Lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người đàn ông có thể thay đổi khí chất và phong thái chỉ trong chớp mắt, như thể người đàn ông nguy hiểm lạnh lùng kia không phải là hắn.
"Ra ngoài đi dạo."
Nói xong, Kiều Hạ Nhiễm lùi lại vài bước, tìm kiếm khe hở để trốn thoát khỏi người đàn ông trước mặt. Hắn như liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý định của cô, từng bước tiến tới gần, tiếng bước chân nhỏ xíu khiến Hạ Nhiễm càng thêm cẩn trọng.
Khí chất lạnh lùng và cô độc của người đàn ông kia bắt đầu mãnh liệt hơn, trong nháy mắt, Hạ Nhiễm cảm nhận được sự bá đạo ẩn sâu trong xương cốt của hắn đang trỗi dậy.
"Đi dạo?"
Giọng nói trầm ổn của người đàn ông toát lên vẻ lạnh lùng. Tư Lê Mặc đưa tay ra, trong nháy mắt, Hạ Nhiễm nhấc chân định đá vào hắn.
Trên núi mười bảy năm qua, bốn người họ dưới sự dạy dỗ của sư phụ không chỉ học tập thuật phong thủy thông linh mà còn rèn luyện thể chất. Trong số bốn người, Hạ Nhiễm là người xuất sắc nhất.
Tư Lê Mặc thấy cô bé đề cao cảnh giác với mình như vậy, lông mày hơi nhướn lên, thân hình như báo lao tới né tránh cú đá của cô. Hạ Nhiễm tung một quyền, nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông đã tóm lấy vòng eo của cô, xoay một vòng và áp cô lên thân cây.
Kiều Hạ Nhiễm hoảng hốt trong lòng, phẫn nộ hiện rõ trong đáy mắt. Tư Lê Mặc nhân cơ hội áp chế hai tay cô lêи đỉиɦ đầu, khiến cô không thể động đậy. Hạ Nhiễm hoàn toàn không chú ý, mười ngón tay của người đàn ông đang khẩn khấu lấy cô, khiến tư thế của hai người trở nên vô cùng ái muội.
"Buông tôi ra!"
Đây hoàn toàn là sự thẹn quá thành giận, Hạ Nhiễm lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ áp đảo.
Hạ Nhiễm nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông trước mặt, cô chưa từng gặp qua đôi mắt đẹp như vậy. Đôi mắt thâm thúy của hắn như hồ sâu tĩnh lặng, ẩn chứa một áp lực bàng bạc và khí phách ngạo nghễ, chỉ cần nhìn một cái, như thể có thể bị chìm đắm trong đó.
Hắn như sinh ra là một vị vua, cũng như một kẻ xâm lược bẩm sinh.
"Về sau không được tùy tiện đi ra ngoài một mình, nơi này rất nguy hiểm."
Tư Lê Mặc im lặng nhìn người con gái trước mặt, ánh mắt khó lý giải, khiến người ta khó nắm bắt.
Ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo của hắn như có thể nhìn thấu tâm can người, khiến Kiều Hạ Nhiễm không biết phải làm gì.
Tuy mặc đồ quân đội, nhưng lại thật xinh đẹp.
Vừa dứt lời, Tư Lê Mặc buông tay khỏi người phụ nữ. Kiều Hạ Nhiễm thoát khỏi sự kìm kẹp, đôi mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng.
Từ phía dưới những bụi hoa mộc truyền đến tiếng lay động cố ý, tai Kiều Hạ Nhiễm khẽ nhúc nhích, cô nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt một cục đá, hung hăng ném về phía đó.
Tiếng cành cây gãy vang lên, Kiều Hạ Nhiễm nghe được tiếng khò khè ngày càng đến gần. Tư Lê Mặc ngẩng đầu nhìn, phát hiện một đàn lợn rừng đang lao về phía họ.
Từ lúc nghe thấy tiếng động, Hạ Nhiễm đã đoán ra rằng bên kia có ít nhất một con lợn rừng, nhưng cô không ngờ lại là cả một đàn. Ánh mắt Hạ Nhiễm rùng mình, trên tay không có bất kỳ vũ khí nào, một đàn lợn rừng ập đến như vậy e rằng sẽ ăn sống hai người họ mất.
"Sang bên kia đi, đừng qua đây!"
Giọng nói của người đàn ông trầm ổn và lạnh lùng, không chút gợn sóng. Không kịp phản ứng, Hạ Nhiễm đã bị hắn đẩy sang một bên.