CHƯƠNG 4: KHỐN LONG CHI CỤC
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nhớ kỹ bản thân khi còn bé nghe tổ mẫu nói qua, nói là người chết có thể dựa vào linh vật nào đó tiếp tục sống, nhưng bọn hắn chỉ có hô hấp không có nhịp tim cùng mạch đập, người như thế được xưng là hoạt tử nhân!
Như vậy nam nhân này là dựa vào linh vật gì mà còn sống? Chẳng lẽ là… Bát quái ngọc bội?
Nghi ngờ trong lòng nàng càng ngày càng sâu, trong lăng tẩm an tĩnh, đột nhiên thanh âm của thạch chuyên chuyển động truyền đến, chỉ chốc lát thấy cửa đá được mở ra, có người bước nhanh đến.
Người nọ thấy trong quan tài hai người song song sống lại, bỗng nhiên cả kinh, sau lại biến thành vui sướиɠ, hắn khó nén tâm tình kích động, hai tay ôm quyền quỳ một chân trên đất: “Vương gia, người. . . Người sống lại?”
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, Vương gia? Ni mã, ai có thể nói cho nàng biết đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Mỹ nam yêu nghiệt trong quan tài mạnh mẽ nhảy quan tài, thanh âm thanh lãnh hỏi: “Lăng Túc, đây là có chuyện gì? Thanh âm uy nghiêm của hắn mang theo một lãnh ý thấu xương, ngón tay thon dài của hắn chỉ hướng Mạnh Thanh Hoan đầu óc mơ hồ vẫn ngồi ở trong quan tài, thanh âm u lãnh hỏi: “Nữ nhân này ở đâu ra?”
Lăng Túc quét Mạnh Thanh Hoan một mắt, như trước quỳ trên mặt đất cúi đầu trả lời: “Hồi Vương gia, sau khi Long Đằng quy hủy diệt, người vì trọng thương không trị thân vong, hoàng thượng cực kỳ bi thương, niệm ngươi tuổi còn trẻ còn chưa thành hôn, trùng hợp cửu tiểu thư thượng thư phủ ngoài ý muốn chết chìm thân vong, hoàng thượng liền cho nàng cùng người minh hôn.”
Mạnh Thanh Hoan nghe sửng sốt một chút, bất quá nàng cũng đánh hơi được một ít tin tức, cửu tiểu thư thượng thư phủ? Nàng tò mò sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ đầu của mình.
Quả nhiên, thân thể này không phải là của nàng.
Đầu hàng loạt đau, Mạnh Thanh Hoan xoa huyệt Thái Dương, đau nhức thoáng hóa giải một ít, chợt nghe yêu nghiệt hỏi: “Vậy nơi đây lại là chuyện gì xảy ra?”
Mạnh Thanh Hoan quét liếc chung quanh, này là lăng tẩm cổ đại không sai, chỉ là trên mặt đất có chút loạn, như là trôi qua địa chấn lay động, chỉ là không biết cái động khẩu trên đỉnh đầu là thế nào tới?”
Còn có, trên thạch bích chung quanh mộ thất này tại sao lại dùng chu sa để vẽ?
Mạnh Thanh Hoan chính hồ nghi, liền nghe thanh âm của Lăng Túc vang lên.
“Thuộc hạ vẫn thủ ở thanh lăng, mới nhìn thấy có hỏa long hóa thành thiểm điện rơi vào trong lăng mộ, nên đến xem. Không nghĩ tới Vương gia người cát nhân thiên tướng, lại hoàn hồn.” Lăng Túc khó nén kích động trong lòng.
Mạnh Thanh Hoan cười nhạt, nàng từ trong quan tài bò ra, lộ vẻ tức giận đi tới trước thạch bích vuốt chu sa trên đó, sau đó nàng trong mộ thất nhìn một vòng, mà phía sau nàng có một đạo ánh mắt ánh mắt vẫn theo nàng.
Sau một lúc lâu, Mạnh Thanh Hoan mới đột nhiên xoay người, đón nhận mâu tử âm vụ của yêu nghiệt: “Không biết Vương gia sinh tiền là làm nghiệt sự gì, sau khi chết hồn phách mới có thể bị giam thậm chí không được siêu sinh?”
“Ngươi nói cái gì?” Yêu nghiệt kia hơi híp mắt một cái, cảm giác áp bách vô hình để thân thể của Mạnh Thanh Hoan không tự chủ run lên.
Mạnh Thanh Hoan ho nhẹ một tiếng, giả vờ trấn định nói rằng: “Ta chỉ là luận sự, chu sa trên thạch bích này có kham dư thuật có thể dùng để trấn sát, trừ tà, tỏa hồn, giống nhau đều là dùng để vây khốn hồn phách oán niệm để cho bọn họ vô pháp đầu thai chuyển thế.”
Nàng nói nhìn chằm chằm vài món vật phẩm chôn theo trong lăng tẩm mi tâm khươi một cái lại nói: “Hơn nữa, ở đây được người bố trí khốn long cục rất cao minh. Cục này chính là tối kỵ của phong thuỷ, không biết Vương gia sinh tiền đắc tội người nào?”
Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai, ánh mắt rơi vào mộ chí trước quan tài, giống nhau mộ chí của mộ chủ sẽ ghi lại sự tích khi còn sống của chủ nhân.
Nàng nhất thời hiếu kỳ đi tới, nhưng khi nhìn đến hàng chữ thứ nhất khắc trên mộ chí trong óc nàng ông ông rung động: “Dạ Chiêu quốc Hiên vương Dạ Quân Ly?” Nàng chợt ngẩng đầu nhìn về phía mỹ nam yêu nghiệt run giọng hỏi: “Ngươi chính là Dạ Quân Ly?”