Trong sân một hồi trầm mặc, ai cũng đang nghĩ nếu bản thân thấy thế một trong hai người đang đánh nhau kia liệu có thể trụ được bao lâu. Trương Minh ở Trung Địa tuy tiếng xấu đồn xa nhưng vì ngưng tụ thú hồn bản tướng nên cũng được xem là kỳ tài, nếu không phải thiên kiêu thật sự ra tay e rằng khó chống lại. Thiếu niên vô danh trước mắt tuy chưa biểu hiện ra gì nhưng chỉ với việc chặn được nhất kích kinh hồn kia cũng làm lòng người thán phục.
Trương Minh vốn định mượn thế thái sơn áp đỉnh nhất kích đoạt mạng, nào ngờ Thiên Mệnh vậy mà quá mức cường đại, trực tiếp ngạnh kháng y. Biết tiếp tục giằng co sẽ không phải cách hay, đại não phi tốc suy nghĩ, liền phát hiện phía rừng cây tiểu bạch viên đang ẩn nắp. Thiên Mệnh nhìn thấy ánh mắt y, nội tâm thầm kêu không tốt nhưng đã quá trễ. Một đạo ám khí hướng bạch viên công đến. Chỉ thấy ngân quang léo lên, trực tiếp bắn xuyên ngực bạch viên, nó chỉ kịp kêu thảm vài tiếng, sau đó, thân thể như tro bụi, biến mất giữa hư không. Ám khí vừa rồi dĩ nhiên do cường giã tuyệt thế ngưng tụ yên diệt chi lực bên trong mới có uy lực kia.
Thiên Mệnh nội tâm sụp đổ, không tự chủ được mà buông lỏng lực đạo, phía trên Trương Minh chớp lấy thời cơ, huy động toàn bộ thực lực, nhất kính như lưu tinh hạ lạc đánh xuống. Chấn lực nổ tung, bụi mù một lược quét qua, đám người quần áo theo gió bay loạn nhưng chẳng ai quan tâm, cái họ chính ý là tình hình trong sân.
Chỉ thấy khi bụi mù táng đi, dưới chân Thiên Mệnh đã lỏm xuống một miệng hố rộng chừng mười thước, y đầu cúi gập xuống nhưng vẫn thấy khoé miệng vết máu tươi, đứng yên bất động.
“ Đã chết rồi sao?” Đám người không khỏi nghị luận nháo nhào lên. Liệt Hổ cũng đứng dậy, mở trừng hai mắt.
Chỉ nghe Trương Minh một tràn cuồn tiếu.
“ Ha ha ha. Liệt Hổ ngươi xem rõ chưa? Là ta thắng. Là Trương Minh ta đã thắng. Ha ha ha.”
“ Đánh lén hèn mạc cũng gọi là thắng. Hứ.” Liệt Hổ cực độ tức giận, hắn thật muốn chém chết Trương Minh trước mắt nhưng y vừa mới một hồi kịch chiến, nếu ra tay sẽ bị kẻ khác nói bản thây y lúc người khác bin thương mà đánh lén, thắng cũng chẳng uy danh.
Nhưng ngay khắc hắn cùng đám người đã cho rằng kết quả mười phần định rõ, muốn quay lưng rời đi liền nghe phía sau truyền đến một hồi tà dị.
“ Sát....sát.....sát.” Thiên Mệnh miệng liên tục lẩm bẩm, đôi khi còn cười lên mấy tiếng nghe vô cùng rợn người. Trăm mối cảm xúc hỗn loạn trong lòng giờ khắc bạch viên vẫn lạc liền gộl lại thành một, đó chính là muốn gϊếŧ Trương Minh kia.
“ Hèn mạt.” Trương Minh trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác sợ hãi, điều động Minh Xà công kích. Thiên Mệnh không thèm liếc mắt, thế công không giảm, quyền thế như lưu tinh đánh đến. Áp lực kia như ngưng thành thực chất đánh thẳng mặt Trương Mình, y luống cuốn lui lại mấy bước nhưng cuối cùng vẫn bị đấm ngã lăng trên đất.
“ Người phải chết.” Trương Minh một tiếng gầm lớn, tay phải đâm ra Xà Vương Xuất Động.
Thiên Mệnh không lui lại tiếng, tay phải một quyền tiếp y. Phía sau Minh Xà đã đuổi đến, miệng lớn mở to nhưng cũng bị một quyền chặn lại. Khi cả ba rơi vào thế giằng co, hình thành một đường thẳng đột nhiên Thiên Mệnh khuôn mặt nở ra nụ cười cực kỳ gian tà, quyền hoá thành chưởng.
