Chương 2: Người hữu duyên số 1

Dưới phần livestream của app Tấn Giang có nhiều phân khu: ca hát, nhảy múa, trò chơi, bán hàng online...

Mà thứ Vân Mặc lựa chọn trong đó là phân khu linh dị.

Nhiệt độ của phân khu này cũng không cao, phần lớn đều là kể chuyện kinh dị và thám hiểm nhà ma.

Ngẫu nhiên có mấy thầy bói livestream, cô xem một chút, phát hiện ngay cả thủ pháp bấm đốt ngón tay cơ bản nhất của Tiểu Lục Nhân cũng không đúng, hết lần này tới lần khác còn tự xưng là một bậc chân nhân trong lĩnh vực nào đó, lừa gạt những người hâm mộ xung quanh.

Aida...

Xem ra việc tuyên truyền cho đạo quán Vân Thanh và Thần Toán Đạo vẫn còn một chặng đường dài phía trước!

Vân Mặc thu hồi suy nghĩ, không nghĩ đến chuyện khác nữa mà mở camera điện thoại lên, kiên nhẫn chờ đợi người hữu duyên số 1 hôm nay.

Bởi vì là lần đầu livestream cho nên phía chính phủ có lực lượng hỗ trợ đối với người mới như cô.

Vì thế rất nhanh, hơn mười người dùng tràn vào trong phòng livestream.

Những người này ban đầu đều là bấm nhầm, vốn định thoát ra ngoài, nhưng khi tập trung nhìn kĩ lại phát hiện hình ảnh một cô gái đang ngồi, dù ống kính mờ cũng ngăn cản được nhan sắc xinh đẹp của cô.

Bọn họ còn tưởng rằng đây là một livestream tài năng nên mới ở lại, bình luận để cho chủ kênh biểu diễn một cái.

[Ồ, chủ kênh mới sao? Nhan sắc không tệ, hiện tại tôi chính là fan cũ nha!]

[Ca hát hay nhảy múa vậy? Sao chỉ ngồi bất động ở đó thế?]

[Đại ca Nhất Bảng có đãi ngộ đặc biệt gì không?]

Tuy mấy câu nói trong bình luận không có chữ nào thô tục, nhưng không hiểu sao lại rất khó nghe.

Vân Mặc liếc mắt một cái: "Không phải phòng livestream tài năng -"

Nói xong, lại duỗi ngón tay chỉ vào góc trên bên trái của mình: "Nhìn kỹ, phân khu linh dị. Chỗ tôi xem bói, mỗi ngày ba quẻ, một quẻ cần một cái Gia Niên Hoa*."

*Gia Niên Hoa: quà tặng livestream

Lời nói vừa dứt, bình luận trên mạng của người xem đều vô cùng kinh hãi.

Trong APP livestream Tấn Giang, một Gia Niên Hoa có giá 1688 NDT*.

*NDT: nhân dân tệ

Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể mua nổi.

Huống hồ đây còn là một phòng livestream xem bói, chủ kênh lại là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi.

Hơn nữa ở phòng livestream xem bói khác cùng khu, tốt xấu gì phía sau những người đó còn treo cái gì mà giấy chứng nhận hiệp hội Đạo giáo, lại còn là vị chân nhân của đạo quán nào đó, còn có người hâm mộ gửi biểu ngữ đến…

Trước tiên chưa nói đến vấn đề khác, ít nhất trông người ta còn có vẻ chân thật!

Lại nhìn sang Vân Mặc này...

Phía sau không có gì cả!

Nếu bọn họ thật sự tiêu tiền kiểu này thì chẳng phải là coi tiền như rác sao!

[Cô gái nhỏ à, cô cũng dám làm thật đấy, nếu thật sự được như vậy thì cô cứ tới tìm tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn!]

[Mời mọi người tải xuống APP chống lừa đảo quốc gia để bảo vệ tài sản an toàn.]

[Coi ai là thứ ngu dốt vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi, mấy cái live huyền học như này cũng quá lỗi thời rồi đó!]

[Chủ kênh, cô lạc hậu quá đi, chậc chậc chậc.]

Vân Mặc mím môi, không nói gì.

Hiện nay huyền học không phổ biến, rất nhiều người đều ôm thái độ nghi ngờ đối với những thứ này, cảm thấy đều là đồ lừa đảo.

Hơn nữa, cô lại là con gái.

Cho nên, dù cô có bố trí phía sau hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có người lấy lý do khác để chỉ trích cô.

Cô không cần phải vì vậy mà tự chứng minh.

Hơn nữa cô đã bấm ngón tay tính trước, người hữu duyên số 1 hôm nay-

Sắp tới rồi.

