Chương 46: Bệnh Kén Ăn (2)

Gì?

Trình Tiểu Mễ nôn xong vẻ mặt mộng bức đi tới ngẩng đầu nhìn máy truyền tin kia, nghĩ: Bình thường cô liếʍ lông đều rất cẩn thận mà, hơn nữa cơ bản là Sen tắm cho cô mỗi ngày một lần, vốn dĩ chẳng có bao nhiêu lông, bảo ói ra lông…… Có thể sao?

“Phải kiểm chứng thế nào?”

“Ngài có thể cho người kiểm tra bãi nôn, xem bên trong có lông không, sau đó sủng vật sẽ phát sinh tình huống kén ăn, không thích vận động, thích kêu la.”

“……” Trong mấy điều này dường như chỉ có bệnh kén là ăn khớp, về phần nôn: “……” Thống đốc đại nhân nhìn thoáng qua bồn rửa tay đang chảy nước, ở trên là nước chảy cảm ứng nhiệt năng, cho nên tiểu sủng vật người ta tám trăm năm trước đã biết dùng rồi, bãi nôn gì đó đã sớm trôi hết.

“Thông báo phía chủ thành bên kia bảo người đến Scott gia đợi lệnh, sau khi trở về tôi sẽ làm kiểm tra toàn diện cho nó.”

“Vâng.”

Kết thúc truyền tin, thống đốc đại nhân nhìn mèo con ngồi dưới đất vẫy đuôi với anh, nói: “Lần sau nếu muốn nôn thì cứ trực tiếp nôn dưới đất.”

“……” Đây là thật sự muốn kiểm tra à?

Phiền quá, ói cũng không được tự do.

Thật ra Trình Tiểu Mễ cảm thấy nếu là ói lông thì căn bản không cần sợ đâu, dòng mèo đều như vậy, còn ăn cỏ mà!



Mà nói tới hình như mình đột nhiên muốn ăn rau nha. Rau thơm gì đó, rau cần, dưa chuột, nghĩ một hồi nước miếng muốn chảy một dòng.

“Meo meo meo.” Sen, boss của anh muốn ăn đồ ăn.

Đáng tiếc thống đốc đại nhân không hiểu ý cô, còn tưởng là cô không thoải mái cho nên mới như vậy. Vì thế liền ôn nhu bế cô lên đi dạo bộ một vòng, không biết đi thế nào liền đi tới phòng bếp.

Trình Tiểu Mễ lập tức liền nhảy khỏi lòng ngực thống đốc đại nhân vọt vào phòng bếp, thống đốc Reuel vội đuổi theo nói: “Ở đây nhiều đồ, mi cẩn thận……” Sau đó nhóm đầu bếp trên chiến hạm đang chuẩn bị làm cơm thì đột nhiên thấy thống đốc đại nhân cao cao tại thượng của bọn họ đi tới, động tác trên tay mọi người gần như đều ngừng lại trong nháy mắt.

Phòng bếp có chút lớn chỉ còn lại có tiếng nhai, chờ mọi người đem ánh mắt nhìn qua liền thấy võng hồng bản tiểu sủng vật đang ở nghiêm túc ăn một búp cải trắng, sợ bị ai đoạt còn dùng móng vuốt ôm, ấn cải trắng dưới ngực, thật đúng là bảo vệ đồ ăn mà.

Nhưng mà sao nó lại chạy tới đây gặm cải trắng vậy?

Thống đốc Reuel liền thật sự có chút xấu hổ, anh lập tức ra lệnh: “Làm chuyện của các ngươi đi.” Ý là cứ để cô gặm, các ngươi nên làm gì thì làm gì đi, không được xem.

“Vâng.” Mọi người đều ai làm việc nấy, nhưng mà mắt thấy tiểu sủng vật gặm hết nửa lá cải trắng lại tìm được củ cà rốt gặm lên, sau đó gặm đến một chỗ bị hư còn một ngụm nhổ ra rồ gặm tiếp.

A a, tiểu sủng vật dùng bữa thật đáng yêu.

Thống đốc đại nhân cũng sắp cạn lời, giờ thì anh biết rồi, tiểu sủng vật nhà mình không phải không ăn mà là đổi khẩu vị, giờ không muốn ăn thịt nữa mà thích ăn chay.

Chẳng lẽ nó còn có gien giống loài thỏ cổ đại?



Phải biết rằng loài vật đó tuy rằng nhỏ yếu nhưng vẫn luôn có thể tồn tại, chẳng lẽ giờ nó sắp biến dị?

Có điều cũng chẳng sao, bất kể khẩu vị nó thay đổi thế nào thì cũng là tiểu sủng vật của mình. Nó là do mình ôm trở về, cỡ nào cũng phải sủng.

Người nào đó hoàn toàn không biết mình đã hóa thân thành nô ɭệ mèo giờ chỉ lo bảo người rửa sạch mấy lá cải trắng, sau đó cũng rửa sạch thêm mấy loại đồ ăn, rồi mang theo tiểu sủng vật đang ăn vui vẻ về phòng, không lại ở đây khói dầu nhiều như vậy xông cho ngộp thở thì phải làm sao?

Chờ sau khi ôm Trình Tiểu Mễ về thì cô không ăn nữa, cô cảm thấy mình đã ăn no rồi. Ợ một cái, sau đó liếʍ móng vuốt một chút liền cảm thấy không đúng. Sao vẫn còn mùi lạ lạ, cô nhanh chóng chạy tới phòng vệ sinh, nghĩ tới lời của thống đốc đại nhân nên không nhảy lên bồn rửa tay, chạy chỗ khác cũng không kịp nữa, vì thế hoa lệ ói ngay dưới đất.

Haizzz, ai tới bưng cô đi cho rồi, thật là mất hết mặt mèo.

Thống đốc đại nhân dường như thấy cô uể oải bèn tự mình động thủ rửa móng vuốt cho cô, sau đó lại xoa xoa miệng nhỏ của cô rồi mới đưa người ra khỏi phòng vệ sinh nói: “Đừng vào, ở bên ngoài chờ.”

Trình Tiểu Mễ có chút ngượng ngùng, hình như mình cứ luôn gây phiền phức cho Sen.

Thôi giờ cô mệt mỏi quá, dù sao nôn cũng nôn rồi, ngủ trước rồi tính vậy.

Chỉ là, lúc cô lên giường rũ đầu muốn ngủ thì nghe được thống đốc đại nhân ở trong phòng vệ sinh nhỏ giọng rít gào: “Trong này căn bản không có cọng lông nào hết, hoàn toàn không giống những gì các ông đã nói……” Có một người quan tâm mình như vậy thật tốt, trừ việc luôn muốn ngủ với anh thì dường như vẫn luôn làm mèo cũng không tồi.

Trong cơn mơ màng cô chỉ cảm thấy thân mình run lên, chẳng lẽ là chiến hạm tăng tốc?

Loại chuyện này cô không quản được, dù sao buồn ngủ quá a.