Tác giả: Tam Sinh Tư Lượng
Edit: Dâu tây
“Giang Thất mau đem quần áo sửa sang lại đi, vạt áo bị bay lên rồi”
Một giọng nam trung hậu cách xa khoảng mười mét truyền vào lỗ tai, Giang Thất lay nhẹ đầu, muốn mở mắt ra nhưng lại cảm thấy thân thể đang rơi xuống một cách nhanh chóng.
Trên đường rơi xuống nàng nghe thấy có người nào đó đang gọi tên mình, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Thời điểm tỉnh lại một lần nữa, Giang Thất phát hiện chính mình đang ở trong một không gian nhỏ hẹp với bốn vách tường trắng như tuyết, tất cả đều hết sức xa lạ.
Nàng lập tức cảnh giác, muốn ngồi dậy, nhưng không nghĩ tới bàn tay vừa mới cong lại liền truyền đến một cảm giác đau đớn.
Giang Thất định thần nhìn lại, cư nhiên trên tay còn cắm một vật giống như ngân châm, ngân châm này một đầu cắm vào da thịt nàng, đầu còn lại nối với một cái ống trong suốt giống như nhánh cỏ.(chỗ này Dâu không hiểu lắm)
Cái ống trong suốt này nối thẳng đến chai nước được treo giữa không trung, đem chất lỏng không màu trong chai hướng thân thể nàng chảy vào.
Giang Thất nhất thời nổi lên đề phòng, vội vàng đem ngân châm xa lạ từ mu bàn tay mình rút ra, sau đó ném đi.
Nàng liên tiếp thực hiện các động tác có biên độ không nhỏ, nên đã đem Diệp Tư Tư vốn đang nằm trên sô pha của phòng bệnh để gác đêm đánh thức.
“Thất Thất cô tỉnh rồi?”
Giang Thất nghe thấy tiếng nói mới phát hiện vị trí cửa sổ bên tay trái cư nhiên còn có người, không đợi nàng phản ứng người nọ liền nhào tới.
Diệp Tư Tư thấy Giang Thất tỉnh dậy, kích động đến nổi ba bước thành hai bước bổ nhào tới mép giường, vừa định mở miệng hỏi Giang Thất có hay không không thoải mái ở chỗ nào, kết quả tầm mắt vừa chuyển liền thấy Giang Thất đã đem kim tiêm nhổ ra, làm chảy rất nhiều giọt máu lớn nhỏ trên mu bàn tay, “Ai nha, kim tiêm này sao lại rớt ra, Thất Thất ngươi đừng nhúc nhích, ta đi kêu y tá lại đây.”
Diệp Tư Tư nhanh nhẹn hướng nút cái màu đỏ trên đầu giường nhấn một cái, rất nhanh liền có một cô gái trẻ đẩy cửa đi vào, Giang Thất nhìn cô gái kia một chút, xong lại xem xét đến cô gái đang đứng bên cạnh giường mình.
Không chỉ có căn phòng với bốn vách tường tuyết trắng hết sức quái dị, ngay cả trang phục mà hai cô gái kia đang mặc nàng cũng chưa bao giờ gặp qua.
Chẳng lẽ nơi này thuộc về một quốc gia khác?
Nghĩ đến Ngưu Quốc, đôi mắt Giang Thất rũ xuống, trên gương mặt bình tĩnh rốt cuộc nổi lên một chút gợn sóng.
Ánh mắt nàng lộ ra nồng đậm thê lương, tưởng rằng tổ tiên Giang gia các nàng vì Ngưu Quốc nguyện ý trung thành mấy trăm năm, lại chưa từng nghĩ đến bệ hạ thế mà bị gian thần tặc tử dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm trí.
Mỹ nhân môi đỏ khẽ mở, bên gối nói vài lời liền đem sự trung thành mấy năm nay của nàng xóa đi không còn một mảnh, ngược lại còn chụp cho nàng một cái tội danh tâm không trong sạch, mê hoặc triều cương.
