nữa rồi, lầu trên thích làm ba như vậy có phải là do thiếu thốn tình thương của ba không?]

Tiểu Nguyên nhìn thấy bình luận, cậu ấy thở dài cúi đầu dưới ánh nắng.

“Haiz, không giấu gì mọi người, tôi đã dẫn ba đi rất nhiều bệnh viện rồi. Bệnh viện tỉnh, bệnh viện thủ đô đều đã từng khám qua nhưng họ đều nói ba tôi chỉ còn sống được vài năm nữa, bảo gia đình chúng tôi nên về chuẩn bị hậu sự cho tốt.”

[Mọi người ai cũng đều hiểu, bệnh viện nào mà chẳng nói như vậy…]

Tiểu Nguyên lại lắc đầu: “Không phải vậy, bệnh viện nói không sai, ba tôi... tình trạng thật sự không tốt.”

“Ba năm trước ba tôi được chẩn đoán là bị liệt nửa người, rất đột ngột, chỉ trong một đêm ông ấy đã không thể cử động được. Sau đó tôi dẫn ông ấy đi khắp nơi khám bệnh, ông ấy luôn tức giận nói với tôi rằng không có tác dụng, không thể chữa khỏi, rằng cả đời này ông ấy sẽ như vậy, đi bao nhiêu bệnh viện cũng không chữa được.”

“Thời gian đó tính tình ông ấy còn bạo lực hơn trước, động chút là đập phá đồ đạc, bảo mọi người tránh xa ông ấy ra.”

“Thậm chí có lúc nửa đêm ông ấy sẽ dậy và chửi bới, nói rằng bây giờ ông ấy thế này còn không bằng chết đi cho xong, còn nói nếu ông ấy chết thì mọi người sẽ sống tốt hơn, mỗi ngày ông ấy cũng không phải mơ những giấc mơ đẫm máu này nữa.”

“Tôi và mẹ kế không muốn chấp nhận số phận, không ngờ nửa năm sau, ba tôi lại được bệnh viện lớn chẩn đoán bị nhồi máu não.”

[Haiz… Ôi, dây thừng mòn thì đứt ở chỗ yếu, vận rủi thường tìm đến người khổ mệnh mà!]

[Ba của cậu nhóc này cũng thật là khổ...]

[Thực sự mà nói nếu ba cậu đã nghĩ như vậy rồi, tôi khuyên cậu nên dành thời gian ở bên cạnh ông ấy, đừng đưa ông ấy đi khắp nơi nữa.]

Tiểu Nguyên nghe vậy, ánh mắt hơi lấp lánh.

Cậu ấy cúi đầu, mím môi, không biết vì sao lại im lặng một lúc.

Đúng lúc này, Vân Mặc lên tiếng: “Thật ra... cậu không thực sự thích người ba này đúng không?”

Nghe vậy, Tiểu Nguyên giật mình ngẩng đầu, đồng tử co lại.

Môi cậu ấy mấp máy hai lần, rồi cười khổ, nhún vai nói: “Đúng, tôi không thích ông ấy.”

“Kể từ khi tôi có thể ghi nhớ, ông ấy đã là một người ba nghiêm khắc. Nói nghiêm khắc thật ra là còn nhẹ, ông ấy độc ác, tàn nhẫn, vô nhân tính, đối với tôi không đánh thì lại mắng, gần như chưa bao giờ thấy ông ấy cười với tôi dù chỉ một chút.”

“Còn mẹ kế của tôi thì càng vô tình hơn.” Cậu ấy cười mỉa mai: “Ba tôi ít nhất còn để ý đến tôi, mẹ kế thì trực tiếp coi tôi như người vô hình, từ khi ba tôi cưới bà ấy, bà ấy chưa từng nói với tôi một câu nào.”

“Nhưng tôi có một người em trai, ba tôi và mẹ kế lại đối xử rất tốt với em ấy.”

“Tôi còn nhớ hồi nhỏ tôi muốn ăn mì gói có hình gấu mèo, chỉ mới nhắc đến ba tôi đã xách tôi lên và dùng chổi đánh rất mạnh. Đánh đến khi mông tôi chảy máu, tôi khóc khàn giọng, kêu lên rằng sẽ không nhắc đến nữa thì ông ấy mới dừng tay, rồi nhốt tôi trong phòng, bỏ đói tôi một ngày một đêm.”

Nhắc đến đây, Tiểu Nguyên cảm thấy mông mình đau rát.

