Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Chương 10: Bạo Tinh Thần Lực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô cảm thấy bóng dáng kia là chạy phía Sen nhà mình, vội meo một tiếng nhắc nhở anh.

Nhưng không ngờ thống đốc đại nhân phản ứng nhanh như vậy, nghiêng người một bên né qua, sau đó duỗi tay bắt lấy tên ngoại tinh kia cũng không biết vặn thế nào mà đã khống chế được hắn. Nhưng mà không nghĩ tới người kia thế nhưng có một đôi mắt màu bạc giống với thống đốc đại nhân, mà sau khi nhìn thấy cặp mắt kia thống đốc đại nhân ngẩn ra một chút, phải biết rằng toàn bộ tinh tế cũng chỉ có gia tộc Gerst Già Nạp Tinh có đôi mắt màu bạc.

“Ngươi……” Anh vừa định thẩm vấn đối phương, nhưng vì thất thần trong nháy mắt làm đối phương có cơ hội.

Trình Tiểu Mễ chỉ cảm thấy ngân quang chợt lóe cũng không biết đối phương dùng biện pháp gì mà tránh thoát, sau đó lắc mình trực tiếp nã một phát súng. Lại bị thống đốc đại nhân nhẹ nhàng né tránh, nhưng anh đã quên một chuyện đó chính là túi áo mình còn cất một con mèo con, cho nên túi áo phồng ra vài centimet so với ngày thường.

Mà đường đạn kia vừa lúc cắt qua áo anh, Trình Tiểu Mễ meo một tiếng từ dưới túi áo anh trượt ra, xoạch một cái rớt xuống đất.

Cô có chút ngơ ra, chớp chớp mắt to như đang nghĩ: Tôi là ai, đây là đâu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tỉnh lại liền cảm giác thật tủi thân, này có được tính cháy nhà mèo gặp tai ương không chứ ?.

Giờ sao đây? Trốn hay tới ôm đùi Sen bây giờ?

Theo bản năng cô muốn lựa chọn trốn, nhưng gió cát quá lớn, vừa nhúc nhích đã bị thổi lăn một vòng trên mặt đất, vội duỗi móng vuốt ôm lấy một bên cục đá mới xem như ổn định thân hình.

Bà mẹ nó, cái thời tiết quỷ gì đây.

Cái này còn chưa nói, chung quanh dâng lên ước số bạo động là có chuyện gì nữa, sao mà đang yên đang lành tinh thần hải màu thủy lam của thống đốc đại nhân càng biến càng đen rồi?

Không phải anh tưởng là mình gặp chuyện rồi nên mới cuồng bạo đó chứ?

Đúng như cô đoán, thống đốc đại nhân đúng thật là bạo phát tinh thần lực.

Tinh thần hải của anh quá mức mạnh mẽ rồi, tinh thần lực một khi bùng nổ thì mặt đất chung quanh đều sẽ rung động không ngừng. Cát đá hầu như đều chuyển động theo tinh thần lực của anh, hình thành một cơn gió lốc giống như lốc xoáy, gần như muốn cắn nuốt hết mọi thứ xung quanh, cực kỳ nguy hiểm.



Bắc Thần và các hộ vệ cạnh anh ta đều lắp bắp kinh hãi, phải biết rằng mỗi người đàn ông Già Nạp Tinh vì tinh thần hải quá mức mạnh mẽ cho nên trên cơ bản cứ mỗi mười năm hoặc là hai mươi năm đều phải bùng nổ một lần. Trừ phi có được nữ thần có thể trấn an tinh thần hải của bọn họ, thế thì sau này sẽ không có nguy cơ bùng nổ gì nữa.

Thực ra tích góp sức mạnh tinh thần hải rồi bộc phát ra là chuyện tốt, nhưng tính tùy cơ quá lớn, sẽ tạo thành tổn thương nhất định. Thế nhưng sau khi bùng nổ mới có thể bình tĩnh lại, nếu không tinh thần chịu không nổi sẽ dễ dàng xuất hiện vấn đề tâm lý.

Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, hôm nay chính là ngày thống đốc đại nhân của bọn họ bùng nổ, trời ạ, khoảng này thời gian này anh quá bình tĩnh lại không có chút dấu hiệu nào, lúc này thật là muốn mạng mà.

Không có phòng cách ly, xung quanh còn nhiều người như vậy……

Bắc Thần la lên một tiếng, nói: “Toàn bộ tản ra, có thể trốn càng xa càng tốt.” Giờ nào có rảnh mà lo lắng phản đồ Lang Nhân Tinh gì gì kia chứ, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn. Như thống đốc đại nhân loại cao cấp tinh thần lực này mà bùng nổ, trên cơ bản chính là như dời non lấp biển, khoảng cách càng gần sẽ càng nguy hiểm.

Anh vừa hô lên tất cả mọi người bằng tốc độ mau lẹ rút lui, những nhóm dân chạy nạn cũng bị đưa lên một chiếc xe, không lên được xe thì dùng chân mà vèo vèo chạy trốn.

Mà Trình Tiểu Mễ đã bị cổ lực lượng tinh thần hải kia làm chấn động hôn mê nửa ngày mà chưa kịp chạy.