Trương Minh đã từng thấy qua, biết rõ tiếp theo sẽ là gì nên liền muốn thu tay nhưng y đã trễ. Hấp lực khủng khϊếp từ bàn tay Thiên Mệnh bắt đầu xuất hiện, một người một rắn đều bị hút đến vặn vẹo. Người bên ngoài thấy cảnh này không khỏi khϊếp sợ, trước nay chưa từng thấy loại thủ đoạn yêu dị như thế.
Chỉ qua vài khắc, thân thể Trương Minh liền bị hút thành gầy trơ xương, như lão nhân tám mươi, Minh Xà phía sau cũng ảm đạm sắp tan. Thiên Mệnh lại cười ra quỷ dị, tay trái trực tiếp đấm lên đầu Minh Xà, thứ kia như tấm kính trực tiếp vỡ nát thành từng mảnh, sau đó hư không tiêu thất. Xử lý xong Minh Xà, Thiên Mệnh liền hướng Trương Minh một quyền, muốn đem hắn chấn sát.
Người nọ biết mình sắp đoạn mạng cũng không còn quan tâm bất cứ thứ gì, trợn trừng đôi mắt đầy thù hận, hét ra một tiếng. “ Ngươi là quái vật.”
Quyền man như xé gió lao đến nhưng cuối cùng dừng lại cách mặt Trương Minh chừng ba phân. Khi câu nói cuối cùng của y van lên, Thiên Mệnh nội tâm liền nhớ đến cảnh lúc bản thân gϊếŧ chết Trương Hủy, y cũng nói ra lời giống hệt vậy, đột nhiên bừng tỉnh. Hắn biết thứ mình theo đuổi không phải loại gϊếŧ chóc thế này nên cũng dừng lại quyền kia.
“ Ngươi đi đi.” Thiên Mệnh quay lưng bỏ đi.
Nhân sinh có câu: “ Nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với chình mình.”
Thiên Mệnh có lòng tốt nhưng Trương Minh kia lại là loại người tâm cao khí ngạo, bản thân cảm thấy như đang bị sỉ nhục liền trực tiếp rút ra đoản đao bên hông hướng y đâm tới.
“ Nguy hiểm.” Liệt Hổ phía xa thấy chuyện, lớn tiếng nhắc nhở.
Thiên Mệnh lập tức quay đầu nhưng đã không kịp huy động lực lượng đánh trả.
Ngay lúc y sắp nhận phải một đao thì thân thể Trương Minh đột nhiên cứng đờ, sau đó từ từ hoá thành băng điêu, cuơi cùng cũng giống Minh Xà của hắn, tan vỡ giữa không trung.
Chỉ thấy từ xa lam ảnh bay đến, thân thể khẽ đáp trước mặt Thiên Mệnh. Váy ngắn lam sắc tung bay, hai chân trắng nõn xích loã lăng không như người đi trên làng nước, người tới dĩ nhiên là Phương Lam Nhi.
“ Tiểu Mệnh, ngươi đúng là chủ quán. Nếu vừa rồi ta không từ xa nhìn thấy hướng nầy có đánh nhau mà chạy tới cứu ngươi một mạng thì có lẽ giờ này ngươi đã là oan hồn dưới lưỡi đao của tên hèn mạt kia rồi.” Phương Lam Nhi có chút trách móc nói ra.
“ Đi thôi. Ta không muốn quản chuyện nơi này nữa.” Thiên Mệnh hờ hững nói ra, nội tâm y lúc này không còn muốn quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa.
“ Chờ đã, bọn ta cũng muốn khiêu chiến ngươi.” Đám người trong sân lúc này lại muốn cháy nhà hôi của, bọn chúng biết Thiên Mệnh lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà, muốn nhân cơ hội diệt đi đại địch tương lai.
“ Hén mạt.” Phương Lam Nhi dậm mạnh chân, mặt đất bốn trượng quanh nàng lập tức băng phong.
“ Khống Nguyên Cảnh.” Đám người đồng loạt kinh hô. Ngưng tụ nguyên tố chi lực thành công kích chính là đặc thù của Khống Nguyên Cảnh, mà loại cảnh giới kia nơi này tồn tại chính là một cái trắng trợn gian lận. Lúc này băng phong Trương Minh bọn họ không thấy rõ động tác nên còn nghĩ do bí pháp đặc thù gây ra nhưng giờ thấy nàng chỉ nhẹ nhàng dẫm chân liền băng phong mấy dặm, nội tâm đã xác định, hướng mắt nhìn về Trúc Sở Tiêu trên cao như muốn y làm chủ. Vậy mà người kia làm như không thấy còn nhắm mắt lại như đang ngủ gật.
