Chương 29: Kiêu Ngạo Phải Có Tiền Vốn

Kiêu ngạo, thật đúng là kiêu ngạo, Trình Tiểu Mễ thậm chí đã nhìn thấy mặt vị nguyên soái đại nhân kia biến đen. Tiếp theo thống đốc đại nhân bước qua những người bị hạ gục mà đi, tiêu sái dùng Tinh Võng liên hệ với người của mình, sau đó liền có một đám binh lính tới đây đón anh, mà anh thậm chí không chào một tiếng đã lên xe thiết giáp về lại chiến hạm.

Rõ ràng là hành động dời đi nhanh chóng, nhưng vẫn cứ có rất nhiều người chờ để tiễn thống đốc đại nhân. Chẳng qua lần này hơn phân nửa người tới là nữ, các cô nàng không hề hô hào thống đốc đại nhân, mà là gọi: “Mèo con, mèo con, bên này bên này, nhìn một cái.”

Trình Tiểu Mễ thấy lạ nhìn sang, kết quả cô gái Già Nạp Tinh kia lại hét lên một tiếng, nói: “A, nó nhìn qua rồi, mau nhìn kìa, ánh mắt xinh đẹp biết bao, muốn xỉu.”

“……” Mình thành minh tinh từ hồi nào vậy?

Trình Tiểu Mễ cảm thấy có chút ngớ người vì không hiểu sao đột nhiên hot cả một vùng trời.

Bắc Thần lạnh mặt nói: “Thống đốc đại nhân chắc cũng đoán ra được rồi, ngài mà còn không mau ra thì mấy người này sẽ vọt vào trong để gặp mèo con đấy, quả thực là quá điên cuồng rồi.”

Thống đốc Reuel nghe được đột nhiên duỗi tay xách Trình Tiểu Mễ từ trong túi ra, sau đó ôm cô trên tay khí phách như đang tuyên bố với mọi người quyền sở hữu tiểu miêu này.

Của anh, ai dám đoạt diệt người đó.

Được rồi, vốn dĩ ý định của thống đốc đại nhân là để cho những người muốn cướp tiểu miêu của mình biết khó mà lui, nhưng khi các fanboy fangirl chụp ảnh truyền lên Tinh Võng thì tình huống này liền không hiểu sao có chút thay đổi.

Wow, dáng vẻ thống đốc đại nhân ôm mèo con thật là manh, có cảm giác như thiết huyết chiến tướng và dịu dàng tiểu kiều thê, không hiểu sao lại thấy xứng thế này?

Mèo con thật là quá manh, muốn sờ quá đi, nhưng mà thống đốc đại nhân không cho, hu hu hu……

Miêu tổng quá khí phách, thế mà lại có thể chinh phục thống đốc đại nhân của chúng ta, ngàn like……

Sau khi lên chiến hạm Trình Tiểu Mễ thấy được mấy chuyện này, cảm thấy có thể mình đã xuyên đến một tinh tế giả, tất cả mọi người có thể bị hội mê mèo trực tiếp công chiến, còn may chỉ có mình cô là mèo, nếu mà nhiều nữa thì cái tinh tế này chỉ sợ sớm muộn gì sẽ trở thành thế giới của hội mê mèo.

Sen nhà mình cũng bình tĩnh thật, trải qua nhiều chuyện như vậy xong còn có thể có tâm trạng chụp ảnh cho cô, vừa chụp vừa dặn dò Bắc Thần toàn lực truy tìm tung tích tên sói con kia, gặp được đừng khách khí dùng sức đập một trận luôn.



Bắc Thần đồng ý, sau đó nói: “Thống đốc đại nhân, hình như nguyên soái rất thích mèo con, hai ngày này vẫn luôn chú ý động thái của nó.”

“Thích? Người đó ngay cả nữ thần của mình cũng có thể vứt bỏ để đến cái gọi là biển sao trời mênh mông mà chinh chiến, máu huyết của ông ta đều là lạnh lẽo, các cậu cần phải để mắt kỹ đến ông ta, đừng để ông ta làm chuyện gì thừa thãi.”

“Vâng.”

Cái tinh tế này thật đúng là quỷ dị, vì sao cháu trai lại phải đề phòng ông nội của mình chứ?

Mặc kệ, vẫn nên bày sẵn tư thế làm tiểu võng hồng đi. Trình Tiểu Mễ ở địa cầu chưa từng nổi tiếng nên rất thích loại cảm giác hot lên như này, cho nên cô liền trưng ra các loại tư thế câu người phối hợp với thống đốc đại nhân.

Những người khác bình luận trên Tinh Võng thế nào không biết, nhưng toàn bộ người trên chiến hạm đều bị sự dễ thương của mèo làm cho đỏ mặt.

Tối ngủ cũng nghĩ đến mèo con, bọn họ thậm chí nghi ngờ mình đã trúng độc rồi.

Vốn dĩ cho rằng trở lại trong thành là được hưởng sung sướиɠ rồi, nhưng mà không ngờ mới đi nửa đường đã nhận được mệnh lệnh, có tinh thú làm xằng làm bậy ở biên giới Già Nạp Tinh, khiến ba chiến hạm tuần tra phòng thủ bị phá hủy.

Thú tinh bình thường không thể nào có uy lực như vậy, cho nên đây hẳn là việc làm của thú tinh tế cấp B trở lên.

