Chương 5: Đêm tân hôn đầu tiên (15+)

Quan Kỳ Âm ngừng phản kháng, tức thì đảo mắt ngẫm nghĩ, suy cho cùng chưa gϊếŧ chết Lãnh Phong Sở mà đã phải bỏ mạng xem chừng thật uổng phí, nay hắn chấp nhận để cô bên cạnh, còn thách thức cô gϊếŧ hắn, điều này với cô mà nói, chỉ lợi chứ không hại!

Điều cô chịu thiệt chỉ là đêm nay thôi, cứ mặc hắn giày vò, đổi lại tương lai sẽ báo được thù cho Quan Vân! Tính ra Quan Kỳ Âm nghĩ vậy, thật sự quá ngây ngốc rồi… Bởi cô đâu chỉ chịu thiệt một đêm, mà là cả đời sau này nữa!

“Được, tôi dùng một đêm nay đánh đổi việc ở cạnh ngài dài lâu, thỏa thuận xong.”

Một đêm nay? Lãnh Phong Sở hết sức buồn cười nhưng phải kìm lại để không bật thành tiếng, người vợ nhỏ bé này thật sự quá ngây thơ!

Bị cởi nốt chiếc quần trong rồi, Quan Kỳ Âm lúc này là xấu hổ tới không tả nổi, cảm nhận mỗi nơi trên thân thể đều bị Lãnh Phong Sở trông thấy hết, da thịt đều sẽ đỏ ửng vì quá ngượng ngùng, so ra thà bị đem đi tử hình còn tốt hơn nhiều! Cô theo bản năng hơi co người lại, nhưng hai tay bị trói, chỉ biết khổ sở yêu cầu:

“Tắt đèn được không?”

“Để đèn sáng, nhìn sẽ rõ.” - Lãnh Phong Sở đặt một nụ hôn xuống khe ngực sâu của Kỳ Âm, muốn trêu nhưng vẫn bày dáng vẻ lạnh lùng - “Buông rèm xuống, ánh đèn sẽ không chiếu vào nhiều.”

Khốn nạn! Khốn nạn mà! Cái gì ánh đèn không chiếu vào, rèm giường mỏng tang, vẫn chiếu vào trong giường một ít, cô chính là thấy rõ thân thể mình trần trụi, bày ra chẳng hề giấu giếm!

Ngón tay Lãnh Phong Sở trêu đùa một chút trên người Quan Kỳ Âm, cô mím môi nhất quyết không kêu dù sự hưng phấn bắt đầu lan nhẹ. Hắn nhận ra cô bướng bỉnh, cực kỳ bướng bỉnh tới cố chấp, cơ thể thực sự phản ứng lại trước sự mơn trớn của hắn nhưng ánh mắt cô quyết liệt nhìn hắn, kìm nén tới cùng!

Lòng hơi xót, hắn cúi mặt hôn môi cô, nhận ra ngay cả hôn cô cũng dở tệ.

“Không sao, sẽ ổn thôi.”

Nghe Lãnh Phong Sở nói vậy, Quan Kỳ Âm tạm tin tưởng, nhưng sau đó mới biết là sai lầm cực kỳ!

Khi hắn xâm chiếm cô, từ nơi nhạy cảm nhất ở bên dưới, sâu tận trong cơ thể cô có thứ gì đó vừa vỡ ra, nóng rẫy và cuộn trào! Hai cổ tay giật mạnh một chút, do bị trói mà trở nên nhói đau, thân thể ướt đẫm mồ hôi, cô thở dốc không tự chủ được mà cổ họng bật ra tiếng gọi: “Phong Sở…”

Lãnh Phong Sở ngừng lại chốc lát, đưa tay xoa nhè nhẹ bụng Quan Kỳ Âm, cũng tháo cà vạt ra khỏi hai tay cô, lần nữa ôn nhu cúi mặt, dùng môi quấn nhẹ môi cô, bảo cô há miệng ra nào, đừng cố nín thở. Hôn xong, cô thở dốc tiếp, bên tai mơ hồ nghe giọng hắn thì thầm: “Gọi cái tên này nghe rất hay.”

