Tiêu Ngạn Bách được Trác Hiên dẫn lên trên lầu, đi thẳng đến phòng quản lý nằm chính giữa tầng năm. Cánh cửa nặng nề được đẩy ra, một chàng trai anh tuấn, tiêu soái đến hoàn hảo đang ngồi tựa lưng lên thành ghế, hai mắt nhắm hờ ra chiều mệt mỏi.
Tiêu Ngạn Bách không hiểu vì sao, ngay khi trông thấy người đàn ông duy nhất có một không hai kia, đôi đầu gối chân của hắn lại tự động run lên cầm cập, toàn thân lạnh sóng.
Đèn điện trong phòng không được bật sáng toàn bộ, chỉ có thứ đèn màu hoa mỹ tỏa ra, đến ngay cả mọi vật xung quanh cũng trở nên lù mờ hẳn.
Nghe tiếng động, Lục Nghị Phàm chậm rãi mở mắt, ngón trỏ gõ gõ lên trên bàn kính, khóe môi khẽ nhếch đầy khinh thường, nhìn gã đàn ông trước mặt giống như nhìn một con ếch.
- Đây... đây là...
Tiêu Ngạn Bách nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm để mà hỏi.
Trác Hiên đột nhiên giơ cao chân lên, đạp mạnh một cước vào kheo chân hắn, khiến hắn ngã khụy xuống dưới đất, cả người cúi rạp.
- Các người dám bắt tôi đến đây, tôi sẽ kiện...
Hắn vừa dứt câu, bỗng chốc cảm thấy cổ họng mình lành lạnh. Một chiếc côn sắt cứng ngắc đang chọc vào chính giữa miệng hắn, mà người đàn ông có khí thế lạnh lẽo kia hiện giờ lại đang ở ngay trước mặt hắn.
- Mày có giỏi thì gọi quản lý của mày lên đây!
Trên trán Tiêu Ngạn Bách dần dần rịn ra một tầng mồ hôi lạnh lẽo. Nếu nhúc nhích mạnh, chưa biết chừng khối sắt kia sẽ chọc thủng cổ họng hắn mất. Nước dãi trong miệng hắn không ngừng nhểu ra, ướt đầm cả cổ áo. Cho đến thời điểm hiện tại, Tiêu Ngạn Bách vẫn không hiểu vì sao mình lại bị đưa đến nơi khủng khϊếp này.
Lục Nghị Phàm bình thản ấn sâu thêm đoạn côn sắt vào cổ họng Tiêu Ngạn Bách, cơ thể hắn càng thêm run mạnh.
- Mày thích chơi somebody lắm à? Tiêu Ngạn Bách?
Bị hỏi một câu khinh thường như thế, Tiêu Ngạn Bách lắc đầu như điên dại. Làm sao có thể chứ?
Lục Nghị Phàm càng không có ý định buông tha cho hắn. Anh rút từ trong túi áo ra một con dao rọc giấy, đoạn dùng nó cắt một đường sắc lẹm lên mu bàn tay của Tiêu Ngạn Bách, khóe môi càng thêm cong:
- Mày có biết, cô gái mặc áo phông bị mày bỏ thuốc chính là phu nhân của Thống Đốc quân hay không?
Nghe đến đây, Tiêu Ngạn Bách thực sự chết sững rồi. Hắn không thể ngờ chỉ vì một phút ham tiền mà bản thân lại đắc tội cả với phu nhân của Thống Đốc quân luôn luôn ra tay tàn độc khét tiếng.
Trong miệng Tiêu Ngạn Bách liên tục phát ra những tiếng i... i... đầy khó nhọc. Chơi đùa với hắn chán chê, cuối cùng Lục Nghị Phàm mới chịu đứng dậy, dùng chân dẫm mạnh lên mu bàn tay bị rạch khi nãy của Tiêu Ngạn Bách, mặc cho hắn la lên thảm thiết.
- Bàn tay pha chế bị cắt mất gân này, là để rửa hận thay phu nhân yêu dấu. Còn trò chơi kí©h thí©ɧ ngay bây giờ là để mày ngẫm ra được một bài học thích đáng: dám ăn hϊếp đàn bà phụ nữ, thao túng cho lũ chó đói tham dục làm càn, chỉ có nước chết!
Lục Nghị Phàm vừa dứt lời, phía ngoài cửa liền bước vào mười người đàn ông to béo, lực lưỡng. Đây đều là những người thích chơi somebody, không kể nam lẫn nữ mà Trác Hiên đã tìm về. Trên tay họ đều cầm những dụng cụ tra tấn giống như trong thời trung cổ. Chỉ cần nhìn thôi bản thân đã muốn chết ngay lập tức.
Tiêu Ngạn Bách bò rạp dưới nền đất, khóc lóc ôm chân Lục Nghị Phàm mà van xin khẩn khoản. Thế nhưng, hắn không hiểu, một khi lời nói đã phát ra từ chính miệng của anh thì đừng hòng được thu lại.
Lục Nghị Phàm gật nhẹ đầu, sau đó ném dao, ung dung lướt qua mười người đàn ông kia, bóng dáng lạnh lẽo bức người dần dần biến mất trong hành lang tối tăm.
Cửa phòng quản lý được đóng lại. Bên trong liên tục truyền tới tiếng la hét thảm thương, tiếng roi da quật tới tấp, và cả tiếng cười khả ố đến thê lương...