Vẫn Thần Sơn, Vạn An Quốc đệ nhất kỳ sơn. Tương truyền thượng cổ đã từng có tám vị thánh nhân tại nơi này chém gϊếŧ, kẻ sống sót cuối cùng cắn nuốt toàn bộ tu vi của những người ngã xuống, nhất phi trùng thiên. Vì hắn từ đây chứng đạo thành thánh nên cũng có người xưng là Hoá Thánh Sơn.
Quanh năm phù vân che đỉnh, nhật quang quáng đỉnh cũng không thể sua đi hàn sương. Một số người đăng sơn trở về kể lại rất nhiều câu chuyện thần bí như nữ yêu câu hồn, sâm lâm lão quỷ, ngoài ra còn có vài kẻ mãi mãi không thấy trở về. Từ đó càng nhiều truyền thuyết được thêu dệt nên.
Kỳ thực Vẫn Thần Sơn linh khí dồi dào, khó tránh một số hạ cấp dị tộc trú ngụ, thừa cơ tác quái. Chỉ có từ trên cao quan sát mới thấy được nơi đây như nhân gian tiên cảnh. Nhàn vân dã hạc, vạn dặm cỏ xanh đầy đất lại chen chút vô số kỳ hoa, phối hợp màu sắc hài hoà đến mức tưởng như kiệt tác của tiên nhân. Nhưng nơi theo lý nên là chốn tiên cư lại xuất hiện một lão giã.
Lão cứ bất động thanh sắc đứng bên vách núi quan sát thiên tượng suốt hơn một canh giờ. Bộ hắc bào bị cương phong quật trái, quật phải, mái tóc bạc trắng phủ đầy sương đêm nhưng thân thể tựa hồ không cảm thấy, như một khối tượng đá được người khéo léo đặt tại đây. Mãi đến khi phương Bắc một đạo tuệ tinh ( sao chổi) quét ngang bầu trời miệng mới phun ra một ngụm trọc khí, thở dài thành tiếng.
“ Thiên địa hạo kiếp lại đến nữa rồi. Lần này lão phu muốn trốn tránh chắc cũng không được. Thiên mệnh đã định, thân già này xem ra phải đi tìm ngươi một chuyến rồi. Kỳ Lân.”
Khuôn mặt chỉ mới ngoài thất tuần nhưng âm thanh lão phát ra lại mười phần vô lực, mang vẻ vô cùng già nua cùng tang thương. Lão gọi Trần Phong Hải, là người nơi khác đến đây, từ mười sáu năm trước đã có người thấy lão tay ôm một đứa bé đang sơn, từ đó chưa một lần tái kiến.
Đang không ngừng than thở thì phía sau một thiếu niên nam tử cất tiếng. “ Gia gia, đã khuya rồi sao người còn chưa đi ngủ? Đứng đây làm gì chứ?”
Người đến độ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tất nhiên là đứa bé năm đó. Hắn tên Trần Thiên Mệnh, nội tôn của lão. Từ nhỏ đã lớn lên ở Vẫn Thần sơn này, hàng ngày đều theo lão hái trái, bắt cá, vốn chưa từng tiếp xúc ngoại giới nên vẫn bảo trì một nét ngây thơ khả ái.
Trần Phong Hải vừa thấy hắn liền tán đi vẻ mặt u sầu, khoé miệng nở ra một nụ cười, trực tiếp kéo hắn ôm vào trong lòng.
“ Mệnh nhi, ngươi có muốn nghe kể về thế giới bên ngoài không?”
Trần Thiên Mệnh hai mắt phát sáng, gật đầu liên tục. Hắn mười mấy năm qua đều không được tiếp xúc ngoại giới, thế giới quan cũng do chính vị gia gia này dùng trãi nghiệm cả đời nói cho hắn. Bởi thế mà mỗi lần lão kể lại chuyện xưa, hắn đều sẽ ngoan ngoãn như cún con, chăm chú vô cùng, sau đó thì háo hức tán thưởng. Hắn chính là ước mơ một ngày cũng được ra ngoài chứng kiến thế giới phồn hoa kia nhưng mỗi lần đề cập gia gia lại kịch liệt phản đối nên hắn cũng chẳng buồn nói đến.
Trần Phong Hải mắt nhìn xa xăm, bắt đầu kể.
