Chương 1: Ai oán

Ngày hôm đó rất buồn thảm.

Quan Kỳ Âm chỉ nhớ cảm giác thê lương, trước mắt thấy anh trai Quan Vân nằm dưới lớp vải liệm màu trắng tang tóc. Cô gọi “anh ơi”, nhưng người đã đi rồi làm sao nghe được nữa? Cô quỳ sụp bên di hài vừa đưa về từ chiến trận, khóc rất thảm.

Bên tai cô nghe mấy lời nói lướt qua mau, chỉ đọng lại duy nhất lời này: “Quan Vân đáng ra có thể thoát khỏi vòng vây địch, nếu Thần Quân của Thống đốc Lãnh Phong Sở đến kịp! Quân tình báo về nửa ngày, Lãnh thống đốc cứ lưỡng lự, căn bản không muốn giải cứu một toán quân ít ỏi của Quan Vân…”

Kỳ Âm nghe không sót nửa lời, ai oán trong lòng tự hỏi vì sao vị đại soái Thần Quân danh tiếng lẫy lừng ấy lại từ bỏ những người lính của mình chứ? Trong thời loạn lạc, tính mạng của các bách tính hay quân lính chỉ như cỏ rác…

-------------------------------

Quan Kỳ Âm để tang Quan Vân hết một năm trời. Tình hình Tô Châu khi ấy tạm xem là yên ổn.

Thống đốc Lãnh Phong Sở quả nhiên không đơn giản, uy thế phong thái như vũ bão, Thần Quân và Sùng Quân vài tháng giao tranh ở thế giằng co, hắn vừa ra chiến trận đã một tay trấn áp Sùng Quân, tình thế hiện nay thắng lợi rõ ràng dù sự cân bằng này chẳng rõ lúc nào sẽ bị phá vỡ!

Rồi xảy ra một chuyện rất bất ngờ, hay phải nói là điên rồ tới khó tin!

“Lãnh gia cầu hôn tôi?” - Quan Kỳ Âm đứng bật dậy, nhìn chằm chằm lão Phư, một quản gia của dòng họ Lãnh.

“Đúng vậy, dù hơi bất ngờ nhưng Quan tiểu thư nên chuẩn bị, vài ngày nữa Lãnh gia mang sính lễ qua rước cô về làm đại thiếu phu nhân.” - Lão Phư cười nghiêm túc.

“Nhưng tại sao chứ…? Hơn nữa, còn chưa biết tôi có đồng ý hay không…”

Lời của Quan Kỳ Âm bị cắt ngang bởi chất giọng ồm ồm rõ ràng từ lão quản gia:

“Quan tiểu thư, bản thân vốn phải hiểu rõ thế lực Lãnh gia như thế nào ở Tô Châu, hay nói đúng hơn là cả tỉnh Giang Tô này, đại thiếu gia Lãnh Phong Sở là ai chứ, Thống đốc của Thần Quân, nói chứ bao nhiêu dòng họ trâm anh thế phiệt muốn kết thông gia? Chính tôi cũng lấy làm lạ khi đại thiếu gia nhất quyết chọn Quan tiểu thư đây, gia đình xem như có của cải, anh cô là Quan Vân chỉ là đại úy dưới trướng Thống đốc năm ấy…”

Lão Phư đột nhiên ngừng lại, Quan Kỳ Âm quan sát biểu hiện kỳ lạ của ông ta, chờ xem lão này định nói gì tiếp theo, nhưng sau cùng chỉ chốt hạ một câu:

“Tóm lại, Quan tiểu thư nên cảm thấy vinh dự thì hơn. Với thế lực của Thống đốc và Lãnh gia thì cô dù không muốn cuộc hôn nhân này, cũng không đủ sức chống lại!”

Lão Phư khuất bóng nơi ngưỡng cửa với dáng vẻ xem thường, còn lại Quan Kỳ Âm đứng yên lặng giữa gian phòng khách vắng như tờ, bản thân có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi vì sao một Thống đốc uy soái, gia thế như Lãnh Phong Sở cứ muốn cưới cô làm vợ hắn? Điên thật rồi sao?

Tuy nhiên lão quản gia đáng ghét ấy nói đúng một điều, cô dù muốn hay không, liệu có chống lại được hắn, hay chỉ mang kết quả thân tàn ma dại khi dám lấy trứng chọi đá?

Kỳ Âm nhìn lên di ảnh Quan Vân, một năm rồi, nỗi căm hận trong lòng vẫn chưa nguôi, có thực sự Lãnh Phong Sở vào lúc đó cố tình đem quân đến trễ khiến Quan Vân phải chết? Dĩa trái cây ở trên bàn, cô cầm con dao sắc nhọn lên nhìn, thân dao sáng loáng phản chiếu đôi mắt hận thù lạnh lẽo.

-------------------------------

Lãnh Phong Sở, con trai trưởng của Thống đốc thời trước Lãnh Thế, ai nấy gọi hắn một tiếng “đại thiếu”. Năm nay hắn ngoài 30 rồi, tâm cao khí ngạo, gọi là nhân tài kiệt xuất nhưng cũng tàn nhẫn vô cùng.

Cái tàn nhẫn này phải kể lại: mẹ hắn Quý thị xinh đẹp, Lãnh Thế vừa gặp đã xiêu lòng, tình một đêm xong thì ông dẫn quân rời khỏi Hoài An. Quý thị ốm nghén, hạ sinh ra đứa con trai đặt tên Lãnh Phong Sở, bà luôn mong muốn hắn có thể “một đời tốt đẹp”!

Vài năm sau, Quý thị liền đem con trai đến Tô Châu, tới tận Lãnh gia, khi đó Lãnh Thế đang tổ chức hôn lễ với một vị tiểu thư.

Nhìn con trai Lãnh Phong Sở 7 tuổi, thật là tướng tá không tầm thường dù chỉ là một đứa trẻ, vì vậy Lãnh Thế tuy không thích Quý thị nhưng vẫn để hai mẹ con bước vào Lãnh gia. Quý thị nào có danh phận, Lãnh Phong Sở được gọi “đại thiếu” nhưng so với nhị thiếu Lãnh Kim Trung và tam thiếu Lãnh Tiêu, vẫn là uy thế chẳng bằng.

Quý thị qua đời do bạo bệnh, năm ấy Lãnh Phong Sở chỉ mới 11 tuổi.

Cái chết của bà phần lớn do Lãnh Thế, khiến Lãnh Phong Sở vốn đã ghét cha nay càng thêm căm hận. Hắn gia nhập Thần Quân, làm nên bao nhiêu chiến tích, quân hàm cứ thế tăng dần.

Người ta nói, chim đủ lông đủ cánh ắt có ngày sẽ bay cao, Lãnh Phong Sở đã tới giai đoạn ấy rồi, một bước hóa rồng. Thế lực trong quân đội ngày càng mạnh, hắn nhân lúc Lãnh Thế ngã bệnh mà ép cha nhường quyền.

Lãnh Kim Trung không phục, vẫn tranh đấu ngấm ngầm trong gia tộc. Còn Lãnh Tiêu đến tận Thượng Hải, phó mặc Lãnh Phong Sở muốn làm mưa làm gió gì ở Lãnh gia thì làm, nhưng một lẽ cũng vì sợ không dám đối đầu với hắn!