Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 13: Ai Cào

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dựng lông, cho dù là muốn ăn nhưng xuất phát từ sự cảnh giác của động vật cô vẫn là không muốn tới gần anh.

Bắc Thần quái lạ nói: “Mi đừng sợ, ta sẽ không làm hại mi đâu, tới đây ta đưa mi về.” Cúi người muốn ôm, ai ngờ đối phương đột nhiên vươn móng vuốt.

Một vật nhỏ như vậy mà tính công kích còn rất mạnh nha, hơn nữa tốc độ cũng mau.

Chỉ một móng vuốt, trên mu bàn tay anh đã có thêm bốn vệt vết thương, còn may là lực công kích của đối phương quả thật quá yếu nên mới không bị thương.

Nhưng mà có chút đau, Bắc Thần thu tay nói: “Ta thật sự không có ý gì khác……” Đối phương đã rúc tới trong góc tường, dường như còn đang lui tiếp.

Bắc Thần động tác nhanh nhẹn, trước tiên làm bộ như không bắt nó, nhưng khi thấy đối phương thả lỏng cảnh giác thì đột nhiên ra tay bắt lấy thân thể nho nhỏ.

Sau đó ngẩn ra, tinh thần lực của vật nhỏ này lại tăng lên rồi, thậm chí anh còn cảm giác được tinh thần lực nó dao động, lại còn có thể ảnh hưởng đến tinh thần hải của anh. Quả nhiên như vậy có chút ấm áp đấy, chẳng trách có thể làm thống đốc đại nhân khôi phục một chút thần trí ở lúc sắp bùng nổ.

Chỉ là anh còn chưa biết, thống đốc đại nhân nhà mình đã hoàn toàn tiếp nhận con vật này đi trấn an tinh thần hải của mình. Việc này mà truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ nhận thầu làm chuyện hài của toàn bộ tinh tế một trăm năm, cho nên sau khi thống đốc đại nhân trở về anh tuyệt nhiên không đề cập đến.

Bắc Thần hoảng hốt trong nháy mắt, thật ra đàn ông Già Nạp Tinh nào mà không hy vọng gặp được nữ thần của mình chứ, nhưng nếu là một động vật lại khiến cho người khác sầu não.

Chẳng qua nếu là nuôi một con vật nho nhỏ dễ thương như vậy cũng không phải không được, thống đốc đại nhân sống thật sung sướиɠ mà. Vừa ôm vừa nghĩ, nhưng không nghĩ tới Trình Tiểu Mễ trong lòng ngực lại không vui các thứ. Cô đã quen được thống đốc đại nhân ôm ấp, hơn nữa mùi trên người người đàn ông này không dễ ngửi như thống đốc đại nhân, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên liều mạng giãy giụa lên.

Bắc Thần tuy rằng hoàn toàn không sợ loại náo loạn nhỏ nhặt này của cô, nhưng không ngăn nổi động tác nhanh nhẹn của người ta, trong nháy mắt nơi có thịt trên hai tay anh đã bị nó cào vài đường, còn có máu chảy ra.

Anh cảm thấy mình hẳn là phải chuẩn bị vắc xin mèo điên rồi.

Vất vả lắm mới đưa được con mèo điên này vào phòng thống đốc, sau đó đóng cửa lại khi lắc lắc tay, nhìn nhảy đến cạnh thống đốc vừa meo vừa mài móng vuốt trên khăn trải giường.

Bắc Thần vốn dĩ định qua chọc nó tiếp, nhưng là mới vừa đi tới trước một bước liền cảm giác được tinh thần lực của thống đốc đại nhân nhà mình đột nhiên xuất hiện, anh bị bức lui một bước.



Mất đi ý thức cũng muốn bảo vệ nó, thì ra thống đốc đại nhân nhà mình đã thành công tiến hóa thành miêu nô sao? Nghe nói trên sách cổ giới thiệu rất nhiều, chỉ cần nuôi loại động vật họ mèo này thì cổ nhân loại sẽ luôn chậm rãi khuất phục dưới nó, cam nguyện cung động vật nhỏ yếu này làm chủ, chẳng lẽ thống đốc đại nhân cuối cùng cũng sẽ chậm rãi bị con động vật nhỏ này thu phục sao?

Vậy anh có phải hẳn là nói nội dung trên sách cổ cho thống đốc hay không, anh vốn tưởng rằng đó chỉ là viết chơi, không ngờ vật nhỏ này thật đúng là có năng lực lớn như vậy.

Bắc Thần nhíu mi một chút, sau đó để đồ ăn lại rồi ngoan ngoãn rời khỏi phòng.

Chờ anh vừa đi thì trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mà Trình Tiểu Mễ tự mình liếʍ vài cái móng vuốt sau đó ngửi ngửi, cháo mọi ngày rất ghét lúc này lại thấy hình như thật thơm, cô cuối cùng không có cách nào chống lại sự mê hoặc của đồ ăn nên bước qua, sau đó ngửi thấy không có mùi lạ liền bẹp bẹp liếʍ lên.

Vốn dĩ bình thường cô ăn một chút đã no rồi, lần này thế mà lại ăn hết, cô cảm thấy mình sắp no chết rồi.