Cuối cùng bệ hạ hạ chỉ, ban cho rượu độc.
Không đợi nàng phản bác thì rượu độc đã rót vào trong miệng.
Kim tiêm bén nhọn một lần nữa đâm vào da thịt, đem suy nghĩ của Giang Thất kéo về hiện tại.
Nàng nhìn động tác mềm mại trước mặt cùng thanh âm nhẹ nhàng của nữ tử, vừa định mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, thì đột nhiên đầu óc có chút hỗn độn, tinh thần cũng bắt đầu tan rã.
Loại trạng thái này cũng không biết đã kéo dài bao lâu, đợi thời điểm nàng tỉnh lại lần nữa, hoàn cảnh chung quanh vẫn như cũ, chỉ là cô gái mặc y phục trắng hồi nãy đã rời đi, mà lúc này trong đầu nàng lại nhiều một đoạn ký ức mới, làm cho nàng đối những thứ này không còn xa lạ như trước.
Thân là thông linh sư của Ngưu Quốc lại bị ép uống rượu độc sau đó liền chết, nhưng bởi vì cả cuộc đời bắt quỷ trừ hại đã tích góp không ít công đức, vì thế trời cao thương xót đã cho linh hồn nàng một thân phận khác, để nàng có thể ở thế giới này tiếp tục sinh sống.
Giang Thất sửa sang lại ký ức trong đầu, biết được đây là một thời không hoàn toàn bất đồng với Ngưu Quốc.
Cô nương này cùng tên với nàng, cũng kêu là “Giang Thất”, ở thời không này làm công việc giống như đào kép ở Ngưu Quốc, bất quá ở chỗ này gọi là “Diễn viên”.
Hai giờ trước cô nương này ở chỗ làm không cẩn thận té từ trên cao xuống, nàng chết ngay lập tức nên Giang Thất mới có cơ hội nhập vào trong thân thể này.
Bởi vì lúc “Giang Thất” té từ trên cao xuống được mọi người đưa đến bệnh viện cấp cứu chữa trị kịp thời cho nên giờ phút này nàng mới có thể xuất hiện ở đây.
Nơi này cùng y quán ở chỗ nàng tính chất giống nhau, bất quá phương pháp chữa bệnh thì hoàn toàn bất đồng.
Trong khi nàng đang tiếp nhận ký ức lúc trước của “Giang Thất” thì cô nương bên cạnh nàng lúc nãy đi lại lắc lắc cánh tay nàng, cười tủm tỉm nói:
“Thất Thất tỷ, ngươi không có việc gì thì tốt rồi, mọi người đều lo lắng đến hỏng.”
Giang Thất tìm tòi trong ký ức một lát, rất nhanh liền tìm được thông tin của vị cô nương này.
Vị cô nương này tên là Diệp Tư Tư, đều làm diễn viên giống như nàng, bất đồng chính là mặc dù tuổi hai người gần bằng nhau, nhưng Diệp Tư Tư vẫn còn đang học tập trong trường, mà nàng đã ở trong giới giải trí lăn lê bò lết gần hai năm.
Hai người quen biết nhau trong một lần hợp tác, quan hệ cá nhân thường ngày cũng không tệ lắm, lần này lại cùng ở trong đoàn làm phim 《 Khuynh Thành Quốc Sư 》.
Bất quá nàng đóng vai nữ chính, còn Diệp Tư Tư đóng vai sư muội nàng, cuối cùng là nhân vật sẽ phản bội nữ chính.
Sau khi ngẫm lại rõ ràng quan hệ của hai người, đối mặt với sự quan tâm của Diệp Tư Tư, Giang Thất mím môi cười cười.
Giang Thất từ độ cao bảy tám mét ngã xuống, tại hiện trường máu tươi bắn đầy đất, ở đây có rất nhiều người đều cảm thấy Giang Thất chỉ sợ là sống không nổi.