Nghĩ như thế, cô vừa ngẩng đầu, suýt chút nữa bị hiệu ứng tặng quà đặc biệt của phòng livestream làm mù mắt.

Khắp màn hình đều nở rộ pháo hoa rực rỡ, mà ở giữa pháo hoa, một tòa kiến trúc xa hoa chậm rãi xuất hiện, cuối cùng bùng nổ thành vô số ngôi sao chảy vào bên trong [Giá trị nhân khí] góc trên bên trái phòng livestream.

Hệ thống: Người dùng [Trì Ngư] tặng chủ kênh [Đạo quán Vân Thanh - Vân Mặc] khen thưởng Gia Niên Hoa*1!

Thông báo hệ thống vừa phát ra, vài người dùng trong phòng livestream đều trợn tròn mắt.

[Không phải chứ, đầu óc ai mà không tốt như vậy?]

[Vãi chưởng là Gia Niên Hoa! Nhiều chủ kênh có chút danh tiếng cầu mong cả một ngày còn không nhận được một cái, thế nào đến chỗ này lại có người mắc câu vậy?]

[Trì Ngư rốt cuộc là ai vậy, thế này không phải quá bất công rồi à?]

[Cho nên mọi người nói xem, tại sao lừa đảo lại kiếm được tiền nhanh như vậy... Là bởi vì có kẻ ngốc đó!]

Nhìn thấy tiền lời, lúc này Vân Mặc lập tức ngồi ngay ngắn.

Cô không để ý tới mấy câu bậy bạ trong bình luận, mà nở một nụ cười tiêu chuẩn, mỉm cười điềm đạm, tìm kiếm người hữu duyên này.

"Trì Ngư có ở đây không? Cô là quẻ thứ nhất hôm nay -"

"À, kết nối mic hay là tin nhắn riêng?"

Trì Ngư: [Kết nối mic đi, tôi đang rất vội!]

Vân Mặc vội vàng gửi yêu cầu gọi điện tới đối phương.

Video được kết nối, hình ảnh Trì Ngư đang ngồi ở trong phòng ngủ rất nhanh chóng xuất hiện ở phòng livestream bên phải.

Vẻ ngoài của cô ấy mảnh mai, trang trí xung quanh đáng yêu, có thể nhìn ra là một nữ sinh yêu đời.

Mặt tường phía sau treo lưới, trên đó có thể nhìn thấy ảnh chụp chung của cô ấy và một con mèo, trông vô cùng ấm áp.

Vân Mặc đánh giá hai mắt của cô ấy, chợt hỏi: "Cô muốn xem cái gì?"

Trì Ngư nhìn bình luận: "Nói trước cái này đã, tôi không phải là nạn nhân đâu! Tôi muốn tìm mèo của tôi, Phác Phác, nếu như cô không tìm được, tiền quẻ này cô phải trả lại cho tôi."

Cô ấy cũng không phải đồ ngốc, vô duyên vô cớ đưa cho một chủ kênh nhiều tiền như vậy.

Chủ yếu là vì Phác Phác đã mất tích vài ngày rồi!

Cô ấy dán thông báo tìm mèo, đăng bài khắp nơi, nghĩ nếu có người đưa Phác Phác trở về thì cô ấy sẽ cho đối phương hai nghìn NDT coi như quà cảm ơn.

Nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn không thu hoạch được gì.

Nghĩ đến Phác Phác còn lang thang ở bên ngoài, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể còn bị các động vật và con người khác bắt nạt... Khiến cô ấy đau khổ đến mức mỗi ngày đều khóc nức nở.

Cũng chính vào lúc này, cô ấy lướt tới phòng livestream của Vân Mặc.

Cho nên cô ấy nghĩ, vậy không bằng dùng hai nghìn NDT này, đánh cược một cái ẩn số.

Dù sao thì cứ coi như đây là cọng rơm cuối cùng đi!

Nếu thật sự có thể tìm được, vậy thì mọi người đều vui mừng.

Nếu như không tìm thấy, hơn nữa đối phương còn không trả lại tiền, vậy cô ấy nhất định sẽ tố cáo, trực tiếp để cho phía chính phủ nôn tiền ra.

Đương nhiên Vân Mặc cũng hiểu rõ suy nghĩ của Trì Ngư.

Cô vừa mới phát sóng, mọi người không tin là chuyện thường tình.

Bởi vậy cô gật đầu: "Đương nhiên là có thể. Gửi ảnh mèo của cô và địa điểm nhìn thấy nó lần cuối cho tôi đi."

Trì Ngư nghe vậy thì vội vàng làm theo.

[Tạm được tạm được, chị gái nhỏ này vẫn còn tỉnh táo.]

