Liếc nhẹ họng súng lạnh lẽo ở ngay phía đối diện, Lãnh Phong Sở nhếch mép:
“Không phải tôi không coi Đại đô đốc ra gì mà chẳng qua tam tiểu thư là người gây chuyện trước, đổ oan cho thiếu phu nhân của tôi. Còn nữa, một Đề đốc mà dám chỉa mũi súng vào thượng cấp, ông xem thế mà được à?”
Vũ đề đốc cười lớn, tiếp theo cửa phòng khách mở ra, một tốp lính cầm súng dài đi vào bên trong, đứng vây quanh vợ chồng Thống đốc.
Lãnh Phong Sở lập tức quét tia nhìn bén ngọt còn hơn dao qua một lượt đám lính, tiếp theo đẩy nhẹ Quan Kỳ Âm lúc này vẫn còn bình tĩnh ra sau lưng mình, rồi đảo mắt trở lại Vũ đề đốc đang hả hê và bên cạnh Nhậm Tuyền chẳng hề giấu giếm vẻ đắc ý.
Đám lính này dám xông vào trực diện với Thống đốc, nhưng chỉ đứng bao vây chứ không giương súng đe dọa, điều đó có nghĩa, gã Đề đốc chỉ muốn thị uy ra oai cảnh cáo thôi.
“Cho dù ngài có quyền cỡ nào cũng phải để ý đang đứng trên địa phận của ai? Đây là biệt thự Thanh Y của Nhậm gia Đại đô đốc, ngài cũng phải có chừng mực thôi.”
“Cha tôi sai một toán lính không nhỏ để bảo vệ tôi, nếu giờ Lãnh thống đốc hối hận xin lỗi tam tiểu thư này một tiếng thì may ra tôi nghĩ lại…”
Lời khoe khoang đầy tự mãn của Nhậm Tuyền mau chóng bị cắt ngang khi bất ngờ, từ ngoài cửa phòng khách lần nữa xuất hiện một tốp lính còn nhiều hơn lính của biệt thự Thanh Y, tất cả liền chạy vào bên trong đồng loạt giương súng vào phía Nhậm Tuyền lẫn Vũ đề đốc lúc này trở nên sửng sốt.
Trong khi Quan Kỳ Âm hoang mang trước lớp lính này tới lớp lính khác thì đôi môi Lãnh Phong Sở cong nhẹ tạo thành nụ cười đắc thắng, bởi rất nhanh Thạch thượng tá đi vào, cất giọng rõ ràng:
“Đề đốc nghĩ mình có mấy lá gan mà dám giương súng vào Thống đốc?”
Vẻ như từ lúc Thạch thượng tá âm thầm rời khỏi là Lãnh Phong Sở đã sớm hình dung ra viễn cảnh lúc này rồi, còn Quan Kỳ Âm thì thở phào nhẹ nhõm. Thạch thượng tá liền bước đến rồi giơ tay chụp lấy họng súng của Vũ đề đốc, nhấn mạnh câu này:
“Đề đốc đã quên rồi, Lãnh thống đốc chính là đại soái của Thần Quân uy phong, mà đại bản doanh của Thần Quân hiện đang đóng tại thành Tô Châu này! Nếu ngài dám động tới một sợi tóc của Lãnh thống đốc, thì Thần Quân sẽ vì đại soái mà lập tức tràn tới đây san bằng cả biệt thự Thanh Y, kể cả lính của Đại đô đốc!”
Lãnh Phong Sở ra dấu cho Thạch thượng tá lùi qua một bên trước khi hướng mắt vào khuôn mặt trắng bệch của Vũ đề đốc, nụ cười nửa miệng vẫn chưa đổi:
“Chính ông mới là người quên mất mình đang ở trên địa phận của ai! Dám đứng trên đất Tô Châu của tỉnh Giang Tô mà hùng hổ với Lãnh Phong Sở này sao? Tốt nhất, ông và tam tiểu thư nên rời khỏi đây, đừng để tôi trông thấy nữa, thật chướng mắt!”
Nhậm Tuyền mím môi, còn Vũ đề đốc quáng quàng hét lên rằng: “Ngài không thể làm thế này! Nếu để Đại đô đốc biết ngài uy hϊếp tam tiểu thư…”
Đoàng! Quan Kỳ Âm bịt tai lại trước phát súng thứ ba đã nổ ra trong buổi chiều hôm nay ngay tại biệt thự Thanh Y, vẫn là súng của Lãnh Phong Sở, lần này đối tượng bị nhắm tới dĩ nhiên là Vũ đề đốc! Gã ta vừa ngã ngửa xuống ghế do thất kinh, viên đạn kia bắn sượt qua mặt bỏng rát, ghim vào bức tường ngay phía sau.
Nhậm Tuyền ở bên cạnh cũng hết hồn hết vía, nhìn cảnh Lãnh Phong Sở tiến đến gần Đề đốc, một chân đạp nhẹ lên thành ghế, hơi khom người, kề mặt đối diện với gã họ Vũ kia.
“Ta nói rồi, chớ có đem Đại đô đốc ra đe dọa ta! Cảnh cáo lần cuối cùng, ông liệu mà rời khỏi đây, về nhắn với Đại đô đốc rằng: dạy dỗ lại con gái cưng cho đàng hoàng!”
Vũ đề đốc không lạnh mà run, nói lập cập: “Rồi… ngài sẽ hối hận!”
“Kẻ làm việc lớn, chính là không có con đường hối hận.”- Lãnh Phong Sở hạ chân xuống, liếc mắt sang Nhậm Tuyền - “Xin lỗi đi, về chuyện đã vu oan cho thiếu phu nhân của tôi. Mau lên!”
Nhậm Tuyền giật mình khi giọng Lãnh Phong Sở cao hơn ở cuối câu, hai tay vò lấy vạt váy tới nhàu nhĩ, dù rất phẫn uất nhưng trước thế lực của hắn cùng dàn lính Thần Quân bao vây tại đây, cô ta đành nuốt cơn giận kinh khủng vào lòng, nói: “Xin lỗi…”
Một người tự cao như Nhậm Tuyền mà bị ép tới mức này, thêm chuyện bản thân cũng không cần kẻ đó xin lỗi nên Quan Kỳ Âm kéo nhẹ tay áo Lãnh Phong Sở, hàm ý muốn bảo hắn được rồi!
Đúng là chẳng muốn ở đây lâu thêm, Lãnh thống đốc xoay người và thẩy nhẹ khẩu súng cho Thạch thượng tá, hướng tấm lưng mặc quân phục cao sừng sững vào trước mặt Vũ đề đốc, một lời kiên định:
“Không cần liên hôn, không cần đàn bà, Lãnh Phong Sở ta sẽ tự đoạt lấy thiên hạ!”
Ấn định xong câu nói này ngày hôm nay, hàm ý chính là muốn Vũ đề đốc gửi lời tới chỗ Đại đô đốc, Lãnh Phong Sở nắm tay Quan Kỳ Âm, cùng nhau rời khỏi đây.