Quan Kỳ Âm ngơ ngác giương mắt nhìn, người đối diện đứng sừng sững như quả núi, do ngược chiều sáng nên bóng đổ từ hắn phủ chụp xuống thân thể đang ngồi bó gối của cô.
Một khuôn mặt góc cạnh, vầng trán cao rộng, chân mày rậm đen, mắt phượng dài u uất lạnh lẽo, cơ hồ khi nhìn cô lại có chút dịu dàng, sống mũi cao, râu mép cạo nhẵn, môi mỏng với khóe môi nhếch nhẹ. Hắn đội mũ kepi đặc trưng của quân đội, bên trong mặc quân phục uy phong, bên ngoài khoác áo cổ lông đen tuyền, chân đi giày boot da.
Con người này đem lại cho kẻ khác loại cảm giác cao lãnh tiêu soái, tâm tư thâm trầm, đẹp như thần mà cũng đáng sợ như quỷ!
“Xem này…” - Hắn cất giọng thật trầm, hệt kiểu không muốn khuấy động sự tĩnh lặng của đêm khuya - “Tấm voan trắng mỏng giống như khăn đội đầu của tân nương, tôi vén lên thế này có phải là đã mở khăn đội đầu cho em rồi không?”
Ngẩn ra vài giây, Quan Kỳ Âm liền bật dậy không khỏi làm người đối diện lùi vài bước, tiếp theo liền hỏi nhanh: “Ngài là…?”
Thực sự trước khi phát ra hai từ đó, trong lòng Quan Kỳ Âm vốn đã biết hắn là ai rồi!
“Lãnh Phong Sở!”
Ba từ ấy truyền đến tai cô nghe rõ ràng, rất rõ ràng.
Thấy Quan Kỳ Âm không phản ứng, Lãnh Phong Sở tháo nón kepi rồi cởi luôn áo khoác lông bên ngoài ra, tất thẩy đều ném nhẹ lên bàn, đưa tay vuốt mái tóc đen huyền ngược ra sau, nhìn cô lần nữa:
“Tôi là Lãnh Phong Sở, chồng của em.”
“Chồng? Thực sự là vậy sao…?”
“Nếu không thì là gì?”
“Thống đốc lừng lẫy như ngài… lại là chồng của Quan Kỳ Âm tôi?”
Quan Kỳ Âm đang bối rối, đúng vậy thật! Nói thế nào đây, trước đó cô đã nghe kể về Lãnh Phong Sở, cũng mường tượng ra hình dáng hắn, tất nhiên giữa hình ảnh tưởng tượng và việc gặp con người bằng xương bằng thịt thế này, cảm giác vô cùng khác xa!
Cô thừa nhận Lãnh Phong Sở rất đẹp, vẻ đẹp pha chút mị hoặc, nhưng ở hắn còn toát lên một khí chất có thể trấn áp kẻ khác, hắn vừa đem lại cảm giác ngưỡng vọng kính nể, vừa đem theo dáng vẻ cô độc vô tình.
“Đối với người khác, Lãnh Phong Sở có thể là Thống đốc uy danh của lục tỉnh Giang Bắc, cũng có thể là đại thiếu cao lãnh tàn nhẫn của Lãnh gia tại Tô Châu, hoặc cũng có kẻ xem tôi là thần - là quỷ, thế nhưng đối với Quan Kỳ Âm em, tôi chỉ là một người chồng mang cái tên Lãnh Phong Sở.”
Quan Kỳ Âm bỗng chốc sững người vài giây, chẳng phải sao, cái kẻ được người người ở Giang Bắc truyền tụng đáng sợ uy phong như Lãnh thống đốc, ngay lúc này ở trước mặt cô có thể nói những lời chân tình thẳng thắn tới vậy!
Bất giác lòng cô tự hỏi, vì sao hắn đối xử tốt với cô như thế, vì sao người như hắn lại hại chết Quan Vân? Quan Kỳ Âm thoáng giật mình khi một bàn tay to lớn thô ráp sờ nhẹ lên mặt cô, đưa mắt nhìn mới biết hóa ra là Lãnh Phong Sở.
“Yên nào, để tôi ngắm kỹ em hơn nữa…”
Lãnh Phong Sở vừa nói vừa lướt mắt nhìn ngũ quan hoàn hảo của cô gái trẻ đứng ngay trước mắt. Tóc đen mềm mại quăn gợn nhẹ, từ đôi mắt cái mũi tới đôi môi đều mang vẻ thanh tú kiêu sa như ngọc, khí chất rõ ràng rất mềm mỏng mà sao ánh mắt cô vô cùng mạnh mẽ, chứa đựng tâm hồn quật cường không dễ khuất phục?
Lãnh Phong Sở hắn sống trên đời, tự bản thân trải qua nhiều chuyện sống chết, vốn là không tin thần cũng không tin quỷ, duy với sự hiện diện của Quan Kỳ Âm mà nói, hắn lại tin trên đời có loại thiện lương trong sáng, chưa từng bị vấy bẩn như vậy!
Bốn năm rồi, từ lần đầu hắn gặp cô nơi con ngõ nhỏ ấy, giờ cô đã trưởng thành xinh đẹp dường này…
“Có lẽ em không nhớ tôi…”
Lãnh Phong Sở lập tức ngưng bặt, nhanh như chớp mắt phượng trở nên sắc bén khi kịp bắt lấy hình ảnh Quan Kỳ Âm vung tay lên cao, hắn tức thì chụp lấy cổ tay cô mà giữ lại!
Phải mất vài giây định hình sự việc, hắn nhận ra cô vừa định đâm hắn bằng con dao nhỏ, nếu không nhờ phản xạ nhanh nhạy của một quân nhân lăn xả nơi chiến trường mười mấy năm thì chưa chắc hắn tránh được việc đổ máu!
“Buông ra!” - Quan Kỳ Âm gằng giọng - “Đừng nghĩ nói mấy lời đường mật thì tôi sẽ xiêu lòng! Tôi phải gϊếŧ chết kẻ máu lạnh tàn nhẫn như ngài!”
Vừa nãy đôi mắt kia thật trong veo, sao giờ lại trở nên đầy sát khí, nhìn đối phương một hồi sau Lãnh Phong Sở mới hỏi:
“Trong đêm tân hôn, em lại muốn ám sát chồng mới cưới à?”
“Chỉ có Thống đốc mới nghĩ đây là đêm tân hôn, còn tôi thì nghĩ đây là đêm báo thù!”
Lãnh Phong Sở nghĩ một hồi mới ra được đáp án: “Là vì Quan Vân?”
Quan Kỳ Âm không đáp, bàn tay cầm chặt con dao dù bị Lãnh Phong Sở giữ chặt vẫn dùng hết sức ấn xuống, mũi dao nhọn hoắc cách cổ hắn vừa tầm một gang tay!