Mà đạo diễn Trương Chính cũng ở trong lòng đổ một phen mồ hôi lạnh, đoàn phim này do hắn toàn quyền phụ trách, nếu như xảy ra chuyện liên quan đến mạng người dẫn đến kiện tụng, bộ phim này không thành không nói, sợ là về sau hắn cũng không có cách nào đứng trong giới này nữa.
Nhưng ai biết khi đưa Giang Thất vào bệnh viện, sau mấy lần kiểm tra thì bác sĩ chỉ nói là ngoại thương có chút nghiêm trọng, mất máu quá nhiều dẫn đến ngất xỉu, nhưng mà không có nguy hiểm đến tính mệnh không nói, thậm chí đến xương cốt cũng không bị thương.
Tuy rằng tin tức này làm cho tất cả mọi người trong đoàn phim đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ai mà không muốn lăn lộn trong đây kiếm chút cơm, không có việc gì tự nhiên là tốt nhất.
Miệng vết thương của Giang Thất dài gần hai đốt ngón tay nằm ở trên trán, tuy rằng không đau nhưng lại có chút ngứa.
Loại vết thương nhỏ này đối với Giang Thất mà nói không coi là cái gì, căn bản không cần mỗi ngày ở bệnh viện chờ y tá ba lần một ngày tới thay thuốc.
Nhưng đoàn phim lo lắng, sợ vết thương chăm sóc không tốt sẽ lưu lại sẹo ảnh hưởng nghiêm trọng đến sau này nên Giang Thất không thuận theo cũng không được, hơn hết là sợ chuyện hủy dung sẽ đưa tới phiền toái càng lớn hơn, cho nên chỉ có thể kiên trì để nàng nằm viện đối đãi thật tốt với vết thương.
Giang Thất tự nhiên là không hiểu dụng ý của đoàn phim, chỉ cho đây là đoàn phim chịu trách nhiệm, vì thế ở lại bệnh viện nhiều thêm bảy ngày mới rời đi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Giang Thất từ trong ký ức của “Nàng” tìm được chỗ ở.
Đó là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, Giang Thất đứng ở trên ban công nhìn về phương xa, đơn giản làm quen một chút với các thiết bị trong phòng sau đó liền ngồi xuống, cầm lấy một quyển kịch bản đang đặt trên bàn trà.
Có trí nhớ trước đây của “Giang Thất”, những chữ này cũng không khó nhận ra, rất nhanh nàng liền đọc xong hai trang đầu, nội dung chính là một cảnh trong kịch bản.
Cảnh diễn này là cảnh quay đầu tiên của nàng sau khi trở lại đoàn phim, nàng nhớ đây cũng là cảnh khi nàng đang treo dây thép thì bị đứt, “Nàng” từ giữa không trung ngã xuống.
Trong lúc đang suy nghĩ xem cảnh này nên diễn như thế nào thì đồ vật màu đen hình vuông trên bàn trà đột nhiên sáng lên, đồng thời phát ra âm thanh “Leng keng”.
Giang Thất cau mày cầm lên, lật qua lật lại nhìn một chút, tìm trong trí nhớ thì biết con người ở thời đại này gọi nó là “Di động”, sau đó chậm chạp click mở phần mềm màu xanh lục.
[Đạo diễn Trương Chính: Tiểu thất, làm sao lại đột nhiên xuất viện? Cũng không báo cho đoàn phim một tiếng, ta sẽ phái người tới đón ngươi. ]
[Đạo diễn Trương Chính: Miệng vết thương thế nào rồi? Khép lại cũng không tệ lắm đi. ]
Giang Thất từ trong trí nhớ mở phần mềm nhắn tin ra.
WeChat là một công cụ truyền tin nhanh chóng.
Giang Thất nhìn tin tức quan tâm mà đạo diễn Trương gửi tới, nàng suy nghĩ nửa ngày cũng đánh không ra một chữ nào, vì thế liền quay qua sử dụng phần giọng nói.
