Giờ Tí, canh ba, mặt trăng như sợ hãi thứ gì đó mà trốn vào màn mây. Bốn phía tiếng côn trùng kêu không ngừng, cứ liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp bủa vây. Lúc thì ré lên như tiếng cười ma quái, khi lại đều đều tựa khúc cầu hồn. Sương đêm cũng bắt đầu phủ xuống, cái lạnh kia thấm vào da thịt, truyền đến tận xương. Hàn sương thâu tóm tất cả, vươn tay bủa vây cả đại sâm lâm nhưng mười dặm quanh hồ nhỏ thì tuyệt nhiên không dám phạm.
Lam Thần cơ trí hơn người, liếc mắt liền nhận ra khác biệt. Hắn còn nhìn thấy rất rõ bốn phía vô số cặp mắt màu vàng, phát sáng đang chằm chằm nhìn về phía này. Nhưng bọn chúng chung thủy vẫn không dám đến. Nội tâm biết rõ có vấn đề. Theo lẽ thường, nơi có nước ắt phải là chốn vạn linh hội tụ nhưng từ khi đến đây hắn chưa từng nhìn thấy bất kỳ đầu hung thú nào. Hồ nước kia khẳng định có vấn đề. Lăng không khẽ điểm liền tới.
Nước hồ trong vắt đến mức dùng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy đáy nhưng Lam Thần lại cảm giác cực kỳ không đúng. Loại cảm giác này ngay từ lần đầu đặt chân đến đây liền đã có nhưng dù cho hắn vận dụng chút nhãn pháp đặc thù hay nghĩ nát óc vẫn không cách nào lý giải.
Thiên Mệnh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm xuống mặt hồ liền không khỏi cảm thấy khó hiểu, lên tiếng.
“ Ngươi nhìn gì vậy chứ? Lúc trưa ta đã xem qua rồi. Dưới này không có cá đâu, toàn là đá cuội đen xì.”
“ Cá!?” Lam Thần vô thức lặp lại.
Phải rồi. Là cá. Dưới hồ hoàn toàn không có cá. Nội tâm một tràng chấn động.
Đến giờ hắn mới cảm giác được mười dặm quanh đây linh khí còn nồng đậm và thanh sạch hơn địa phương khác rất nhiều, nhất là tại hồ nhỏ kia. Cổ thư ghi chép, sâm lâm tồn tại ngàn vạn năm liền sẽ tự thành sinh mệnh, còn ngưng tụ ra Hạch Tâm, ẩn chứa bản thân toàn bộ sinh mệnh lực. Hồ nhỏ trước mắt ắt là Hạch Tâm của Ma Hồn Đại Sâm Lâm này. Mà sở dĩ nơi phúc địa như này lại không có đầu hung thú nào đến đây cũng chắc chắn do thứ dưới hồ nhỏ kia giở trò.
“ Ngươi nói gì vậy chứ? “ Thiên Mệnh không hiểu ý hắn, ngây ngốc hỏi ra.
Lam Thần muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại thấy phía sau mắt vàng trừng lớn. Nội tâm như kinh đào hải lãng. Chính là đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Miệng khô khốc nói ra vài tiếng.
“ Thiên Mệnh, nghe rõ đây, dưới hồ kia đang tồn tại một siêu cấp hung thú, ta đoán nó là hoàng giả nơi này. Chúng ta tuyệt đối không được cao dị động đánh thức nó, nếu không mạng nhỏ coi như xong. Sáng mai, mặt trời vừa ló dạng liền tức tốc rời khỏi. Có hiểu không!?”
“ Nếu đã nguy hiểm như vậy sao không đi ngay? Vã lại ta cũng đâu có thấy con gì đâu.” Thiên Mệnh gãi gãi sau đầu.
