Chương 63: Chương 63: Vân Thường Chi Thống

CHƯƠNG 63: VÂN THƯỜNG CHI THỐNG

Editor: Luna Huang

Mạnh Thanh Hoan có chút mừng rỡ, biểu thị trên kim bạc cho nàng, nàng đã tìm được hai rồi, lúc này chỉ còn lại có cương huyết cùng đoàn tụ lệ nữa.

Có lẽ chỉ có tìm được thần tộc thủ hộ thông linh ngọc, mới có thể tìm được tất cả đáp án. Thế nhưng Dạ Quân Ly phân minh nói qua, Vu tộc cùng Cương tộc từ lâu tiêu vong cùng Thiên Linh quốc, biển người mênh mông phải đi đâu tìm kiếm tung tích của bọn họ?

Mạnh Thanh Hoan than nhẹ một tiếng, nàng nâng cằm rơi vào trầm tư, đối với tương lai của mình cảm thấy vô cùng mê man, bản thân xuyên qua tới nơi này đã nửa tháng, nhưng nàng coi như còn chưa triệt để dung nhập vào thời đại này.

Nghĩ sắp ly khai vương phủ trở lại Mạnh phủ, lòng của Mạnh Thanh Hoan một trận nặng nề. Không biết nàng trở lại Mạnh phủ sẽ có bao nhiêu đãi ngộ? Có thể sống cuộc sống trước kia của Mạnh Cửu Nhi hay không?

Chính suy nghĩ miên man, liền nghe tiếng bước chân tới gần, Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu thấy Vân Thường bưng đồ ăn đi đến.

“Vương phi, đây là vương gia đặc biệt phân phó trù phòng làm cho ngươi.” Vân Thường đem mấy món ăn sáng bày trên bàn xong, lại đem một chén canh gừng bốc hơi nóng trước mặt nàng.

“Vương gia nói ngươi đêm qua bị lạnh, nên cố ý phân phó nô tỳ chuẩn bị canh gừng, ngươi nhân còn nóng mau uống đi.” Vân Thường ôn thanh nói rằng.

Mạnh Thanh Hoan nhìn chén canh gừng kia nhất thời ngẩn ra, nàng đêm qua mở cửa phòng ngồi ở trên ghế ngủ một đêm, tuy là ngày mùa hè, nhưng đêm mưa trời giá rét, Dạ Quân Ly lo lắng nàng bị lạnh, nên cố ý chuẩn bị canh gừng cho nàng giải hàn!

Nam nhân này lại có tâm tư tế nị như vậy.

Nghĩ vậy, lòng của nàng không tự chủ được đau xót, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

Nàng trừng mắt nhìn, tản ra ẩm ở đáy mắt, bưng canh gừng bóc hương khí ấm áp uống. Một chén canh gừng thấy đáy, Mạnh Thanh Hoan cảm giác cả người mình thư thái rất nhiều.

“Vân Thường, vương gia nhà các ngươi là một người thế nào?” Mạnh Thanh Hoan buông chén canh xuống, nghiêm túc hỏi nữ tử khiêm cung cẩn thận này.

Vân Thường suy nghĩ một chút, chỉ nói một câu: “Nô tỳ thấy, vương gia là chủ tử tốt nhất trên đời này.”

Mạnh Thanh Hoan khép hờ mi, mỉm cười hỏi nàng: “Trước đây ngươi hẳn không phải là thị nữ chứ? Trên người ngươi có một loại có một loại khí chất thanh lãnh, làm việc cẩn thận, rất là bất đồng với thị nữ thông thường của vương phủ, trước ngươi làm cái gì?”

Vân Thường không sợ hãi cụp mắt trả lời: “Nô tỳ vốn là ám vệ của vương gia, phụ trách bảo hộ an toàn của vương gia. Bất quá bây giờ Bất quá bây giờ trách nhiệm của nô tỳ là bảo vệ vương phi ngươi.”

Mạnh Thanh Hoan cả kinh, tuy rằng nàng nhìn ra Vân Thường rất là đặc biệt, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Dạ Quân Ly sẽ phái ám vệ của mình để làm thị nữ của nàng!

Theo nàng biết, ám vệ bình thường sẽ không dễ dàng xuất hiện, trừ phi chủ nhân tao ngộ nguy hiểm mới ra tay. Mà có thể trở thành ám vệ của Dạ Quân Ly, võ công của Vân Thường có thể tưởng tượng được.

Nhưng Mạnh Thanh Hoan còn có một chuyện tương đối nghi hoặc, lại hỏi: “Bên người vương gia đã có ám vệ bảo hộ, trận ở Thu Nham sơn tại sao hắn lại trọng thương không trị?”

Trong con ngươi của Vân Thường hiện lên một vẻ đau xót, nắm chặt tay giấu trong tay áo, sắc mặt luôn luôn không sợ hãi hiện ra vô cùng hối hận: “Là chúng ta học nghệ không tinh, không có bảo vệ tốt vương gia, ngược lại là vương gia hắn liều mạng mở một đường máu cho cho chúng ta.”

Nàng cúi đầu, trong con ngươi dày đặc vụ khí, trong lòng thật lâu khó bình!

Mạnh Thanh Hoan đại để nghe hiểu tình huống lúc đó, nàng nhíu nhíu mày hỏi: “Lúc đó vương gia dẫn theo mấy ám vệ bên người?”

“Bốn người, Phong Vân Tứ Sát chúng ta là một tay vương gia tài bồi. Thế nhưng đến cuối cùng lại cần vương gia bảo hộ chúng ta, chúng ta thực sự là thẹn với vương gia.” Vân Thường cúi đầu tràn đầy tự trách.

Tên của bốn người bọn họ là lấy phong và vân làm đầu, theo thứ tự là Vân Ảnh, Vân Thương, Phong Ảnh, Phong Thương, mà tên nàng vốn là Vân Thương, làm thị nữ của Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly liền đổi tên của nàng thành Vân Thường.

Bốn người bọn họ được xưng là Phong Vân Tứ Sát, là người Dạ Quân Ly tin cậy nhất, theo hắn xuất nhập chiến trường vô số.

Nhưng chỉ có trận Thu Nham sơn, bọn họ bại đến thảm liệt, lúc đó Lưu Cảnh rơi nhai sống chết không rõ, Dạ Quân Ly liều mạng bảo hộ bốn người bọn họ mở một đường máu, bọn họ mang theo Dạ Quân Ly đi suốt đêm trở lại kinh thành, nhưng vương gia của bọn họ cuối cùng vẫn trọng thương vong thân.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Xin lỗi mọi người nhé, sáng nay ta quên up chương mới, hiện tại up bù nha 😀