“ Vạn năm trước đây, vạn tộc phân chia thiên địa, nhân tộc do thiên sinh yếu nhược, không có lực lượng để đi tranh phong nên bài danh xếp chót. Mãi cho đến khi có một vị đại năng xuất hiện, hắn đi khắp nhân gian, kết giao vạn tộc, cuối cùng tìm ra cách thức thu nạp thiên địa linh khí vào nội thể,bước lên con đường tu luyện, không ngừng cường đại bản thân. Sau cùng y đem viết thành một bộ phương thức tu luyện, truyền bá khắp nơi. Nhân loại từ đó có được thực lực, không ngừng cùng vạn tộc tranh phong, cuối cùng chiếm được hai phần tư thế giới. Hậu nhân về sau nhớ ơn hắn, dùng danh hào của hắn đặt ra tên gọi Thái Dương Cổ Giới như ngày nay.”
Trần Thiên Mệnh nghe thấy mà tròn xoe hai mắt, hắn thật muốn nhìn xem một lần vạn tộc tranh phong rốt cuộc là như thế nào, lại càng muốn giống vị Thái Dương tiền bối kia, dù ngoạn thiên hạ, kết giao với vạn người.
Trần Hải Phong thấy nội tôn phấn kích cũng cao hứng kể tiếp.
“ Đáng tiếc nhân tâm tham lam, một số người có được thực lực cường đại lại đi khai tông lập phái, sau đó kéo ra một tràng vạn giáo tranh hùng, thiên địa tràng hạo kiếp thứ hai, đến. Mãi đến khi bốn cái thế lực cự đại liên hợp cùng nhau ra mặt mới dẹp được đại loạn, từ đó lại tiếp tục mấy ngàn năm thái bình.”
Trần Thiên Mệnh lại hỏi ra. “ Gia gia, vậy rốt cuộc sẽ có đại kiếp thứ ba hay thứ tư gì không?”
Trần Hải Phong lại thở dài. “ Có”
“ Thiên hạ ngàn năm trước đây, xuất hiện một đại ma đầu tên là Ma Phá Thiên, hắn dẫn đầu một đám người gọi là Quần Ma Hội, chém gϊếŧ khắp nơi. Tứ đại thế lực cũng không tài nào chống cự. Mãi đến khi hắn sắp chiếm được thiên hạ thì "cứu thế giả" lại xuất hiện, người nọ liên hợp tứ đại thế lực cùng bách gia chư tử, mở ra một trận đại chiến với Quần Ma Hội, kết quả nhất kích xuyên tâm Ma Phá Thiên, trả lại thiên hạ thái bình. Sau đó hoá ngọn trường thương trên tay thành Kình Thiên Thần Sơn, ước định chỉ cần đánh bại được hắn sẽ có thể chiếm lấy thiên hạ, không cần phải gây ra đổ máu vô ích.” Sau đó một mảnh trầm lặng, giọng nói thập phần bi thương. “ Đáng tiếc, hạo kiếp thứ tư cũng sắp giáng xuống rồi?”
Trần Thiên Mệnh nghe hắn nói kinh ngạc, muốn tiếp tục hỏi thêm nhưng lập tức bị kéo vào nhà. Hắn biết nếu chuyện gia gia không muốn kể thì có ép buộc cũng vô ích nên cũng liền thuận theo nhưng trong lòng không biết từ khi nào đã gieo xuống một hạt giống hy vọng, hắn càng thêm mãnh liệt hy vọng sẽ bước ra thế giới bên ngoài được chứng kiến tất cả những gì được nghe kể.
Hôm sau, diễm dương cao chiếu, Trần Thiên Mệnh từ từ tĩnh dậy trên giường gỗ. Hắn xoa bụng, bước ra phòng khách, vốn mọi ngày gia gia sẽ dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn cho hắn nhưng hôm nay lại không thấy đâu, đồ ăn cũng chẳng có. Tâm trạng tồi tệ cầm lấy trái táo trên bàn, một phát cắn gần phân nữa. Sau đó, lại như mọi ngày đi ra bờ suối phía sau kiếm ít cá.
Trần Thiên Mệnh vất vả cả ngày, bắt được rất nhiều cá, trong lòng còn muốn dùng đám cá nướng để mua chuộc gia gia kể thêm ít chuyện nhưng mãi đến đêm tối vẫn chẳng thấy người đâu. Nội tâm liền linh cảm có chuyện, hớt hải chạy vào phòng gia gia, chỉ thấy trên bàn đặt một phong thư. Bên trong nội dung.
“ Gia gia lần này phải ra ngoài một chuyến, có lẽ sẽ rất lâu mới trở về, ngươi tự chăm sóc cho tốt, khi về ta sẽ mang theo rất nhiều thứ thú vị cho ngươi. À phải rồi. Đầu giường ta có một bức hoạ đồ, ngươi cuộn lại, cất kỹ, sẽ có lúc cần dùng đến.”
