- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thông Gia (Hào Môn)
- Chương 16
Thông Gia (Hào Môn)
Chương 16
Nhấc bút lên, trong lòng Diêu Cẩn Hi có chút ngẩn ngơ, hồi tưởng lại khoảnh khắc tuyên thệ trước lễ đường: “Cho dù thịnh vượng hay khó khăn, giàu có hay bần cùng, ốm đau hay mạnh khỏe, chúng tôi xin thề sẽ mãi bên cạnh nhau, tôn trọng nhau, yêu thương nhau đến khi cái chết chia lìa.” Đây rõ ràng chỉ là lời thề công thức, rõ ràng hôn lễ của họ chỉ là hợp đồng, nhưng Diêu Cẩn Hi không thể phủ nhận, khi anh đọc những lời này, trái tim rung động liên hồi.
Nhất là lúc giọng nói trầm ấm của Lục Minh lặp lại, một giây đó, Diêu Cẩn Hi đã ngỡ bọn họ chính là tình yêu đích thực của nhau, đang đứng tại đây tuyên thệ ước hẹn cả đời. Khoảnh khắc hai người trao nhẫn kết hôn, Lục Minh ghé sát vào anh khiến toàn trường vỡ òa sung sướиɠ, anh chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt vui mừng của ông nội, ngay sau đó liền bị sa vào nụ hôn mạnh mẽ không thể thoát được của Lục Minh.
Lục Minh cười khẽ, nhắc nhở “cô dâu” vẫn còn ngơ ngác nâng bút mãi chưa ký: “Anh mau ký tên đi.”
Diêu Cẩn Hi lấy lại tinh thần, trịnh trọng ký tên mình lên giấy kết hôn, gọn gàng đứng bên cạnh chữ ký của Lục Minh, làm xong, anh thở phào một hơi, buổi lễ kết thúc.
“Nhìn sang bên này, nhìn sang bên này, cười tươi nào ~!
Lục Minh Viễn cười phớ lớ, cầm một chiếc ảnh màu đen, Lục Minh vươn tay ôm vai Diêu Cẩn Hi, cực kì tự nhiên, Lục Minh Viễn cho anh trai một ngón cái xong tách tách bấm máy. Còn Diêu Cẩn Hi, ngoại trừ vài giây ban đầu ngượng ngạo, rất nhanh lấy lại tinh thần, nhẹ cười nhìn ống kính.
Ba ngày trước hai người đã rời New York bay đến London, trước đó một tháng thì đã lên kế hoạch đăng kí, vừa đúng buổi sáng hôm nay, hai người cùng người thân bước vào tòa thị chính ký tên. Mà bây giờ, lúc bước chân ra, Diêu Cẩn Hi mới cảm thấy mình thực sự đã kết hôn rồi.
Bọn họ quen biết sáu năm, lăn giường ba lần, tình cảm bằng không, hơn nửa tháng trước quyết định kết hôn, đến bây giờ cuộc hôn nhân này đã hoàn toàn được pháp luật bảo vệ.
Nghĩ như vậy, anh quay sang nhìn Lục Minh, đúng lúc hắn cũng quay lại, cười tươi rói, thúc giục: “Còn đứng ngốc làm gì. Lên xe đi!”
Hắn mở cửa ra, đẩy anh vào, Lục Minh ngồi xuống, ghé sát bên tai anh thì thầm: “Anh yên tâm, lúc nãy sắc mặt của ông rất tốt, chúng ta diễn cực đạt, ông đang cực kì vui vẻ.”
Từ khi biết bọn họ kết hôn, ông nội Diêu Cẩn Hi phấn chấn hơn nhiều, lại thêm bà Lục ở bên bầu bạn, khi Diêu Cẩn Hi trở về, liền thấy ông cười nhiều hơn, đến lúc bác sĩ thông báo bệnh tình ổn định không có chuyển biến xấu, anh mới yên lòng, dù sao anh kết hôn với Lục Minh chính là vì mục đích này.
Lúc trao nhẫn cưới, Lục Minh đột nhiên gần lại muốn hôn anh, vốn dĩ bước này làm qua loa là được, ai mà ngờ Lục Minh Viễn đầu têu reo hò, Lục Minh cực kì tự nhiên dán lại, Diêu Cẩn Hi nhìn ông nội đang tủm tỉm cười, chỉ còn cách thuận theo, tuy rằng anh hơi nghi ngờ Lục Minh cố ý.