“ Ngươi đúng ngốc. Bốn bề chúng ta đều đang có hung thú rình rập, bọn chúng là thú săn mồi, thấy người liền gϊếŧ. Chúng là kiên dè quái vật trong hồ kia mới không ra tay. Trời sáng chúng liền sẽ về hang, chỉ có thời khắc đó mới có thể trốn đi. Còn về chuyện nó là con gì thì...” Hắn còn chưa kịp nói đã thấy bạch viên bên cạnh không biết tại sao lại nổi điên, vác theo khối đá lớn ném thẳng hồ nước. Nhịp tim phút chốc tựa hồ đình chỉ.
Phút sau, đáy hồ truyền đến tiếng rống vang trời, âm trầm mà uy nghiêm, đám hung thú xung quanh sợ đến cụp đuôi bỏ chạy, vô số huyết bức mất đi phương hướng bay loạn cả lên, đám miêu đầu ưng cũng ra sân phụ hoạ.
Phương Lam Nhi bị động tĩnh lớn làm thức giấc. Thấy đám huyết bức bay loạn vô cùng kinh dị, theo bản năng nữ nhân mà la hét.
Thiên địa lại càng thêm hỗn loạn. Hồ nước như có người cố tình khuấy đảo, hải lãng thao thiên. Đống đá cuội dưới đáy hồ vậy mà bắt đầu chuyển động. Chưa đầy ba nhịp hô hấp, một thân ảnh thuôn dài từ đáy hồ lao ra ngoài. Chỉ riêng phần có thể nhìn thấy được liền đã dài đến ngàn trượng, thân thể vậy mà vẫn còn ngâm trong nước. Thật không biết khi nó ra ngoài sẽ là bậc nào kích thước. Thứ kia cứ như thế ngửa mặt lên trời không ngừng rống từng tiếng.
Trọng lực như tăng lên gấp mấy lần, thân thể ba người không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống. Ngẫn đầu lên cao thì đã thấy lúc này bầu trời vậy mà có đến ba mặt trăng, một vàng hai đỏ. Không còn nghi ngờ gì, thứ kia chính là cặp mắt của quái thú. Áp lực kinh khủng cũng là do nó mở mắt mà hình thành. Thân thể thuôn dài sau vài lần gầm rống liền như đã bình tâm, lắc lắc mấy cái, lớp đất đá không biết đã bám lấy từ khi nào liền trực tiếp văng tứ phía. Lúc này thân thể nó mới hiện lên dưới ánh trăng.
Cặp sừng sắc bén như ngọn kình thiên thần thương. Miệng lớn mở ra tựa hắc động, tối ngòm đáng sợ, nanh dài gần thước. Thân thể to bằng ba bốn gốc đại thụ cộng lại, phía trên vô cùng vô tận lân giáp hắc sắc, lại cứng như huyền thiết. Không nghi ngờ gì nữa, kia chính là một đầu hắc long. Nó nheo mắt nhìn đám người Lam Thần, một ánh nhìn kỳ quái loé lên sau đó thân thể ngàn trượng như đám sương, tiêu thất giữa hư không.
Đám người chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mắt từ khi não đã đứng một lão giã toàn thân hắc bào, tóc trắng như tuyết. Phần đầu còn nhô cao hai cái sừng đen nhánh, lão thở ra từng hơi tràn ngập khí thế xa xưa mà lại uy nghiêm đến cực điểm, như lão hoàng đế đứng nơi đó ngắm nhìn muôn dân triều bái. Nhưng đáng tiếc thân thể lại như ngọn đèn cạn dầu, cho người ta cảm giác sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Từng bước từng bước lê đôi chân đến trước mặt đám người.
“ Lão phu danh xưng Cuồng Long. Rất hân hạnh được gặp mặt.” Thanh âm của lão khàn khàn, mỗi chữ lại như dùng hết khí tàn phun ra khiến người càng thêm khó nghe.
Bạch viên thấy lão như thấy tử địch, hung hăng lao đến nhưng chỉ một cái liếc mắt nó liền nằm bẹp sát đất không thể dị động.