Trần Thiên Mệnh tâm tình kích động, hắn trước giờ chưa từng rời xa gia gia nhưng lần này lão lại không từ mà biệt, lại còn không hẹn ngày trở về, nội tâm hắn sao có thể chịu được.
Nép vào góc phòng, Trần Thiên Mệnh khóc như mưa đổ, hắn vốn dĩ chưa từng kinh lịch qua bất cứ thứ gì, chuyện lần này như đã kích rất lớn, nước mắt như hồng thủy chảy ướt cả áo. Rất nhiều cảnh tượng hiện ra trong đầu, hắn là rất nhớ gia gia nhưng đột nhiên hắn như nhớ đến một thứ gì đó, tay phải quẹt đi nước mắt. Thứ hắn nhớ ra chính là hôm qua đã nghe gia gia nhắc đến sẽ đi tìm Kỳ Lân. Nội tâm phán đoán gia gia chính là đi tìm cái người tên Kỳ Lân kia.
Lục tung giá sách, cuối cùng tiềm được một cuốn thư tịch, bên trong có ghi, Kỳ Lân chính là danh tự người trong thiên hạ đặt cho vị "cứu thế giả" đã đánh bại Ma Phá Thiên năm xưa. Người nọ sau khi ban ra ước định cũng liền biệt tích, nhưng có người nói rằng đã mấy chục năm trước đã thấy y xuất hiện tại Trung Địa.
Trần Thiên Mệnh vứt luôn cuốn thư tịch sang một bên, quyết định sẽ lên đường đi đến Trung Địa tìm ông. Đứa bé ngây thơ nghĩ thật quá đơn giản rằng lần này ra ngoài một chuyến nếu có thể tìm thấy gia gia thì tốt, không thấy cũng sẽ ngoan ngoãn trở về, chẳng có gì lớn lao, xem như một chuyến du ngoạn. Hắn nào biết Trung Địa ở ngoài vạn dặm sao có thể chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Thu dọn hành lý suốt cả đêm, còn mô phỏng viết lấy một phong thư để lại trong phòng. Hôm sau, Trần Thiên Mệnh nhắm thẳng hướng Bắc một đường đi tới. Băng qua vô số rừng rậm, đại sơn, cuối cùng đến được một toà thành nhỏ, tên gọi Truy Phong Thành.
Lần đầu đến nơi náo nhiệt như thế này, Trần Thiên Mệnh chạy Đông chạy Tây, đến nơi nào cũng đều tròn mắt ngạc nhiên. Mãi đến khi bụng đã bắt đầu lên tiếng hắn mới nhớ ra từ sáng mình vẫn chưa ăn gì, bước đến một hàng bánh bao, tiện tay bốc lấy một cái liền bị tên chủ quán cầm mộc thước đánh mạnh, phản xạ tức thì rụt tay lại, lớn tiếng.
“ Ngươi đó. Sao lại hung dữ như vậy chứ? Bày bánh bao ở đây lại không cho người ta ăn là sao hả?”
Tên chủ quán hai mắt trợnn trừng. “ Ngươi không đưa ngân lượng mà muốn ăn bánh bao của ta. Nằm mơ đi.”
Trần Thiên Mệnh bày ra vẻ mặt ngây ngốc. “ Ngân lượng là gì? Thứ đó đổi được bánh bao sao?”
Chủ quán lại càng thêm tức giận, hắn nghĩ tên ngốc này cố tình đến trêu chọc, trực tiếp đuổi đi.
Không có được bánh bao lại bị mắng một trận, Trần Thiên Mệnh diện đái uế khí, đi đứng cũng không có trật tự, đυ.ng trúng một tên bạch y nam tử. Người nọ trông bộ dáng vô cùng vội vã, chỉ ném cho hắn một ánh nhìn lạnh lẽo rồi đi ngay. Còn muốn chạy theo xin lỗi y thì lại thấy dưới đất có mấy miếng kẽm, nhặt lên xem thử. Hắn thấy người xung quanh mỗi khi lấy một món đồ lại đưa ra mấy đồng kẽm này liền biết đây chính là ngân lượng mà lúc nãy người kia nói. Nội tâm muốn trả lại tên nam tử kia nhưng bụng lại nhất định đòi ăn bánh bao, Trần Thiên Mệnh hết cách trực tiếp mua lấy bốn cái bánh bao, hắn nghĩ sẽ đuổi theo người kia rồi chia lại cho hắn hai cái xem như công lao mình đi mua bánh cho hắn.