[ Giang Thất: Làm phiền quan tâm, đã không còn gì đáng ngại. ]
Gần như giây tiếp theo thì giọng nói của Trương Chính cũng truyền tới, đáp lại lời nàng.
[ Trương Chính: Kia tiểu Thất ngươi nhìn xem khi nào có thể quay lại đoàn phim, mọi người đều đang chờ nữ chính là ngươi đấy? ]
《 Khuynh Thành Quốc Sư 》 là một bộ phim chiếu mạng, lúc đầu khi quay phim nhà làm phim đã thương lượng được mấy cái quảng cáo đầu tư, cho nên tài chính vẫn còn đầy đủ, tuy nhiên cũng không thể chịu nổi nếu cứ tiếp tục tổn thất.
Trong bảy ngày Giang Thất tĩnh dưỡng, Trương Chính đã đem mấy cảnh diễn độc lập của các vai phụ ra diễn trước, bất quá bộ phim này tổng cộng chỉ có mười hai tập, bảy ngày này những cảnh có thể diễn thì hơn phân nửa đều đã diễn rồi.
Giang Thất liếc mắt đến kịch bản trên bàn, trong đầu hiện lên một đoạn ngắn ký ức khi đóng phim của “Giang Thất”.
Nàng đưa ngón tay ấn vào màn hình di động, ngắn gọn trả lời.
[ ngày mai. ]
Giọng nói truyền đi, Giang Thất trầm tư một lát, sau đó khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Nếu đã chiếm cứ thân thể “Nàng” thì công việc của “Nàng” cũng là bổn phận mà nàng phải gánh.
Ngày hôm sau, Giang Thất liền căn cứ đường đi trong trí nhớ đúng giờ đến đoàn phim, đạo diễn nhìn đến nàng thái độ so với trước kia nhiệt tình lên không ít.
“Tiểu Thất, hôm nay chúng ta sẽ diễn cảnh này, ngươi đến phòng hoá trang trang điểm trước đi, cảnh bên này chừng nào chuẩn bị tốt sẽ kêu ngươi.”
Trương Chính đem kịch bản trong tay do chính mình đánh dấu đưa cho Giang Thất, sau đó kêu một tiểu cô nương trong đoàn phim phụ trách chiếu cố nàng.
Giang Thất nghe thấy lời này, một lần nữa chứng minh mình đã thực sự không còn gì đáng ngại, nhưng Trương Chính vẫn không yên tâm, rốt cuộc hình ảnh mặt đất đầy máu vẫn khiến trong lòng hắn không khỏi run sợ khi nhớ lại.
Giang Thất từ chối không được, chỉ có thể tùy ý để Trương Chính an bài.
“Thất Thất tỷ, ta kêu Ngô Ni, về sau có chuyện gì phân phó ta là được.”
Tuy rằng ở trong cùng một đoàn làm phim, nhưng trong trí nhớ của “Giang Thất” cũng không có bất kỳ ấn tượng nào đối với Ngô Ni này, nghĩ đến có lẽ lúc trước hai người cũng không có giao tiếp.
Giang Thất hướng Ngô Ni hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ tôn trọng, lại phát hiện tầm mắt đối phương thường dừng lại trên trán mình, biểu tình trên mặt đen tối không rõ.
Giang Thất duỗi tay sờ vết thương trên trán, phỏng đoán có thể Ngô Ni đang dò hỏi tình trạng vết thương, vì thế nói:
“Đã không còn gì đáng ngại.”
“Từ trên cao như vậy ngã xuống cũng chỉ để lại trên người một vết sẹo nhỏ, Thất Thất tỷ thật đúng là gặp may mắn.”
Sau khi nói xong lời này, Ngô Ni quay lưng rời đi, hai mắt cong cong, nụ cười có chút âm u.
–Hết chương 1–