Cậu ấy cắn răng nói: “Thực lòng mà nói, cho đến khi tôi vào đại học, tôi vẫn nghĩ rằng tất cả những người làm ba trên đời đều như vậy. Họ sẽ đánh bạn một trận thật đau, rồi bố thí cho bạn chút đồ ăn, khiến bạn phải biết ơn, không bao giờ dám phản kháng lại họ.”

“Nhưng sau này tôi mới biết, hóa ra hầu hết người làm ba, dù có nghiêm khắc, cũng sẽ không vô tình như vậy.”

“Tôi mới là kẻ ngoại lệ.”

[Ôi… Trời ơi, anh trai này thật tội nghiệp…]

[Tôi cứ tưởng là cha hiền con thảo, không ngờ ba của cậu ấy lại đáng sợ như vậy!]

[Thế mà cậu ấy vẫn dẫn ba đi khám bệnh, thật là, tôi muốn khóc quá đi!]

[Nhớ đến bản thân mình. Ba tôi cũng rất nghiêm khắc, theo quan niệm cũ rằng con ngoan là phải do roi vọt mà ra, ông ấy gần như không bao giờ cho tôi mặt mũi. Giờ tôi lớn rồi, biết ông ấy giận vì tôi không được như ý muốn của ông ấy, nhưng tôi vẫn rất ghét ông ấy nên khi vào đại học tôi liền bỏ nhà đi.]

[Anh trai nhỏ này, hay là chạy trốn đi! Một gia đình như vậy thật ngột ngạt mà!]

Nhìn thấy bình luận, Tiểu Nguyên lại cười khổ.

Gia đình và người thân, đôi khi thực sự không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt được.

Hơn nữa còn là một gia đình ‘khắc cốt ghi tâm’ như vậy.

Giờ cậu ấy đã lên đại học, tuy phần lớn học phí là do cậu ấy tự làm thêm kiếm được nhưng vẫn còn một phần nhỏ là do gia đình chu cấp.

Dù chỉ là để trả lại một chút ân tình, cậu ấy cũng không thể ngồi yên không quan tâm.

Hơn nữa, hiện tại tình hình kinh tế của cậu ấy đã được cải thiện rõ rệt, trò chơi nhỏ mà cậu tự chế tác ra cũng đã có một chút thành tựu, hoàn toàn có thể chi trả đủ tiền sinh hoạt hàng ngày của cậu ấy rồi.

Trong tình huống này, cậu ấy rất sẵn lòng giúp đỡ gia đình.

Không vì lý do gì khác, chỉ để cho họ thấy: Bây giờ cậu ấy đã là người có năng lực, đến cả quyền kiểm soát tài chính của gia đình cũng nằm trong tay cậu ấy, cuối cùng cậu ấy cũng không còn bị họ kiểm soát nữa, thậm chí còn có thể kiểm soát ngược lại họ.

Lần này, cậu ấy đã trở thành người ở vị trí cao hơn rồi.

Nhưng cậu ấy lại không cảm thấy vui vẻ.

Chỉ cảm thấy mông lung, bất lực, trong lòng luôn trống rỗng như thiếu mất một mảnh ghép nào đó.

[Tôi hiểu, tôi hiểu lắm, có người dùng tuổi thơ để chữa lành cả cuộc đời, có người lại phải dùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ...]

[Điều thiếu thốn trong lòng cậu ấy, thực ra là chính cậu ấy khi còn nhỏ.]

[Thật là đau lòng quá đi mất, kịch bản này rất cảm động... Ba cậu ấy đúng là thứ không ra gì mà!]

[Mẹ kế cũng khiến người ta ngạt thở...]

Khu bình luận nhanh chóng chuyển sang thảo luận về giáo dục gia đình dựa trên câu chuyện của chàng trai.

Nhiều khán giả cũng đã chia sẻ phòng livestream cho bạn bè, để họ thấy được quan niệm gia đình méo mó đã gây ra bao nhiêu tổn thương tâm lý cho một đứa trẻ.

Vì vậy, độ hot của phòng livestream lại tăng vọt.

Chẳng mấy chốc, nó đã leo lên vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng cùng thành phố, số người online cũng vượt qua con số một nghìn.

Đúng lúc này, Vân Mặc kết thúc việc bấm đốt ngón tay và ngẩng đầu lên.

Sắc mặt cô có chút kỳ lạ, hỏi: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, Tiểu Nguyên, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Tiểu Nguyên suy nghĩ một hồi: “Vậy... nghe tin xấu trước đi.”

Vân Mặc gật đầu: “Tin xấu là, gần đây tình trạng sức khỏe của ba cậu sẽ tốt lên.”