[Nhưng tốn nhiều tiền như vậy, nhờ một tên lừa đảo giúp tìm mèo... Chậc, không hiểu nổi.]

[Đúng vậy, có tiền như vậy sao lại không báo hiếu cho ba mẹ chứ? Thế mà cô lại đưa tiền cho kẻ lừa đảo để giúp tìm mèo là sao?]

[Nếu để cho bạn trai cô biết chuyện này thì không biết cậu ta có tức chết không nhỉ?]

Quả nhiên, bình luận có vô số lý do để bới móc.

Đặc biệt là khi biết rằng Trì Ngư tặng 1688 NDT chỉ để tìm một con mèo, một số người bắt đầu cảm thấy chua xót, chỉ trích Trì Ngư không có lòng hiếu thảo các thứ.

Trì Ngư chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhân lúc Vân Mặc còn đang tính toán, cô ấy vội vàng nói: "Mấy người đừng nói như vậy, đối với tôi mà nói Phác Phác không đơn thuần chỉ là thú cưng, nó là người nhà của tôi!"

"Tôi đã nhặt nó về lúc nó còn rất nhỏ, từ lúc lớn bằng bàn tay đến lúc hơn mười cân, thật sự giống như nuôi con ruột của chính mình. Nó cũng cùng tôi trải qua một quãng thời gian khó khăn nhất, thậm chí nó còn là báu vật của cả nhà chúng tôi, ba mẹ tôi vô cùng chiều chuộng nó, rất nhiều đồ ăn vặt hay đồ chơi đắt tiền đều là hai người họ mua cho."

"Còn nữa, tình cảm của bạn trai tôi và tôi rất tốt, sau khi biết Phác Phác đi lạc cũng vô cùng lo lắng, cùng tôi tìm suốt ngày đêm. Tôi rất cảm ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, nhưng chuyện trong nhà tôi không làm phiền mọi người phải lo lắng!"

Vẻ mặt lúc Trì Ngư nói lời này rất nghiêm túc, có thể thấy được là rất quan tâm đến con mèo Phác Phác này.

Nhưng mà bình luận có một số người vẫn cảm thấy như cũ, dù sao cũng chỉ là một thú cưng, mất thì mất thôi.

Với số tiền này còn có thể mua một con khác!

Những lời nói thế này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, vì vậy những người khác cũng nhanh chóng xen vào: [Có vài người đừng ở đó ra vẻ mình là người tỉnh táo được không? Người ta có tiền, thích cho ai tiêu thì tiêu, người ta có thể nuôi nổi thú cưng, đương nhiên đối xử với ba mẹ cũng sẽ không kém, còn tốt hơn so với mấy người luôn nhắc tới hiếu thảo hiếu thảo ngoài miệng phải không nào?]

[Đúng thế đúng thế, ủng hộ chị gái nhỏ Trì Ngư, nếu như mèo của tôi đi lạc tôi cũng sẽ khóc chết mất!]

Bình luận mỗi người một ý, nhanh chóng ầm ĩ lên.

Nhiệt độ phòng livestream cũng theo đó tăng lên, chẳng bao lâu từ lúc mới bắt đầu chỉ có mười mấy người, dần dần có trên trăm người online.

Mà chờ tới lúc Vân Mặc ngẩng đầu lên, phòng livestream của cô thậm chí còn lên được bảng xếp hạng.

Lưu lượng này, ngược lại cô không nghĩ tới.

Có điều…

Vân Mặc mím môi, nhìn về phía Trì Ngư trên màn hình, nhàn nhạt nói: "Thật ra mèo của cô đang ở gần nhà cô, hơn nữa mỗi ngày cô đều đi ngang qua nó."

Lời này vừa nói ra, Trì Ngư khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô.

Bình luận cũng không ầm ĩ nữa, bắt đầu chế nhạo Vân Mặc.

[Tôi đã nói tiền này xài lãng phí rồi mà, còn không được chút lợi nào...]

[Cười chết tôi mất, nếu thật sự ở gần nhà chị gái nhỏ, còn cần cô phải giúp sao?]

[Đúng vậy, tôi có thể thấy chị gái nhỏ thực sự rất sốt ruột, nếu cô bói không ra thì cứ nói thẳng, đừng ở đây lừa gạt chị gái nhỏ nữa!]

Nhìn bình luận, Trì Ngư cũng cau mày.

Cô ấy nói: "Chủ kênh, tôi không biết cô thực sự muốn giúp tôi hay là đang trêu đùa tôi nữa. Sau khi Phác Phác đi lạc, toàn bộ tiểu khu và hai tiểu khu bên cạnh tôi đã tìm hết rồi, bạn trai tôi thậm chí còn tìm cơ hội kiểm tra camera gần đó, căn bản không thấy bóng dáng của Phác Phác đâu cả."