“ Khốn khϊếp. Trúc Sở Tiêu, ta cầu ngươi chết không được yên.” Có người tức giận quát lớn. Giám khảo bỏ mặt cho người ăn gian chính là loại chuyện không thể chấp nhận được. Nhưng khi y vừa nói xong, một chiếc là cây khẽ rơi, khi chạm trúng vai trái, người kia liền phân thành hai đoạn. Đám người trực tiếp minh ngộ sự đáng sợ của Trúc Sở Tiêu kia, chủ ý liền đánh lên người Phương Lam Nhi.
“ Khống Nguyên Cảnh thì sao chứ? Chúng ta ở đây đều là thiên tài, cùng nhau liên thủ há lại sợ một tiểu nha đầu. Xưa nay đều từng xảy ra chuyện vướt cấp khiêu chiến. Huống hồ còn có đạo lý mãnh hổ nan địch quần hồ, chúng ta cùng lên, tại đây loại trừ hai cái đại địch.” Có người lên tiếng, nhưng y cũng không có hiện thân, chỉ ở trong đám người bày trò khích tướng. Nơi này ai lại nguyện đi làm chim đầu đàn thay người ta gánh phiền phức chứ.
“ Ta lên.” Từ trong đám người một tên nam tử hoa bào phóng ra, sau y cũng lập tức đến thêm vài chục bóng người.
“ Đến đi. Bản tiểu thư lại sợ các ngươi.” Phương Lam Nhi lớn tiếng, ống tay áo phiêu động chuẩn bị ứng phó.
“ Dừng tay cho ta.” Liệt Hổ hét lớn, khai sơn phủ quét ngang một vòng, đám người trực tiếp bị khí thế khủng khϊếp đánh ngã nhào trên đất.
“ Liệt Hổ, ngươi nổi điên gì vậy? Không phải nói chỉ đến xem náo nhiệt hay sao?” Có người không hiểu mắng ra.
“ Ta vốn đến xem náo nhiệt nhưng các ngươi đay lại đang đánh chủ ý lên người Lam công chứa khiến lão tử thập phần tức giận. Nếu không biến mau hôm nay toàn bộ đều bỏ mạng.” Liệt Hổ nói lớn, khai sơn phủ nện xuống đất, chấn lực truyền đến chân khiến đám người chao đảo.
Tuy nói nơi đây đều cùng cấp bậc, đều là thiên tài nhưng kỳ thực phân chia cũng là rất rõ rệt. Trung Địa, Thiên Hạ Bảng bài danh Nhất Thánh, Nhị Điện, Tứ Tông, Tam Hội, Ngũ Gia, Bát Giáo. Đây là lấy những thế lực cường đại nhất ghi danh, mà bất kể người nào từ bên trong mấy thế lực kia đi ra đều là tuyệt thế yêu nghiệt, viễn siêu phần còn lại, Liệt Hổ thuộc vào Bạch Hỏi Tông, lại còn là tứ thiếu nên đương nhiên càng vượt xa người khác. Nghe nói y đã từng đồng cấp lấy một địch ba vẫn chiếm lấy thượng phong. Huống hồ phía kia còn có nam tử với công pháp kỳ lạ, còn thêm một nữ nhân Khống Nguyên Cảnh, đầu gối suy nghĩ cũng liền biết phải rút lui. Cả đám người không nói gì, chỉ từ từ phóng đến phía xa.
“ Lam công chúa, ngươi không sao chứ? “ Liệt Hổ lúc này thu lại khai sơn phủ, cuống quít vây lấy Phương Lam Nhi, vẻ mặt mất hết vẻ uy dũng lúc chấn nhϊếp quần hùng, ngược lại giống một tên hài tử lần đầu gặp nữ nhân. Dĩ nhiên hai người này đã có quan hệ từ trước.
“ Ta an toàn hay không liên quan gì ngươi chứ?” Phương Lam Nhi có hơi cáu giận, lớn tiếng nói với Liệt Hổ.
“ Sao lại không quần tâm chứ? Ngươi vốn là sợ của ta.” Liệt Hổ mặt dày nói lớn.
Phương Lam Nhi nghệ đoạn đỏ mặt tía tai.