Nghe xong, mọi người trong khu bình luận không nhịn được mà bật cười.

[Chủ kênh thật tuyệt, lời nói rất hợp tai, hãy nói thêm những câu như vậy!]

[Cười chết mất, hóa ra đây là tin xấu ha ha ha…]

[Đã theo dõi, chủ kênh rất biết cách mỉa mai đó!]

[Nhưng nghe nói tình trạng của ông ta sẽ tốt lên khiến tôi thật tức giận! Tại sao loại người này lại có thể sống lâu như vậy?]

Ngay cả Tiểu Nguyên khi nghe thấy cũng sững sờ, biểu cảm thay đổi liên tục. Cuối cùng cậu ấy giật giật khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo: “À... Vậy tin tốt là gì?”

Vân Mặc nhìn cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Tin tốt là, người mà cậu đã sống cùng hơn mười năm qua không phải là ba ruột của cậu.”

Tiểu Nguyên: “?”

Tiểu Nguyên có chút mơ hồ: “Không phải, cái gì... gì cơ?”

Vân Mặc tiếp tục nói: “Tôi xem bức ảnh của ba cậu mà cậu đưa cho tôi, thấy Thương Quan hiện ra ở trụ năm, tọa kỵ thần gặp Không vong, rõ ràng tổ tiên là những kẻ cùng hung cực ác, chuyên bắt cóc trẻ con. Quan hệ huyết thống mỏng manh, gia sản ít ỏi, không có của cải tích luỹ.”

“Và ông ta có tính cách hẹp hòi, cực đoan, giữa hai chân mày có nhiều sát khí đến mức có thể ảnh hưởng đến người xung quanh. Mệnh mang Thương Quan, rõ ràng là tướng mạo của người cô độc không con, làm sao có thể có cậu và em trai lớn như vậy?”

Cô nhướng mi, nghịch đồng xu trong tay: “Quan trọng hơn là, bát tự mà cậu vừa đưa cho tôi và tướng mạo của cậu khác biệt nhau hoàn toàn. Nói một cách đơn giản thì…”

“Bát tự của cậu là giả.”

Tiểu Nguyên đã ngơ ngác đến mức không thể phản ứng, chỉ đờ đẫn nhìn vào ống kính.

Những gì Vân Mặc nói, cậu ấy nghe không rõ.

Cậu ấy chỉ nghe thấy hai câu quan trọng nhất: Cậu không phải con ruột của ba. Ngày sinh của cậu không đúng.

[Hả? Cú twist đến nhanh vậy sao?]

[Tôi mới vào, ai đó có thể cho tôi biết đây có phải là kịch bản không? Thật hay giả vậy?]

[Tôi cũng không rõ, xem để giải trí thôi nhưng không ngờ lại có twist...]

[Trời má, thông tin quá nhiều, giờ tôi cũng mơ hồ luôn rồi!]

Tiểu Nguyên đứng yên tại chỗ rất lâu vẫn chưa thể phản ứng lại.

Cho đến khi có người đi ngang qua, bảo cậu ấy tránh đường, lúc này cậu ấy mới dần dần lấy lại ý thức.

Cậu ấy khó khăn nở một nụ cười gượng gạo, nhìn Vân Mặc nói: “Chủ kênh, cuộc sống của tôi đã đủ khổ rồi, dù ngày nào cũng khó khăn nhưng tôi vẫn có thể sống tiếp, cô đừng đùa nữa...”

“Từ khi tôi có thể nhớ, tôi đã sống trong gia đình này, em trai tôi cũng từ bụng mẹ kế của tôi mà ra...”

“Hai chúng tôi, làm sao có thể không phải là con ruột của ba tôi được?”

Mặc dù cậu ấy thực sự không thích bầu không khí của gia đình này, không thích tất cả mọi người trong nhà.

Nhưng những trò đùa về thân thế như thế này, cậu ấy vẫn không muốn nghe người khác nói lung tung.

Dù cho, dù cho trong lòng cậu ấy thực sự có một chút mong đợi và phấn khích...

Sắc mặt của Tiểu Nguyên thay đổi liên tục, khuôn mặt như một bảng màu.

Khu bình luận cũng đang bàn tán xôn xao, nghĩ rằng Vân Mặc lại nói bừa để câu view.

Vân Mặc nhìn Tiểu Nguyên, ánh mắt sắc bén.

“Cậu quên rồi à, tôi vừa nói về tổ tiên của ba cậu...”

“Chuyên lừa gạt bắt cóc?”
« Chương TrướcChương Tiếp »