Lục Minh khẽ liếʍ môi, giọng nói ái muội vài phần: “Tôi thấy chúng ta dù hôn môi hay làʍ t̠ìиɦ đều cực kì ăn ý, đúng là ông trời tác hợp mà.”
Diêu Cẩn Hi cười nhẹ: “Anh muốn đánh cược không?”
“Cược gì?”
“Cược xem anh trước khi hai ta ly hôn có yêu tôi thật không?”
Lục Minh vui vẻ: “Anh tự tin vậy?”
“Mỗi ngày anh biểu hiện như vậy, tôi không tự tin cũng khó.” Diêu Cẩn Hi thành thực trả lời.
Lục Minh bĩu môi: “Tôi không thèm đánh cược với anh, nếu tôi thua sẽ rất mất mặt, còn nếu như thắng …”
Hắn chớp chớp mắt nhìn Diêu Cẩn Hi: “… Tôi sẽ rất tiếc nuối.”
Diêu Cẩn Hi dời mắt đi chỗ khác, không biết đáp lại thế nào.
Trở lại lâu đài ở ngoại ô, trời đã chạng vạng tối, ông nội Diêu Cẩn Hi đã tổ chức một buổi ăn mừng ở đây, khách tới không nhiều, cũng là do Diêu Cẩn Hi không muốn phô trương. Trong gia đình chỉ mời vài người thân, Lục gia bên kia cũng chỉ có bà Lục và Lục Minh Viễn, ngoài ra là bạn bè của cả hai, nhưng Diêu Cẩn Hi chỉ mời cô em gái nuôi trên nghĩa Tôn Tiểu Huệ, còn lại toàn là anh em đồng chí của Lục Minh.
Đến đây, Lục Minh mới phát hiện Diêu Cẩn Hi đúng là cao ngạo không có bạn bè, hỏi Diêu Cẩn Hi, anh chỉ đáp chẳng thấy sao. Bên cạnh anh ngoại trừ người thân, đồng nghiệp chỉ còn đối tác làm ăn, mà Lục Minh, rõ ràng thuộc loại thứ ba.
Ngược lại, anh em chí cốt của Lục Minh kéo cả một bang, họ đều biết ngày xưa hắn theo đuổi Tề Thụy sáu năm vẫn thất bại, còn mượn chuyện này chọc ngoáy Lục Minh không thấy chán, bỗng nhiên một ngày nhận được thiệp mời, biết hắn sắp kết hôn, vị hôn phu còn là tình địch lúc trước, cả đám được một phen trợn mắt, một phe cảm thấy Lục Minh điên rồi, một phe não bổ nghi ngờ đồng chí Lục bấy lâu nay chơi trò giương đông kích tây, thực ra mục tiêu ban đầu phải là Diêu Cẩn Hi, cuối cùng hôm nay đã có thể ôm mỹ nhân về.
Đương nhiên khi có người nói vậy, Lục Minh chỉ cười, không hề phủ nhận mà còn thấy thú vị, kệ bọn họ suy diễn linh tinh.
Lễ chúc mừng tất nhiên là tiệc rượu, ban đầu thì còn đứng đắn, chờ ông bà đi hết, bữa tiệc lập tức biến thành tiệc quẩy, lại thêm Lục Minh Viễn kích động, toàn trường nổ ùm xèo, người người thi nhau chuốc rượu đôi chồng chồng mới cưới, tra hỏi tại sao bọn họ có thể từ tình địch biến thành tình nhân.
Lục Minh chỉ cười không đáp, nhìn Diêu Cẩn Hi, anh đã bị chuốc vài chén. Tuy ngày thường tỏa ra khí chất quý sờ tộc lạnh lùng không dám mạo phạm, nhưng hôm nay là ngày vui, lại có Lục Minh bên cạnh, khiến cho đám chiến hữu của Lục Minh không thèm khách sáo, tìm đủ mọi cách chuốc rượu anh, Diêu Cẩn Hi lại không khó chịu chút nào, cạn sạch từng ly, lúc này đã hơi say. Khi trả lời, anh nhìn về phía Lục Minh, ngẫu nhiên chạm mắt hắn, anh sẽ hơi dừng một lát, sau đó nở nụ cười: “Tôi không biết, chắc do quen biết quá lâu lại chẳng tìm được ai thích hợp, đành chọn hắn.”