Tiếp theo cô ngơ ngác nhìn Sen của mình phát hiện anh đã khác hoàn toàn với lúc trước, quả thực giống như là Ma Vương mới vừa bò ra từ địa ngục.

Phạm vi xung quanh lốc xoáy càng ngày càng rộng, mọi thứ quanh đó như đều bị anh khống chế. Bao gồm chính cô, thế nhưng nhịn không được muốn thần phục trước mặt anh.

Lắc lắc cái đầu lông xù xù nhỏ, cô không biết vì sao có cảm giác Sen nhà mình giờ đang gặp nguy hiểm, loại lực lượng cường đại này mà bùng nổ không có thể nào không tổn thương tới bản thân anh.

Nhưng phải làm sao bây giờ, giờ mà trốn thì không kịp rồi, xem ra chỉ có thể nghĩ cách giúp anh tìm về lý trí.

Thật đáng sợ, cẳng chân cô run rẩy.

Không biết giờ mà tới bán manh với anh có thể bị nghiền chết hay không đây, trông tính tình anh thấy không tốt lắm.

Không nghĩ tới làm một thú nuôi mà còn có lúc phải lựa chọn, hơn nữa còn là loại lựa chọn muốn mạng này.

“Meo……” Kêu một tiếng yếu ớt chứng minh sự tồn tại của mình trước, cô cảm giác được tinh thần hải của Sen nhà mình hình như run một chút trước mặt cô, có một vài màu lam dạo vòng quanh cô một vòng lại rồi chậm rãi trôi đi.



Có cơ hội, hình như anh còn có phản ứng với mình.

Trình Tiểu Mễ chậm rãi cào cào giày anh, phát hiện không phản ứng gì, vì thế liền to gan tiếp tục trèo lên.

Bây giờ cô đã có chút sức lực, thậm chí có thể bò lên trên vai của thống đốc đại nhân cao gần hai mét.

Hiện tại cô đang đứng trên vai Sen kêu meo meo với lỗ tai anh, chỉ hy vọng anh có thể tỉnh táo lại, để mình cũng không phải bị thương, không cần diệt thế dọa người như vậy.

Không biết vì sao, theo tiếng kêu meo meo của mình cô hình như cảm giác được một loại cảm giác kỳ lạ. Phẫn nộ, kích động, hủy diệt cùng chờ mong.

Đó hẳn là cảm nhận trong lòng thống đốc Reuel nhỉ, anh đang chờ mong ấm áp sao?

Là loại ấm áp nào có thể làm anh từ bỏ loại bạo nổ này đây, trong lúc nhất thời cô cũng không biết làm sao, chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, đau quá đau quá.

Đột nhiên, thấy được vành tai trắng tinh của thống đốc đại nhân, cho nên không nghĩ nhiều liền dùng bản năng của mèo nhẹ nhàng liếʍ xuống.

Ý định ban đầu của cô là thông qua tiếp xúc làm thống đốc đại nhân cảm nhận được cô, kết quả không ngờ tai của thống đốc đại nhân chúng ta lại cực kỳ mẫn cảm. Bị cô liếʍ một cái như vậy thế mà trong nháy mắt thân thể cứng đờ, sau đó đôi mắt chớp một chút quay đầu lại tiếp xúc ánh mắt với mèo nhà mình.

Một đôi mắt u lam đang nhìn anh, dường như anh là tất cả của cô. Nơi đó có quyến luyến, có lo lắng, còn có nhè nhẹ ấm áp. Thần trí từng chút khôi phục, hình như trong nháy mắt anh hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Tinh thần lực của mình bộc phát, hơn phân nửa nguyên nhân có thể là do mình đè nén quá lâu, hơn nữa tinh thần cộng hưởng, tên phản đồ người sói kia không thể nghi ngờ là có quan hệ nào đó với mình.

Mà lúc này cũng đã khẳng định, con mèo này quả thật có thể trấn an tinh thần hải, phải biết rằng người có thể đánh thức mình dưới loại tình huống này trước giờ chưa từng tồn tại. Chẳng qua cô còn quá yếu ớt, không thể đồng hóa tinh thần lực của mình, chỉ có thể làm nó bình tĩnh lại.

Nhưng như vậy đã rất tốt rồi, anh đã có lại ý thức thì có thể tự khống chế, đương nhiên cũng không thể thương tổn cô đang ở trên vai. Duỗi tay ôm lấy thân thể nho nhỏ, sau đó khống chế tinh thần lực đang chực chờ bùng nổ tụ hội về một nơi khác.

Chỉ nghe phanh một tiếng chấn động thật lớn, mặt đất bị cắt thành một cái hố vô cùng sâu, giống như là bị một cây cự kiếm dồn hết sức chém mà ra. Hơn nữa vết đao nối thẳng về phía chân trời, ít nhất Trình Tiểu Mễ không tài nào nhìn được nó rốt cuộc kéo dài tới đâu. Nói cách khác, cái hố này sâu vượt qua phạm vi tầm mắt của mình, thật là quá đáng sợ.
« Chương TrướcChương Tiếp »