“Tốt nhất là anh đừng ủ mưu, bởi vì em sẽ không sinh ra đứa con không biết phải gọi anh là ba hay là chú đâu.” Sao Lâm Ngọc Nhiêu không biết Hướng Minh Vũ muốn để cô mang thai, nghĩ là có còn rồi thì có thể cầm tù cô.
Hừ! Xảo trá!
“Lâm Ngọc Nhiêu, em thay đổi rồi, trước kia em sẽ không bao giờ nói ra lời như thế.” Hướng Minh Vũ xuống giường, giữ chặt cổ tay chị dâu: “Rõ ràng khi trước em là người rất rụt rè hay xấu hổ.”
“Gần mực thì đen, nói không chừng thêm một thời gian nữa, miệng em cũng nói toàn lời hạ lưu, nói chuyện da^ʍ còn thuận miệng hơn cả anh đó.”
Hướng Minh Vũ nghẹn họng, khó thể chấp nhận được, chị dâu thẹn thùng văn tĩnh của anh đâu rồi.
Lâm Ngọc Nhiêu đá văng Hướng Minh Vũ, mình thì chuồn êm tới nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, mà Hướng Minh Vũ cầm qυầи ɭóŧ của chị dâu lung tung xoa gậy thịt, dự định tới tối rồi mới tắm một cái.
Trên bàn cơm chiều, cô hai thường ngóng trông nhìn ra bên ngoài: “Anh cháu sao còn chưa về nữa? Chẳng lẽ nó đi tìm hồ ly tinh kia thật hả?” Chuyện Hướng Minh Hưng đi tìm Triệu Tình Tình, Hướng Minh Vũ và Lâm Ngọc Nhiêu ngậm chặt miệng không nhắc một chữ, không ngờ cô hai lại đoán được.
Nghe thế, Hướng Minh Vũ nhướng mày: “Cô hai, việc này cháu không đồng ý với cô, mọi trách nhiệm cũng không phải chỉ đổ lên đầu Triệu Tình Tình. Cô đừng có gọi người ta là hồ ly tinh mãi thế, khó nghe chết được.”
Vừa dứt lời, cô hai đã đập bộp đuôi đũa lên bàn, tiếng động còn rất lớn: “Nếu không phải Triệu Tình Tình kia có ý định quyến rũ, anh cháu sao có thể ngủ với cô ta được? Bây giờ thành như thế này rồi, cháu còn bênh cô ta?”
Lâm Ngọc Nhiêu đang im lặng ăn cơm bị tiếng động làm cho kinh sợ, miếng ức gà đang nhấm muốt trong miệng tí nữa thì kẹt trong cuống họng, cô vội vàng đứng dậy tìm nước uống.
Cô hai thấy thế thì ảo não không thôi, sao bà có thể nói tới chuyện này trước mặt Lâm Ngọc Nhiêu chứ. Đây không phải là đang cầm dao đâm vào ngực Ngọc Nhiêu à!
“Ngọc Nhiêu…” Cô hai muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Nhiêu.
Lâm Ngọc Nhiêu rót một ly nước uống ừng ực, một hơi uống cạn nửa ly, cảm thấy yết hầu không còn khó chịu nữa. cô cảm nhận được ánh mắt phức tạp của cô hai nhìn qua đây, đầu muốn nứt ra. Theo lý mà nói đây là cơ hội tốt để chấm dứt cuộc hôn nhân của cô với Hướng Minh Hưng. Nhưng sau khi chấm dứt rồi thì sao? Sao cô có thể thuận lý thành chương trở thành vợ Hướng Minh Vũ, ở cạnh anh? Mặc kệ tin đồn nhảm nhí trong thôn à? Cô hai biết rồi sẽ nghĩ như thế nào đây?
“Cô hai, ăn cơm trước đi ạ, chuyện khác chờ Minh Hưng về rồi lại bàn.” Cô cảm thấy vẫn nên dỗ cô hai về nhà trước đi đã. Còn tình huống trong nhà, đóng cửa lại cô với hai anh em Hướng Minh Vũ thương lượng sau. Dù sao cũng phải nghĩ ra cách thỏa đáng mới được.
“Đúng đó, ăn cơm trước đi cô. Món gà cay chị dâu làm ngon lắm, thơm ơi là thơm, cô hai ăn nhiều một chút.” Hướng Minh Vũ hòa giải, gắp cho cô hai mấy miếng thịt gà.
Cô hai nào còn muốn ăn uống gì, bà cảm thấy đứa cháu dâu Lâm Ngọc Nhiêu này tốt lắm, chỉ sợ không có cách nào giữ nó lại nhà họ Hướng nữa rồi. Nhìn vẻ mặt cô hai trầm xuống, Lâm Ngọc Nhiêu nghiêng đầu nhìn Hướng Minh Vũ đang mồm to ăn cơm, cô nhịn không được lặng lẽ đá chân anh một cái, tốt xấu gì anh cũng phải an ủi cô hai đi chứ.
Cẳng chân bị đá, động tác lùa cơm của Hướng Minh Vũ cứng đờ, sau đó tay trái sờ xuống, bắt lấy chân nhỏ chị dâu đá qua. Hai chân dùng sức kẹp chân nhỏ lại, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Lâm Ngọc Nhiêu không nghĩ mình trộm gà không được còn mất nắm thóc. Cô trợn mắt lặng thinh cảnh cáo Hướng Minh Vũ thả cô ra. Dưới bàn, chân bị kẹp lấy dùng sức trốn tránh.