Chương 146: Lại đây, vợ yêu!

- Ôi! Anh làm em sợ hết hồn!

Cửu Châu đặt chiếc đèn ngủ xuống, bực tức mà co chân đạp mạnh vào ngực Lục Nghị Phàm. Lối vào sảnh rộng lớn thì anh lại không đi mà còn bày đặt trèo tường.

- Đây là tầng năm, tầng năm đấy thưa anh yêu!

Nhìn gương mặt giận dỗi mà hết sức đáng yêu của vợ, Lục Nghị Phàm không nhịn được liền đưa tay véo véo má của cô, cười khì khì:

- Haaa... Em nghĩ chỉ bằng mấy thứ hành lang vớ vẩn này mà cũng đủ sức để ngăn anh tới tìm em ư? Cửu Châu, dù cho em có ở tầng thứ mười lăm hay hai mươi đi chăng nữa, anh vẫn có cách để trèo lên đến bên em mà!

Cửu Châu khẽ thở dài một tiếng, sau đó đẩy Lục Nghị Phàm cách xa mình một chút. Anh dám liều mạng mà trèo lên đây gặp cô. Nếu ngộ nhỡ xảy ra sơ hở gì thì mẹ con cô làm sao sống được. Hơn nữa, bàn chân của anh vẫn chưa lành hẳn, cứ mãi hoạt động liên tục như thế này, nguy cơ sẽ lại bị vỡ xương lần nữa.

Lục Nghị Phàm vươn vai mấy cái, sau đó lột phăng áo phông, ném xuống dưới đất. Anh vòng tay ôm Cửu Châu vào lòng, không quên thơm lên trán vợ thì thầm:

- Anh nhớ em đến chết. Mới xa em có mấy tiếng thôi mà cơ thể anh chẳng khác gì một con quạ đen rồi.

Cửu Châu nghiêng đầu nhìn anh, cố gắng nhịn cười:

- Anh tự ví mình giống như con quạ đen à? Thật là ngốc nghếch!

- Em nói ai ngốc nghếch?!!!

Lục Nghị Phàm bất ngờ chồm người dậy, sau đó đè lên trên người Cửu Châu, không quên dùng tay khóa trụ cơ thể mềm mại vào trong lòng.

- Buông em ra!

Cửu Châu bực bội lên tiếng, đoạn xoay đầu né tránh nụ hôn của chồng. Cô đang buồn ngủ híp mắt, vậy mà anh lại dám phá đám giấc ngủ của hai mẹ con cô. Trước thái độ lạnh nhạt của vợ, gương mặt Lục Nghị Phàm trầm hẳn xuống. Anh há miệng, hà hơi vào lòng bàn tay, khịt khịt mũi ngửi thử.

Không phải do mùi miệng hôi!

- Châu, miệng anh thơm không?

Cửu Châu cứng miệng hóa đá.

Lục Nghị Phàm lại cúi xuống ngửi khắp cơ thể của mình, sau đó vẫn lắc lắc đầu đầy khó hiểu:

- Châu, thịt anh thơm lắm mà! Em ngửi thử xem, nào, ngửi đi này. Miệng anh thơm, da anh cũng thơm nốt. Vậy mà tại sao em lại không cho anh hôn? Hay là, em chán anh rồi ư?

Ực!

Cửu Châu không nhịn được nữa, tung chân đá mạnh vào người Lục Nghị Phàm. Cú đạp bất ngờ này của cô khiến anh không lường trước được, ngả người ngã sõng soài xuống dưới đất đau điếng.

- Anh mau ngậm miệng lại cho em. Để yên cho em còn ngủ!

Lục Nghị Phàm ôm lưng đau, lồm cồm bò dậy. Anh xòe hai cánh tay về phía cô, dịu dàng mà nói:

- Lại đây, vợ yêu!

Trong vòng tay cứng rắn của Lục Nghị Phàm, Cửu Châu thoải mái ngủ một giấc ngon lành. Cả đêm, anh gối đầu tay cho cô, thỉnh thoảng lại vuốt ve phần bụng thon thả. Nơi này có một sinh linh bé bỏng đang lớn dần lên từng ngày. Con của anh, con của cô, con của chúng ta!

Nhìn Cửu Châu ngủ say trong l*иg ngực anh, khóe miệng Lục Nghị Phàm cong nhẹ. Anh ôm cô càng chặt hơn, cứ chốc chốc lại cúi xuống hôn lên tóc cô. Thứ hạnh phúc này khiến Lục Nghị Phàm mê đắm đến phát điên. Anh phải bảo vệ hai mẹ con Cửu Châu, bằng mọi giá, kể cả phải dùng mạng đổi mạng.

Đồng hồ điểm bốn giờ sáng, Lục Nghị Phàm nhẹ nhàng rút tay ra khỏi người cô, không quên chỉnh lại chăn ấm giúp Cửu Châu.

Cả đêm anh không hề chợp mắt lấy một lần, chỉ chăm chú quan sát vợ con ngủ một cách ngon lành.

- Châu bé bỏng của anh, ngủ ngon!