Thống đốc đại nhân lập tức điều binh ra ngoài Già Nạp Tinh, mà Trình Tiểu Mễ tất nhiên cũng được anh mang theo. Còn may bất kể có đi đâu cũng không thiếu đồ ăn cho cô, có điều là nhóm mê mèo trên Tinh Võng đều nhất trí lo lắng vấn đề an toàn của thú cưng nhỏ, dù sao trong vũ trụ loại sinh vật như cô thật sự quá nhỏ bé.

Trình Tiểu Mễ hiện giờ cũng coi như đã quen đi theo Sen, trời Nam biển Bắc nơi nào cũng không sợ, ngược lại sau khi tới vũ trụ rồi cô còn chủ động chạy đến trước cửa sổ để có thể nhìn phong cảnh bên ngoài.

Vì thế bầu không khí tại hiện trường là thế này, thống đốc đại nhân chỉ huy mọi người quan sát xác định trước xem là thú tinh tế nào đang làm trò quỷ, sau đó nắm giữ lộ tuyến hành động của chúng nó, tiếp theo dùng phương pháp bao vây tiêu diệt chúng. Bên kia, tiểu sủng vật của anh còn đang nhìn sao, à không, phải nói là đá trong vũ trụ.

Lúc này trên màn hình cỡ lớn truyền ra chân thân của thú tinh tế, vậy mà lại là một đám phù du.

Thống đốc Reuel nhíu mày, anh ghét nhất loại thú tinh tế này, bởi vì nó không đủ lớn để dùng hỏa lực của chiến hạm công kích. Nếu chọn cơ giáp công kích thì tính nguy hiểm rất lớn, vì chỉ cần thứ này đυ.ng trúng cơ giáp liền sẽ phát ra một loại điện lưu kỳ lạ khiến tinh thần lực của người điều khiển tạm thời ngắt kết nối với cơ giáp, mà chúng nó sẽ nhân cơ hội nhào lên, chỉ cần năm sáu phút đã có thể ăn luôn cả cơ giáp lẫn người bên trong.

Đối phó với thứ này cần binh sĩ thuần thục thiện chiến, cho nên anh chọn lựa hơn trăm tinh anh, tự thân dẫn đội đi ra ngoài đánh chết phù du. Những người này đều do anh tự mình huấn luyện ra, cho nên một chút cũng không lo lắng.



Trình Tiểu Mễ vừa thấy thống đốc đại nhân sắp đi thì vội vàng phi như bay nhào vào túi áo người ta, kết quả bị anh chộp ra, sau đó không biết bị tròng lên thứ gì đó lên cổ, lại đeo một cái gì đó nữa trông như tai nghe vòng quanh mũi cô.

Thứ này có hơi chắn đôi mắt, Trình Tiểu Mễ thấy không quen nên duỗi móng vuốt ra cào.

“Đây là thiết bị giữ khí mini, có thể giúp mi hô hấp tự do trong vũ trụ, vả lại còn có thể bảo vệ cơ thể mi trong khoảng thời gian ngắn, không được tháo xuống.” Nói xong xoay người nói: “Carlo, tôi giao nó cho cậu, phải bảo vệ nó, đừng để nó kéo cái này xuống.”

“Vâng.” Một thanh niên tóc vàng ôm lấy Trình Tiểu Mễ cố nén nụ cười trên mặt, cậu muốn ôm lâu lắm rồi.

“Meo……” Sen, anh muốn đi đâu, không mang theo trẫm sao? Trình Tiểu Mễ duỗi móng vuốt với tới thống đốc đại nhân, lại thấy con ngươi anh hơi lóe, sau đó có chút cứng đờ sờ đầu cô một chút rồi nói: “Ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Chẳng qua là một con tiểu sủng vật thôi, cũng không phải nữ thần của mình, sao lại giải thích mấy chuyện này với nó chứ?

Nhưng bên ngoài rất nguy hiểm, chủ hạm này cách chiến khu khá xa hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.

Nghĩ đến đây anh liền dẫn người đi, hơn trăm cơ giáp lần lượt xuất phát, sau đó dần dần bao vây những thú tinh tế phù du đó, hơn nữa triệt hạ từng con một.

Trình Tiểu Mễ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Sen nhà mình mặc cơ giáp chiến đấu, quả thực là đẹp trai miễn bàn. Đặc biệt là thao tác của anh vô cùng thuần thục, những thú tinh tế phù du đó từng con từng con chết trên tay anh, mà anh còn có thể thuận tiện bảo vệ đồng đội của mình.

A, thì ra Sen nhà mình ở trên chiến trường cũng không phải máu lạnh, ít nhất sẽ không hờ hững với đồng đội mình, anh hẳn là một chiến hữu tốt, một trưởng quan tốt.

Phòng điều khiển truyền đến tiếng chỉ huy, thống đốc đại nhân luôn nói chuyện ngắn gọn như vậy, à, vẫn thô bạo như vậy.

“Khốn kiếp, số 12 cậu định đem mình làm lương thực cho phù du sao, chú ý sau lưng mình chút đi.”

“Vâng, thống đốc đại nhân.”

“Băm nát hai thứ rác rưởi đằng sau cho tôi, nếu không phạt cậu trong vòng một năm không thể về nhà.”

“Vâng, thống đốc đại nhân.”