“ Tiền bối, nương tay.” Thiên Mệnh sợ hãi, thay bạch viên cầu tình.
Lão giã nhắm mắt, uy thế kia cũng lập tức tán đi. Giọng nói khàn khàn lại vang lên. “ Các ngươi sao lại đánh thức lão phu!?”
“ Bọn...bọn ta là tình cờ đi ngang. Vô ý mạo phạm mong tiền bối bỏ qua.” Lam Thần sợ hãi đến mức hành động thất thố, lời nói càng là run rẩy.
Cuồng Long lão giã, cười khẽ mấy tiếng.
“ Không cần sợ. Không cần sợ. Mấy ngàn năm trước lão phu đã không còn hứng thú chém gϊếŧ nên mới trốn đến loại đại sâm lâm này. Đã ngủ yên lâu như vậy không ngờ giây phút cuối đời này lại gặp một đám tiểu bối tư chất đặc thù như các ngươi. Đúng là duyên phận.”
Thiên Mệnh trong lòng không thể tin được. Xuất sơn được vài tháng lại liên tục gặp mấy lão quái vật sống hơn trăm năm, chỉ cần động ngón tay liền có thể gϊếŧ chết mình. Thật không biết may mắn hay xui xẻo nữa đây.
“ Tiền bối. Thật diễm phúc cho bọn ta có duyên tương kiến. Đáng tiếc muội muội ta có bệnh không tiện ở lâu. Đành cáo từ trước.” Lam Thần hiểu đạo lý gần vua như gần cọp huống hồ lão này còn khủng bố gấp trăm này. Không nhanh tiềm cách đào thoát chính là não có vấn đề.
Cuồng Long liếc nhìn Phương Lam Nhi giọng nói liền có chút khó chịu. “ Loại sống dai hơn gián này căn bản không thể bệnh chết đâu.”
Phương Lam Nhi vừa nghe có người mắng mình liền nổi máu muốn mắng người nhưng bị Lam Thần ngăn lại. Khi nàng bình tĩnh lại một lúc, chợt như nhớ được gì đó, bộ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lam Thần còn muốn tìm cớ thoái thác đã bị Cuồng Long đoạt lời. “ Tiểu tử, ngươi không cần ở đây giở trò khôn vặt, lão phu nhìn ra tâm cơ ngươi. Nếu ngươi đã không tín nhiệm thì ta cũng chỉ còn cách nói thẳng. Lão phu trước kia cũng từng tung hoành đại lục nhưng sau này vô số biến cố mới đến đây ẩn cư. Hiện tại thọ nguyên tán hết, muốn tìm vài kẻ có tư chất truyền lại chút đạo thống. Không biết ý các ngươi thế nào!?”
Thiên Mệnh cũng chẳng biết truyền thừa là gì nhưng lại có cảm giác kia là chuyện tốt, vỗ tay tán thưởng.
Lam Thần lúc đầu cũng có chút mừng rỡ nhưng sau liền minh bạch, thiên hạ nào có chuyện gì tốt đến vậy. Căn bản lão đang muốn lừa người. Thái độ nhanh chóng chùn xuống.
Cuồng Long liếc mắt liền thấy biểu lộ của y, tay trái đập lên trán. “ Công phu lừa người của ta không ngờ kém đến vậy. Tốt thôi. Lần này nói thật, lão phu chính là muốn ngươi đem di cốt ta về mộ tổ chôn cất.”
“ Di cốt? Ngươi rõ ràng còn sống mà.” Thiên Mệnh bên cạnh khó hiểu.
Cuồng Long mở miệng, lời nói có chút bi ai.