Đợi ăn xong rồi mới nghĩ đến Sen nhà mình sao mà còn chưa tỉnh, cô có chút nghi ngờ anh đã xảy ra chuyện. Vì thế nhảy lên giường lo lắng nhìn anh, không nhìn không biết nhìn rồi mới bị dọa nhảy dựng, dáng ngủ của Sen nhà mình thật gợi cảm mà, trái tim mèo của cô lại nhảy loạn lên.

Đừng trách cô nhìn say mê, ai bảo người ta trông quá là đẹp cơ chứ. Có điều là xem ra tính tình không phải tốt lắm, đánh nhau lên còn rất điên cuồng, lúc ấy rất đáng sợ, nhưng mà hiện tại nhìn lại thấy thật sự rất tuấn tú mà!

Càng xem càng thích, cũng không biết là thiên tính của mèo hay là nguyên nhân khác mà cô lại bất tri bất giác thở khò khè, sau đó hai móng vuốt chân trước còn theo bản năng luân phiên dẫm tới dẫm lui, thậm chí vươn đầu lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếʍ lên mặt Sen, mịn thật, rõ ràng là một người đàn ông nhưng làn da thật đúng là tốt.

Lần này hình như không có cảm giác điện giật như trước, thật hy vọng anh mau chóng tỉnh lại, đừng thật sự bị bệnh gì đó.

Hôm sau lúc thống đốc đại nhân tỉnh lại, Trình Tiểu Mễ đang ngồi xổm trên người anh ‘ dẫm dẫm ’, dẫm cho anh nhăn mi lại, hoàn toàn không biết nó làm như vậy là ý gì. Nhưng thoạt trông không có ác ý gì, ngược lại giống như đang làm nũng?

Anh không lập tức ngồi dậy, hai mắt màu bạc híp lại nhìn tiểu sủng vật, nhớ lại tình huống phát sinh trong tinh thần hải trước đó. Một giọt mồ hôi trên trán rơi xuống, anh dường như bị một con động vật nhỏ phi lễ, làm sao bây giờ?

Duỗi tay qua bắt nó, động vật nhỏ kia hoảng sợ nhảy dựng, lúc này mới phát hiện Sen nhà mình đã tỉnh.

“Meo meo meo……” Anh tỉnh rồi, có khó chịu ở đâu không?

“Mi……” Nó hẳn là không hiểu gì cả, hỏi cũng như không, mà chuyện này còn không thể nói ra, xem ra chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.



Ấn đầu mình một chút, anh xuống giường bắt đầu cởϊ qυầи áo, hai ngày không tắm rửa anh thấy rất là không thoải mái. Chẳng qua, sao trên người lại có mùi cháo vậy?

Lúc mình ngủ, tiểu sủng vật đó rốt cuộc đã làm gì với mình?

Tắm xong đi ra mới phát hiện tiểu sủng vật ngồi dưới đất vẫy đuôi nhìn anh, nhưng lập tức lại không dám nhìn, ánh mắt dường như có dao động.

“Mi rốt cuộc là ai, sao lại có thể……” Anh nghĩ một chút rồi tự mình đi mang dụng cụ thí nghiệm tinh thần lực tới, lần này anh sẽ không để người khác làm.

Nhưng mà phải lấy máu, anh cảm thấy tiểu sủng vật nhà mình dường như biết được dụng cụ đó là cái gì, manh manh ôm móng vuốt nhỏ nhưng lại không chịu đi qua chỗ anh.

“Lại đây.”

“Meo!” Không lại.

“Ta không nói lần thứ hai.”

“Meo.” Không thèm lại, theo bản năng liếʍ liếʍ móng vuốt mình một chút, lần trước chích đau như vậy cô mới không ngốc mà đâm đầu lại lần đâu.

“Nếu mi không qua thì ta tới bắt đấy, mi thấy mình có thể trốn sao?” Thống đốc đại nhân cảm thấy tiểu động vật nhà mình thật thông minh, nhớ rõ được thứ từng gây hại cho mình nên không chịu tới gần nửa bước.

Trình Tiểu Mễ lập tức cảm thấy khí thế Sen nhà mình mạnh lên rồi, nghĩ một chút cô dường như thật đúng là không thể đánh thắng được anh. Nghĩ rồi chỉ có thể chậm rãi tới gần, cái này làm cho thống đốc đại nhân càng kinh ngạc hơn, nó lại có thể nghe hiểu được lời mình.

Hoặc là cảm giác tinh thần lực, nhưng mình rõ ràng không hề vận dụng cảm giác tinh thần mà.

Cả người con nhóc này toàn là câu đố, nhưng dáng vẻ lại làm người khác nhịn không được đau lòng. Vì cô tuy đi qua nhưng dường như rất sợ hãi, dây dưa nửa ngày mới yên lặng vươn một cái móng vuốt nhỏ, sau đó toàn bộ cơ thể nhỏ bé rúc thành quả cầu trắng nhỏ.

Hoa văn trên trán cũng vì run rẩy mà thay đổi hình dạng, trông thấy đáng thương vô cùng.
« Chương TrướcChương Tiếp »