Xe ô tô về tới Lãnh gia, lính canh đến mở cửa xe cho Lãnh Phong Sở cùng Quan Kỳ Âm bước xuống, vừa lúc lão Phư cũng có mặt, hỏi Thống đốc và thiếu phu nhân tối nay muốn dùng món gì?
Lãnh Phong Sở khoát tay bảo không cần, liền sau đó lại cúi xuống bế Quan Kỳ Âm lên, hiển nhiên cô bất ngờ tới dường nào! “Đừng để ai làm phiền chúng tôi”, dặn dò lão quản gia xong, Lãnh Phong Sở cứ thế bế Quan Kỳ Âm đi lên lầu, mặc cho cô liên tục bảo hắn ngừng lại.
Bước chậm rãi trên hành lang, Lãnh Phong Sở trông cảnh Quan Kỳ Âm cứ xoay mặt nhìn trước nhìn sau, rồi lại rụt cổ vì xấu hổ, làm hắn buồn cười:
“Tôi bế em lên phòng, có gì mà phải căng thẳng vậy?”
“Trước mặt lão Phư, Thạch thượng tá, biết bao nhiêu người… Thật là xấu hổ mà!”
“Vì tôi rất vui.” - Hắn trông cảnh cô giương mắt nhìn, liền hạ giọng nhẹ nhàng - “Trưa nay khi nghe em một mực bảo tôi lấy tam tiểu thư, trong lòng tôi tức giận, nhưng trên hết vẫn là đau lòng. Tôi nghĩ, nếu em thực sự yêu tôi thì sẽ không thể cao thượng tới mức chấp nhận để tôi ôm ấp người đàn bà khác. Điều đó có nghĩa, vị trí của tôi trong lòng em chưa đủ lớn…”
Quan Kỳ Âm khẽ chớp mắt, bản thân khi ấy đau lòng nhưng Lãnh Phong Sở còn đau lòng hơn cả cô. Nhiều lúc, cô không hiểu vì sao mình lại lý trí tới vậy, dù trái tim rõ ràng đang chảy máu.
Cô luôn e ngại thế lực quá hùng hậu của Đại đô đốc, quá lo nghĩ cho đại cục và Lãnh gia, tự nói với chính mình rằng tất cả đều vì Lãnh Phong Sở, thế nhưng kỳ thực, là cô đang chà đạp tình cảm của hắn, coi nhẹ tổn thương của hắn!
Quan Kỳ Âm vòng hai tay ôm cổ Lãnh Phong Sở, tựa mặt vào bờ vai cứng cáp ấy.
“Nhưng khi chứng kiến cảnh em ở trước mặt Nhậm Tuyền, tuyên bố sẽ không để cô ta bước một chân vào Lãnh gia, chỉ cần em còn sống thì cô ta đừng mong lấy tôi, thì lúc đó bao nhiêu đau lòng thương tổn đều tan biến hết!” - Lãnh Phong Sở dùng gò má cọ nhẹ lên mái tóc cô, khi mái tóc đó đang tựa vào vai hắn - “Tôi đã rất hạnh phúc, và hiểu em cũng đau lòng như tôi, chỉ là em biết chịu đựng hơn tôi.”
“Không phải, là vì anh yêu em nhiều hơn thôi, em xin lỗi…”
“Thế giờ em còn muốn tôi cưới thêm con gái thứ tư, thứ năm của Đại đô đốc không?”
“Không muốn! Bây giờ nghĩ kỹ rồi, chính là không muốn anh cưới thêm người khác! Lãnh Phong Sở cả đời chỉ có thể thuộc về Quan Kỳ Âm thôi!”
Bị Quan Kỳ Âm ôm chặt cổ, lắc đầu nói với giọng điệu nhỏ nhẹ mềm mỏng, vẻ như đây là lần đầu tiên cô chịu nói thật lòng mình, cũng là lần đầu bày ra bộ dạng nũng nịu, thật khiến tâm can của vị Thống đốc cao lãnh uy phong này nổi sóng!
Hắn lúc này chính là rất muốn đem cả thân thể mềm mại đáng yêu ở trong tay mà ném lên giường, lột sạch quần áo cô, ‘ăn’ bằng sạch cô mới chịu!
Cuối cùng cũng tới phòng ngủ rồi, hắn đạp mạnh cửa đi vào xong dùng chân đóng cửa lại, đem cô tiến vào giường.
Quan Kỳ Âm bị Lãnh Phong Sở hôn tới mê muội, thân thể cô dưới bàn tay thô ráp của hắn khi lột bỏ từng mảnh vải áo trên người, cứ run rẩy từng chặp.
Cô cố hớp lấy không khí đang bị vét sạch, môi quấn lấy môi hắn liền ngừng một chút, hỏi khẽ:
“Lúc ở biệt thự Thanh Y, có phải… anh cố ý thân mật với tam tiểu thư để em thấy?”
“Đúng vậy.” - Lãnh Phong Sở hôn từng chút lên hõm cổ thanh mảnh, đôi tay to lớn bận bịu sờ nắn tấm thân trần trụi nóng rẫy đang cong oằn vì du͙© vọиɠ ở trong lòng hắn - “Cho dù em có nói gì, tôi cũng sẽ không lấy tam tiểu thư. Nhưng vì tôi giận nên muốn chọc tức em, nhất định phải để em khó chịu mà nói hết lời thật lòng.”
“Lãnh thống đốc thật không từ thủ đoạn!” - Hơi thở trở nên gấp gáp hơn, Quan Kỳ Âm bật cười - “Cuối cùng thì anh đã thắng…”
Lãnh Phong Sở ngừng ngấu nghiến làn da thịt đang tỏa ra mùi hương mê hoặc kia, vòng tay rắn rỏi ôm siết lấy Quan Kỳ Âm, để hai khuôn ngực trần nóng hổi áp sát vào nhau không chừa kẽ hở.
Hắn nhìn sâu vào mắt cô bằng tất cả sự nồng nàn, đem hết tâm tư ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim, thừa nhận rằng:
“Không đâu, kể từ thời khắc đầu tiên tôi gặp em, tôi đã là kẻ thua cuộc rồi.”
Lãnh Phong Sở, kẻ khiến người người kính nể ngưỡng vọng, cả sự sợ hãi, đối với Quan Kỳ Âm chính là thứ tình yêu không thể dừng lại, là hắn cuồng dại si mê, thực sự khó thoát!
Đôi mắt sao trời được phủ lấp bởi tình yêu cháy bỏng, bờ môi cô lướt qua khóe môi hắn, lại dùng hơi thở mỏng nhẹ ám lấy cánh môi hắn, thủ thỉ đầy mị hoặc:
“Thế thì phạt anh mãi mãi ở cạnh em từ nay cho đến chết.”
Nhắm mắt mỉm cười thanh thản, Lãnh Phong Sở cảm thán trong lòng: Được, tôi nguyện cùng em trầm luân trong bể ái, đời này kiếp này đắm chìm không dứt!
Rồi hắn cùng cô kịch liệt cuốn vào nhau, trải qua một đêm hoan lạc bất tận.