Quan Kỳ Âm định hỏi tại sao thì bên dưới lại đón nhận một luồng khí nóng hổi, khiến cô vô thức bấu chặt lên tấm lưng trần rộng lớn của Lãnh Phong Sở, mạnh mẽ chịu đựng dù đuôi mắt bỗng dưng chảy ra giọt lệ trong suốt.

Cũng chính hắn, Lãnh Phong Sở, Thống đốc tàn nhẫn gϊếŧ địch không chớp mắt, có thể dịu dàng vô cùng mà hôn lên mắt cô rồi hôn tiếp lên vầng trán cô bịn rịn mồ hôi, một lời xoa dịu:

“Ngoan, Kỳ Âm đừng khóc… Sẽ nhanh dễ chịu thôi.”

“Thật chứ?” - Chẳng hiểu sao cô lại ngây ngốc hỏi vậy.

“Những đêm sau sẽ không thế nữa. Cũng sẽ không làm em khóc.”

Những đêm sau, nghĩa là thế nào? Cái chuyện vợ chồng này sẽ còn tiếp tục ư…? Quan Kỳ Âm mơ màng tự hỏi, bản thân thực sự không muốn chịu đựng loại cảm giác nửa kɧoáı ©ảʍ nửa muốn phản kháng giống như vậy.

Nghe nhịp thở bên cạnh đã nhẹ đi, Lãnh Phong Sở an tâm phần nào, mọi cử động tiến sâu bên trong Quan Kỳ Âm đều hết sức nhẹ nhàng, là cùng cô hòa hợp thực sự, từ từ chậm rãi cảm hóa. Hắn không muốn quy phục cô, chỉ muốn cô chấp nhận hắn. Theo thời gian, hắn mong cô có thể yêu hắn một chút…

Con người luôn dễ bị lay động trước sự chân thành từ kẻ khác.

-------------------------------------

Cho đến tận bây giờ, Lãnh Phong Sở bắt đầu nhận ra rằng, thứ suy nghĩ ấy thật sai lầm! Nhất là với Quan Kỳ Âm, bản thân người này chẳng dễ bị lay động. Bằng chứng nằm ở chỗ, đã một năm thành vợ chồng mà cô vẫn không hề yêu hắn, một chút cũng không có.

Tiếng xe dừng lại, Lãnh Phong Sở khẽ mở mắt ra, chiếc ô tô đã chạy vào trong sân biệt thự nhà họ Lãnh trong đêm tối đen thăm thẳm.

Thạch thượng tá bước xuống, thưa một tiếng với thống đốc, Lãnh Phong Sở ừ nhẹ thấy tâm trạng khá mệt mỏi, đêm nay hắn đã uống rượu với vài chính khách có tiếng để bàn việc quân mật.

Hắn xuống xe, bước vào nhà, Lão Phư cùng hai cô hầu đon đả chạy ra đón lấy áo khoác của đại thiếu gia. Đưa mắt nhìn ngôi nhà vắng lặng, tự dưng hắn phát hiện có chút ánh sáng hắt ra ở trên lầu, liền hỏi lão quản gia thì nghe đáp rằng: “Thiếu phu nhân vẫn còn thức, thưa ngài”. Đã trễ như vậy mà Quan Kỳ Âm còn thức sao, vừa nhủ thầm hắn vừa bước chậm rãi lên bậc cầu thang.

Cửa phòng ngủ của hai vợ chồng mở hé, Lãnh Phong Sở tiến lại gần, nhưng chưa đi vào vội mà âm thầm đưa mắt nhìn vào bên trong, nơi chiếc bàn uống trà, Quan Kỳ Âm đang chăm chú ngồi đọc sách.

Cô mặc chiếc váy ngủ màu sữa mềm mại trải dài chấm gót chân để lộ đôi bàn chân mềm mại nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi nghiêng nơi ánh đèn mờ toát lên vẻ đẹp mong manh. Thỉnh thoảng vài sợ tóc ngắn rủ xuống, cô nhẹ nhàng vén lên bên tai, đôi mắt cứ dán chặt vào những dòng chữ trên trang giấy.

Dáng vẻ thanh tao ấy thật thu hút người khác, Lãnh Phong Sở cười nhẹ, cũng không nghĩ một Thống đốc uy danh như mình lại làm cái hành động quan sát vợ theo cách kín đáo thế này.