Lục Minh tủm tỉm, chắc chắn Diêu Cẩn Hi đã say, bằng không anh sẽ chẳng đời nào nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, dáng vẻ nhìn mình khi nói những lời đó thực sự rất hấp dẫn, nhất thời làm Lục đại thiếu rất hài lòng, thuận miệng tiếp lời: “Khẩu vị anh đây rất kén chọn, nếu không vì sắc đẹp của Arthur đời nào anh để ý.”
Nói xong, một đám ồ lên chế nhạo: “Thế trước kia người thế nào mới lọt vào mắt chú? Hay bấy lâu nay bị keo dán mắt mà không dám thừa nhận?”
Lục Minh nhìn Diêu Cẩn Hi, vẫn cười như trước: “Có lẽ vậy đi.”
Tiếp theo, có người bắt đầu tra khảo vấn đề thầm kín, như là từ lúc nào bắt đầu xoắn vào nhau, lúc nào thì gỡ ra, ai thổ lộ trước, ai là người cầu hôn, thậm chí còn hỏi ai trên ai dưới.
Lục Minh bị mọi người mồm năm miệng mười thi nhau hỏi không biết trả lời ra sao, Diêu Cẩn Hi nhấp một ngụm rượu, thản nhiên đáp: “Là tôi cầu hôn, tôi bảo chúng ta kết hôn đi, hắn đồng ý.”
Cả đám phối hợp xuýt xoa, huýt gió trầm trồ khen ngợi, Lục Minh nói tiếp: “Tôi ở dưới, anh ấy ở trên, nếu không làm sao tôi phải ở rể nhà họ.”
Một tràng cười ồ vang lên, Diêu Cẩn Hi cũng không giải thích, nâng ly rượu trong tay, Lục Minh rất ăn ý phối hợp với anh, nâng ly lên cụng nhẹ, sau đó đồng thời cạn sạch.
Tiệc mừng ồn ào đến nửa đêm, sau đó Diêu Cẩn Hi không trụ nổi nữa, nói với Lục Minh một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng khi ra khỏi cửa, anh lại đυ.ng phải một người không ngờ đến.
Người đang tựa vào tường không biết từ lúc nào, nhìn thấy anh lập tức đứng thẳng dậy, chạy tới chào hỏi: “Arthur, đã lâu không gặp anh.”
Nhìn cậu ta, cơn say của Diêu Cẩn Hi bay hơi hơn nửa, người kia nhìn anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như không muốn nhìn thấy mình, nhưng vẫn vui vẻ tươi cười: “Anh, em đáng sợ đến thế sao? Sao anh thấy em như thấy quỷ vậy?”
“Sao cậu tới đây?”
“Tới tham dự hôn lễ của anh.”
“Tôi không có mời cậu.”
Thiếu niên tóc vàng mắt xanh xinh đẹp nhún vai: “Thì là không mời mà tới.”
Diêu Cẩn Hi không muốn nói nữa, định đẩy cửa vào lại bị cậu ta ngăn cản, ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm trào phúng: “Sau tang lễ của bà ba năm trước, đây là người thứ hai anh dẫn về nhà.”
Diêu Cẩn Hi khó chịu: “Không liên quan đến cậu.”
“Anh có thể đổi người này sang người khác, tại sao không thể chấp nhận em chứ?”
Nhìn cậu ta từ từ bước lại cùng ánh mắt xâm lược rõ ràng. Diêu Cẩn Hi đang định đá người đi, nhưng có người còn nhanh tay hơn anh, Lục Minh lạnh lùng nhìn người trước mặt, đề phòng nói: “Cậu là ai?”
“Anh Arthur …”
Cậu ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt tràn đầy khıêυ khí©h, giọng nói như muốn chọc tức Lục Minh, Diêu Cẩn Hi nhìn vậy, không kiên nhẫn đáp: “Là em họ của tôi.”
Sau đó trực tiếp mở cửa, kéo Lục Minh vào, đóng sầm của trước mặt cậu ta, khóa lại.
Lục Minh nhìn một loạt hành động của anh, khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ ngày thường hiếm khi khó chịu đến vậy, hắn hỏi: “Gã đó rốt cuộc là ai?”
“Một tên thần kinh thôi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thông Gia (Hào Môn)
- Chương 16