"Nếu như mỗi ngày tôi đều có thể đi ngang qua nó, vậy tôi còn cần đến tìm cô sao?"

Vẻ mặt Trì Ngư có hơi ảo não, dường như cũng đang hối hận vì quyết định tìm người đoán mệnh của mình.

Cô ấy thở dài, định cúp máy livestream.

Nhưng Vân Mặc lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi không lừa cô, Phác Phác quả thật đang ở gần cô. Nếu cô không tin, cứ dựa theo lời tôi nói mà đi tìm."

Nghe vậy, Trì Ngư cắn cắn môi, bắt đầu thấy hơi dao động.

Cô ấy chắc chắn ở gần nhà mình chưa từng xuất hiện bóng dáng của Phác Phác.

Nhưng chủ kênh đã nói chắc chắn như vậy...

Cô ấy suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định để bị lợi dụng một lần nữa, dựa theo lời Vân Mặc nói đi xem một chút.

Không vì cái gì cả, chỉ là không muốn để cho người khác lại bị lừa nữa!

Nếu như cô ấy hoàn toàn làm theo lời Vân Mặc, kết quả vẫn không tìm được Phác Phác, vậy thì cô ấy có thể chắc chắn chủ kênh này là kẻ lừa đảo, thẳng tay trừng phạt để sau này đối phương không bao giờ có thể phát sóng lừa người nữa!

Vì thế cô ấy vội vàng đứng dậy nói: "Được, tôi sẽ ra ngoài!"

Mặc quần áo tử tế, cô ấy cầm điện thoại di động duy trì trạng thái kết nối mic, sau đó vội vàng vào thang máy xuống lầu.

[Chủ kênh à, cô chuẩn bị sẵn sàng đi, đợi lát nữa tôi sẽ báo cáo và đưa cô vào danh sách đen~]

[Mọi người cùng động động tay nhỏ click tố cáo "Lừa đảo gây hại" nào!]

[Chị gái nhỏ Trì Ngư đừng tin cô ta, đây không phải là đang trêu đùa cô sao!]

Trì Ngư cũng biết dáng vẻ hiện tại của mình cực kỳ giống một tên hề.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nói thêm gì mà hỏi Vân Mặc: "Sau đó thì sao, tôi phải đi đâu?"

Vân Mặc lạnh nhạt mở miệng: "Bên trái tòa nhà này của cô, có một cánh rừng xanh."

Trì Ngư có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, cô, làm sao cô biết? Chẳng lẽ cô cũng ở…"

Trì Ngư cho rằng Vân Mặc cũng ở trong tiểu khu này.

Nhưng Vân Mặc lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Đứng ở đầu cánh rừng xanh, đi đến cuối cùng, rồi đi tới cái cây ở giữa hàng thứ ba."

Phải vào rừng xanh sao?

Trì Ngư nhíu mày, cảm thấy có chút xấu hổ.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy không có người nào khác, lúc này mới dám nhấc chân đi vào bên trong.

Cô ấy vừa đi, vừa cảm thấy bản thân có gì đó không đúng.

Tại sao phải lãng phí thời gian náo loạn với thầy bói này cơ chứ!

Lúc đó cô ấy không nên đánh cược chuyện này, rõ ràng trước đây cô ấy chưa bao giờ tin vào những thứ như thế mà!

Có năng lượng thế này, không bằng cô ấy lại đi tìm Phác Phác...

Cô ấy đang miên man suy nghĩ, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Vân Mặc gọi cô ấy hoàn hồn lại.

"Đến rồi."

Trì Ngư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nhưng mà xung quanh đây ngoại trừ cây cổ thụ và cỏ dại ra thì chẳng có thứ gì khác.

Chủ kênh nói Phác Phác ở gần đây...

Nhưng mà sao cô ấy lại không nhìn thấy?

[Nào nào, chủ kênh, biểu diễn tiếp đi nào, để tôi xem cô còn có thể bịa ra cái gì để nói dối nữa.]

[Mèo ở đâu? Tổ đạo cụ còn chưa đi làm sao?]

[Tôi cũng rất bái phục chủ kênh đó, tới lúc này rồi mà mặt vẫn không đổi sắc lừa gạt người khác.]

Vân Mặc cũng không để ý bình luận chế giễu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Trì Ngư, cô thở dài.

Sau đó nói với vẻ tiếc nuối: “Tìm cái gì đó có ích, ở ngay dưới gốc cây này…”

“Đào lên.”