“ Năm đó trẻ tuổi ngông cuồng, lão phu chọc không ít thế lực trên đại lục, kết cục bị đánh đến kinh mạch đứt đoạn, phải trốn đến sơn mạch hoang vu này. Giờ đây thọ nguyên sắp hết, lạc diệp quy căn, muốn trở về mộ tổ chôn cất. Nếu hai ngươi nguyện ý, lão phu liền đem cả đời tu vi truyền lại.” Nói đoạn lại nhìn đến Lam Thần. “ Thiên hạ không có vận may từ trên trời rơi xuống. Kẻ thù của lão phu thời này vẫn còn. Vã lại nơi muốn đến chính là Thánh Linh Đảo, nguy hiểm trùng trùng. Tu vi cả đời xem như tiền thù lao, vậy cũng tính là xứng đáng đúng không!?”
Đông Hải, loại địa phương này vị trí hiểm trở lại khó sinh sống nên vốn là địa bàn của hung thú. Mà Thánh Linh Đảo nghe nói nằm tại Đông Hải chi tâm, lại càng thập phần hung hiểm. Nhận lời Cuồng Long liền là tuyệt đại cơ duyên, cũng là thập phần nguy cơ, Lam Thần có chút xoắn xuýt.
Nhưng lúc này thù hận trong tâm lại nổi lên, hình ảnh Mị Nguyệt tàn sát đám người, hình ảnh gia tộc chìm trong biển máu liền khiến hắn không còn minh bạch, muốn gật đầu đồng ý.
“ Khi bọn ta trở thành cường giả liền đưa ngươi về đó có được không!?” Thiên Mệnh tươi cười tiến lên, ngay lúc này vậy mà chính hắn lại đứng ra thương lượng.
Cuồng Long có chút sững sờ, sau đó cũng liền cười, nói. “ Vậy ước hẹn Cảm Nguyên cảnh, thấy thế nào?”
“ Ta đồng ý.” Lam Thần nhanh miệng, hắn không muốn bị Thiên Mệnh quấy rầy tiếp. Người nọ cũng không ý kiến, bên cạnh gật gật.
Lão giã Cuồng Long vậy mà cực kỳ hài lòng, cười lớn mấy tiếng, tay phải tế ra một khối hắc thạch đen nhánh, bên trên khắc một đầu thần long.
“ Đây là lão phu Long Tâm, chỉ cần đặt vào Long Mộ xem như các ngươi đã hoàn thành giao ước với ta.”
Tiếp theo chậm chạp bước tới, nắm lấy tay phải hai người, nhãn quang mở ra, thiên địa tức khắc ảm đạm. Trong đầu cả hai như có thứ gì xâm nhập, trộm đoạt thiên cơ liền thấy bên trong vô số công pháp đỉnh cấp, Lam Thần mừng muốn phát điên.
Đến vô hình đi vô ảnh. Cuồng Long không biết tự khi nào lại biến mất, chỉ để lại trên tay
Lam Thần cùng Thiên Mệnh một đạo long hình hắc ấn, kéo dài từ mu bàn tay đến cẳng tay. Loại này dùng linh khí khắc lên ấn ký nên cũng chập chờn quang man một lúc liền biến mất. Thiên địa lại ngân vang.
" Đó là hắc long ấn ẩn chứa tu vi của lão phu. Khi các ngươi đạt đến cấp độ nhất định liền sẽ có diệu dụng. Thời gian của lão phu đã hết. Mong sớm ngày hoàn thành tâm nguyện."
Giọng nói yên lặng một hồi lại nói tiếp.
" Quên nói cho các ngươi. Ấn kia có thể cứu mạng cũng có thể đòi mạng. Nếu dám bội ước, long khí công tâm."
" Khốn nạn." Phương Lam Nhi bên cạnh chửi ra. Nàng từ nãy đến giờ đều bị ngó lơ, tức đến bóc khói.
Lam Thần thì vẻ mặt âm trầm, loại sự tình này vốn đã tính trước. Chỉ có Thiên Mệnh không tính toán gì, lại ôm lấy bạch viên đùa giỡn.